Chương 18: Bảo bối nghĩ gì thế?

1373 Words
Ách...... Tôi háo sắc, nghĩ đi đâu vậy! Vũ Duy Hải sửa sang lại tốt văn kiện của mình rồi nói với tôi: "Vi Mỹ Lệ sau này em có thắc mắc vấn đề gì trong hạng mục thì cứ trực tiếp nói cùng Tổng giám đốc Lê là được rồi, phải biết người như Tổng giám đốc Lê đây gặp gỡ cũng không phải là chuyện dễ dàng, người bình thường khó có thể gặp được, em phải nắm chặt cơ hội, có thể học tập cùng Tổng giám đốc Lê!" Tôi có thể cảm thấy trong lúc Vũ Duy Hải nói với tôi những lời này, trong lòng thật là tin phục và sùng bái Lê Hải Thành, tôi nhẫn nhịn kiêu ngạo và tự hào đang trồi lên: xem, người rất được anh ngưỡng mộ, là người đàn ông của tôi! Tôi lại làm ra một khuôn mặt vô cùng nhu thuận cùng với dáng vẻ chân thành liên tiếp gật đầu nói: "Dạ dạ, tôi nhất định sẽ không cô phụ Tổng giám đốc Lê cho tôi cơ hội học tập này, không cô phụ tiến cử quan tâm của anh Quan, không cô phụ sự bồi dưỡng khổ cực của giáo sư đối với tôi, không cô phụ trường học hết lòng giáo dục tôi, tôi bảo đảm ngày sau nhất định không làm mọi người mất thể diện, nhất định sẽ sớm trở thành nhân tài IT trở thành trụ cột xây dựng Xã Hội Chủ Nghĩa hài hòa!" Vũ Duy Hải cười đến nghẹn, đi rồi. Tôi ngẩng đầu lên nhìn Lê Hải Thành, anh vừa vặn cười nhìn tôi, ánh mắt đặc biệt cưng chiều. Anh ngoắc ngoắc tay với tôi nói: " Mỹ Lệ, tới đây!" Tôi từ trên ghế đối diện anh chậm rãi đứng lên từ từ đi về phía anh, mới vừa đi tới ghế dựa bên cạnh, anh liền kéo tôi ngã vào trong ngực để cho tôi ngồi ở trên đùi anh, tôi bị động tác đột ngột đó làm giật mình la to một tiếng "A". Lê Hải Thành cúi đầu dùng sức hôn tôi sau đó nói: "Tiểu bảo bối, anh mới mấy giờ không gặp em đã nhớ em rồi đó!" Tôi ở trong lòng anh nháy mắt với anh bằng vẻ mặt ngây thơ, nói: "Bởi vì anh sắc quá, ngày ngày đều muốn áp bức một học sinh thuần khiết cùng với anh “vận động”!" Lê Hải Thành cười xấu xa nói với tôi: "Đúng, Mỹ Lệ em không nói thì anh thật không cảm thấy gì, nhưng em nhắc tới cũng thật làm cho anh muốn mang theo em cùng nhau vận động một chút rồi!" Tôi nhìn thấy tà khí trong mắt anh, không rõ anh nói rốt cuộc là thật hay giả, sợ tới mức vội vàng dùng hai bàn tay ra sức chống đỡ trước ngực anh nói: "Không cần! Đây là nơi công cộng! Nha mua cha nha mua cha (tiếng Nhật, có nghĩa là không cần, không được, không nên)!" Lê Hải Thành chau mày lại trừng mắt rất không vui nói với tôi: "Không muốn thì không muốn, sao còn mắng chửi người ta đây! Đây là lời nói của đứa nhỏ sao! Lại nói anh lại không thiếu cha mua cha mua cái gì!" Tôi đổ mồ hôi!©¸®! Tôi núp ở trong ngực Lê Hải Thành hết sức uất ức đáng thương nói với anh: "Em không có mắng chửi ai! Người ta nói là tiếng Nhật ‘không cần không cần’ đó!" Lê Hải Thành dở khóc dở cười nói với tôi: " Mỹ Lệ, không phải anh Đỗ nói với em, phát âm của em... Thật là quá tệ rồi! Cái đó không gọi nha mua cha, phải gọi là yếu ma đại (tiếng Nhật cũng là không cần)! Còn nữa, nói! Làm sao em biết cái từ này, có phải xem cái gì không nên xem hay không! Xem với ai? Nam hay nữ vậy! Ngoan, khai báo