Chương 45: Ann, vậy cậu không phải đã thành Vi tồi tệ rồi à!

1523 Words
Phạm Nguyên nghe thấy lời nói của tôi không trả lời, lại hỏi ngược lại: "Ann, cậu coi, hay là đoán?" Tôi sửng sốt, ngơ ngác nói: "Đoán”. Phạm Nguyên thật quỷ, cư nhiên nghe được tôi đang nói hươu nói vượn. Phạm Nguyên không có tức giận ngược lại cười tự giễu nói: "Ann, ấn tượng của tôi để lại cho cô, làm cô cảm thấy tôi rất bạo lực sao? Cho nên cô đoán Trúc Mây lựa chọn rời tôi đi để đến với Lê Hải Thành, là bởi vì có thể tôi là tên đàn ông thô bạo, sử dụng vũ lực với phụ nữ? Ann, trí tưởng tượng của cô quá phong phú, nhưng là dựa vào trí tưởng tượng để phán đoán vấn đề là không sáng suốt, cho nên cô đáp đúng một nửa cũng đáp sai một nửa. Tôi là người khinh thường sử dụng bạo lực, nếu như dùng đầu óc có thể giải quyết vấn đề, lại cứ khăng khăng chọn lấy quả đấm để giải quyết nó, chẳng phải là ngu xuẩn sao? Nhưng tôi xác thực có tát Trúc Mây một cái, mà Trúc Mây cũng đích xác là vì cái tát đó của tôi mà rời đi, nhưng người chịu cái tát đó là cô ấy, mà đau lại chính là tôi. Nếu như đang trong lúc nồng nhiệt nhất với cô, miệng của người yêu cô lại kêu tên của một người phụ nữ khác, Ann, cô sẽ như thế nào? Có giáng cho người ta một cái tát?" Tôi nói: "Sẽ không." Phạm Nguyên rất bất ngờ với câu trả lời của tôi. Tôi còn nói: "Một cái tát quá ít. Nếu như Phật tổ chịu thỏa mãn cho tôi một nguyện vọng, thì tôi hi vọng mình có thể hóa thân thành Ngô Công Tinh*( con rết thành tinh), lúc đó mỗi một tay là một cái tát, như thế mới có thể hả giận." Sau tôi lại hỏi Phạm Nguyên: "Tại sao anh lại chịu đem chuyện của mình nói cho người mới chỉ gặp qua hai lần như tôi?" Câu trả lời của Phạm Nguyên khiến tôi giống như bị vị đại tiên si ngốc chiếm xác hay bị nghiệt ngốc đại thánh nhiếp hồn, tôi ở trong trạng thái sững sờ ước chừng khoảng một phút. Phạm Nguyên nói: "Ann, đêm trước khi Lê Hải Thành dẫn Linh đi, say như chết, tôi chưa từng thấy cậu ta khóc, nhưng đêm hôm đó cậu ta đã khóc, khóc đến tê tâm liệt phế. Một bên cậu ta khóc một bên ôm tôi mà nói, Mỹ Lệ, thật xin lỗi, em hãy quên anh đi. Cô hỏi tôi tại sao chịu đem những lời này nói cho cô nghe, ha ha, Ann a, bởi vì tôi đoán, cô chính là Mỹ Lệ, người khiến Lê Hải Thành rơi lệ lúc đó." Lúc tôi từ tình trạng sững sờ phục hồi lại tinh thần, tôi nghĩ giây phút đó sắc mặt của tôi nhất định trắng bệch đến dọa người. Trong lòng tôi rối loạn còn ấn tượng hơn cả cái đầu tổ quạ của đồng chí Nguyễn Gia Lâm kia. Trong lòng tôi tràn đầy nghi ngờ. Tôi hỏi Phạm Nguyên: "Anh biết tôi là ai?" Phạm Nguyên bình tĩnh trả lời tôi: "Uhm." Tôi lại hỏi: "Bắt đầu từ lúc nào?" Phạm Nguyên nói: "Từ lúc nghe lời đồn đãi ở trường học." Tôi lại hỏi: "Biết tôi là ai, cho nên mới chịu nói cho tôi biết chuyện giữa các anh; biết tôi là ai, nên mới chịu nói cho tôi biết chuyện đã xảy ra giữa các anh, chỉ là lúc nói cho tôi biết thì vẫn tránh những vấn đề chính, những thứ tôi muốn biết nhất, anh lại cứ đem nó giấu đi không cho tôi biết. Phạm Nguyên, tôi có thể hỏi, đây là vì cái gì không?" Phạm Nguyên ánh mắt mơ màng nhìn vô định về phía trước, nhẹ nhàng nói với tôi: "Nói cho cô những điều kia, bởi vì cô muốn biết. Bằng tính tình của Lê Hải Thành, tôi đoán, nếu cậu ta đã lựa chọn Linh giữa cô và Linh, thì cậu ta sẽ không nói bất kì điều gì với cô. Mà nếu đã không nói cho cô nghe thì…., Ann, tôi chỉ có thể nói, cho tôi xin lỗi." Thanh âm của tôi mang theo sự châm chọc sâu sắc đối với Phạm Nguyên: "Anh có thể đem