rõ rằng cho Đỗ ca ca, khai báo xong Đỗ ca ca sẽ không phạt em, khai báo không được lại chọc Đỗ ca ca không hài lòng, anh liền lập tức cởi sạch hết đồ của cả hai chúng ta, sau đó trực tiếp hung hăng làm em ngay tại chỗ biết không!" Lê Hải Thành vừa nói vừa cố ý làm ra dáng vẻ dữ tợn, tôi nhìn thấy bộ dạng trêu chọc của anh vô cùng đặc biệt. Vì vậy tôi cũng làm ra một bộ dạng sợ sệt giống như cô bé quàng khăn đỏ, hai bàn tay níu lấy vạt áo trước ngực con sói xám Lê Hải Thành lắc lắc cầu xin tha thứ: " Đỗ ca ca Đỗ ca ca, yếu ma đại yếu ma đại! Em học lúc chơi đùa cùng với đám chị em ở ký túc xá, thật sự thật sự, nếu em nói láo liền phạt mẹ em đánh gãy chân anh đi!" Lê Hải Thành bật cười vui vẻ níu lấy đầu mũi của tôi nói: "Em thật đúng là sẽ bị trừng phạt! Mỹ Lệ, về sau không cho chơi đùa ‘ yếu ma đại ’ với người khác, về sau chỉ cho phép chơi ‘ yếu ma đại ’ với mình anh! À cũng không đúng, em ‘ yếu ma đại ’ với anh vậy anh làm sao "này nọ í é í é" em? Vậy về sau đừng chơi ‘yếu ma đại’ với ai cả." Tôi ngất! Lê Hải Thành nói một lèo một hơi lại là đang nói đến vấn đề đó ư? Tôi bị anh làm cho choáng váng chóng cả mặt. Lê Hải Thành cúi đầu hôn tôi một cái sau đó nói với tôi: "Bảo bối, anh thật sự muốn hung hăng “làm” em bây giờ! Cái dáng vẻ làm bộ bị ăn hiếp của em thật sự khiến anh thấy ngứa hết cả răng nè!" Tôi trừng mắt liếc anh một cái nói: "Không được, chưa ăn cơm sao?" Lê Hải Thành thật sự không làm tôi uổng công, khuôn mặt tình dục phút chốc tiêu tán đi sạch sẽ, anh vùi đầu ở cổ tôi cười nham nhở một lúc, cười xong ngẩng đầu lên hung hăng mút cắn môi tôi nói: "Đúng đúng! Phải ăn cơm! Đỗ ca ca mang tiểu bảo bối đi ăn cơm, ăn cơm xong xem anh làm sao "này nọ í é í é" em nữa!" Tôi cười hì hì đi theo sau lưng Lê Hải Thành vào thang máy. Trong nháy mắt cửa thang máy đóng lại, ánh mắt của tôi lại liếc thấy tập tài liệu tôi mang đến nằm chỏng chơ ở trên bàn làm việc của Lê Hải Thành. Tôi nhịn không được khinh miệt chính mình một chút trong lòng: tôi và Lê Hải Thành đáng xấu hổ cỡ nào! Mang danh làm hạng mục để quang minh chánh đại xấu xa nửa buổi sáng, thật là làm cho người đỏ mặt! Chợt trong đầu tôi có một sợi dây cung trí nhớ bắn cái “pằng”! Vì vậy tôi nhớ tới, tôi phải tới để hỏi câu hỏi, sao vừa gặp Lê Hải Thành lại quên hết sạch sẽ! Thật là sắc làm trí bất tỉnh! Lê Hải Thành đưa tay điểm chóp mũi hỏi tôi một cái: "Bảo bối nghĩ gì thế?" Tôi nói: "Anh đoán! Đoán đúng em liền nói cho anh biết, đoán không đúng thì tiếp tuc đoán!" Ha ha, cái này gọi là trước khi ăn cơm để trái mìn, nổ ai đó xui xẻo! Vừa đi ra khỏi thang máy, tôi liền dùng bộ dáng cung kính lễ độ, bảo trì khoảng cách, đi sau cách Lê Hải Thành hai bước; Lê Hải Thành cũng ra vẻ mang vẻ mặt lãnh đạo, cao ngạo không coi ai ra gì…… mắt nhìn thẳng đi nhanh về phía trước. Ra đến cửa Vĩ Sĩ, tôi thấy chiếc xe xa hoa của Lê Hải Thành đã đậu sẵn ở đó chờ “thánh giá” (là chỉ vua đến).
Free reading for new users
Scan code to download app
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    Writer
  • chap_listContents
  • likeADD