người phụ nữ của mình nhường cho người đàn ông khác, sau còn nhung nhung nhớ nhớ không quên được, Phạm Nguyên anh biết không, cách làm của anh cùng cách làm của Lê Hải Thành tuy khác nhau khúc điệu nhưng đều diễn hay như nhau. Chỉ khác nhau ở chỗ, người phụ nữ anh nhớ tới giờ phút này đang ở bên cạnh Lê Hải Thành, mà người Lê Hải Thành không bỏ được kia, bây giờ đang ngồi đối diện với anh, đang ăn cơm trò chuyện cùng anh. Đây thật là một cuộc sống rất rất…không chỗ nào không “cẩu huyết” a!" Phạm Nguyên nghe xong lời của tôi thì không lên tiếng, chỉ ngồi ở đó cười, cười đến bí hiểm, cười đến không phân biệt được vui buồn, cười đến nỗi tôi cảm thấy xót xa nhức nhối. Nụ cười kia giống như không từ nhân gian, nụ cười kia âm lãnh giống như là đến từ địa ngục. Lúc chia tay, Phạm Nguyên nói với tôi: "Ann, cô là một cô gái tốt, nếu như có thể lựa chọn, tôi nghĩ ai cũng không muốn làm tổn thương cô." Tôi đáp trả lại Phạm Nguyên, chính là cái loại biểu cảm anh ta mới vừa tỏ ra giống như tới từ địa ngục, nụ cười âm lãnh. Sau đó về đến nhà, tôi hỏi Tô: "Ở Việt Nam, các cô gái hiện đại, hiện nay còn xem trọng việc quen ai thì phải quen đến cùng không?" Tô trả lời tôi nói: "Các cô gái Việt Nam trước kia, cũng chưa chắc đã xem trọng loại đó". Đổ mồ hôi! “Knock out” lần thứ nhất.*(Bản gốc dịch là: Bốn lạng đẩy ngàn cân, mượn sức, lấy nhu chế cương…) Tôi lại hỏi Tô: "Nếu như có một người con gái, ban đầu đi theo người đàn ông số 1, sau lại lại theo người đàn ông số 2, người đàn ông số 1 trong lòng vẫn có cô ấy nhưng vẫn có thể buông tay, người đàn ông số 2 biết rõ quá khứ của cô ấy cùng người đàn ông số 1 nhưng vẫn tiếp nhận cô ấy, Tô, nói cho tớ biết những điều cậu cảm thấy không thể tưởng tượng nổi trong việc này." Tô đưa tay gãi gãi đầu sau đó nghiêm túc trả lời tôi: "Rất rõ ràng, không nên chọn người đàn ông số 2. Số 2 chính là ngu, có câu nói, chim khôn là nên ‘ chọn cành tốt mà đậu, gặp lúc mà hót ’, có thể thấy được cô gái này không phải chim khôn. Ann, tôi trích dẫn câu tục ngữ kia rất đúng có phải không?" Im lặng! “Knock out” hai lần! Tôi hỏi Tô lần ba: "Tô, John gần đây như thế nào?" Tô hơi buồn bực trả lời tôi: "Anh ta gần đây vẫn tốt a, cậu muốn gặp anh ta sao Ann? Muốn thì tớ lập tức gọi anh ta tới đây cho cậu nhìn đã mắt luôn!" Tôi thật sự phục sát đất “em gái” này luôn, đối đãi với bạn trai của mình đặc biệt có một loại tư tưởng "Vô cùng vui mừng được dùng chung" cao thượng biến thái! Tôi nói: "Tô, không phải tôi muốn gặp anh ta, tôi chính là thấy kỳ quái, cậu làm cho anh ta tức chết một thời gian dài như vậy, tại sao anh ta vẫn còn có thể khoẻ mạnh? Cứ nhìn tớ đi, cũng sắp bị cậu làm thành bã thịt rồi!" Tô sợ hãi kêu: "Ann, vậy cậu không phải đã thành Vi tồi tệ rồi à!" Đỡ! Hiệp này cô ấy - Tô “bốn lạng” hạ knock out được tôi - Vi “ngàn cân”! Tôi nổi giận rồi! Không nói hai lời, phi thân giận dữ bổ nhào tới! Quyền cước hung ác tặng cho Tô, thề diệt bỏ tên ngu ngốc này! Lúc chuẩn bị ngủ, trước khi chúc nhau ngủ ngon, tôi cùng Tô níu lấy cổ áo áo ngủ của nhau đồng loạt kêu to: "Tớ có lời muốn nói với cậu!" Sau đó lại đồng loạt kêu to: "Cậu nói trước đi!" Sau đó Tô / Tôi đồng loạt kêu to: "Cậu / Tớ nói trước!" Sau đó tôi kêu to: "Tô, tớ sợ tớ ngủ không được! Tớ ôm một bụng thắc mắc cho câu hỏi tại sao, cậu nói làm sao tớ có thể ngủ được!"
Free reading for new users
Scan code to download app
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    Writer
  • chap_listContents
  • likeADD