Chương 11: Ba tháng trước, chúng tôi tựa hồ đã thành công trở thành người xa lạ.

1168 Words
Tôi vừa nghe xong liền cảm thấy ngại ngùng, hỏi Hà Linh: "Có thật là chồng cậu rất bận không? Vậy không phải tớ làm phiền cậu rồi sao!" Hà Linh nói: "Không sao không sao. Chồng tớ vừa mới được Tổng giám đốc thăng chức, trực tiếp cùng họ tham gia mở rộng hạng mục. Cậu biết chồng tớ vẫn sùng bái Tổng giám đốc vô cùng, bây giờ có thể trực tiếp theo làm việc, tớ thấy anh ấy dường như là hận không thể thịt nát xương tan. Bây giờ anh ấy đúng là có chút bận rộn, nhưng chuyện của cậu thì nói thế nào cũng có thể đối phó, dù gì anh ấy cũng có thủ hạ mà, đúng không!" Tôi nhìn Hà Linh lúc nói về chồng thì vẻ mặt đầy hạnh phúc và tự hào, trong lòng vừa ngưỡng mộ vừa nhói đau. Sáng sớm hôm sau Hà Linh gọi điện tới phòng thí nghiệm của tôi. Tôi vẫn chưa mua điện thoại mới, dù sao thì có hay không với tôi mà nói không khác nhau lắm, có điện thoại thì có thêm nguy hiểm, ngược lại không có di động thì không phải thường xuyên chờ đợi lo lắng. Hà Linh nói chồng cô ấy đã đồng ý chuyện hợp tác, đang đợi phía trường học lúc nào có thể tìm người đi bàn luận cụ thể công việc. Tôi đem chuyện này nhanh chóng nói cho thầy, vẻ mặt ông ấy mừng rỡ như nở hoa. Ngay lúc tôi nghĩ tôi có thể thành công rút lui, tai họa đột ngột lại tiếp tục đổ xuống đầu tôi. Thầy nói: "Vi Mỹ Lệ, hiện giờ em bắt đầu chính thức tham dự vào hạng mục này, toàn bộ việc giao tiếp đều giao cho em làm." Tôi nghe xong cả người trực tiếp đổ mồ hôi lạnh, tôi cầu xin thầy: "Thầy à, có thể cho một cơ hội nữa không. Thầy để cho một học sinh đơn thuần như em đi theo giao thiệp với một đoàn người đầy tinh anh của Vĩ Sĩ, thầy yên tâm sao?" Thầy thấy tôi từ chối, sắc mặt chợt biến đổi: "Vi Mỹ Lệ, không muốn tốt nghiệp sao? Em quen biết nhiều dễ làm việc, việc này cứ quyết định vậy đi!" Thầy nói chắc như đinh đóng cột, tôi chỉ còn có thể than khóc trong lòng: tiền ơi tiền, ngươi đem lương tâm của thầy ăn triệt để đến vậy sao? Ai da, tôi vốn không muốn cùng tình nhân cũ trong đoạn tình duyên kia có bất cứ dính dáng gì, kết quả số phận luôn luôn đem đến cho tôi chuyện để dây dưa không rõ rồi. Tôi nhất định phải bảo vệ trái tim của chính mình! Rõ ràng muốn rời xa... Rõ ràng có né tránh cũng không được... Số phận luôn đẩy tôi về phía anh... Màn đêm cô quạnh... Ngay cả tôi cũng không hiểu rõ... Trái tim nằm trong ngực trái này... Luôn luôn không nghe lời, có chút nhớ đến anh. Tôi cho tới bây giờ cũng không biết năng lực thi hành của thầy có thể mạnh đến trình độ làm cho người khác muốn khóc. Buổi sáng vừa mới nhận điện thoại của Hà Linh, buổi chiều thầy lại tựa như đòi mạng mạnh mẽ bức bách tôi đến Vĩ Sĩ thăm dò đường đi. Cánh tay nhỏ nhắn của tôi không lay chuyển được cái đùi tráng kiện của thầy, cuối cùng cho dù tâm không cam tình không nguyện cũng chỉ có thể tràn đầy đau khổ cùng bất đắc dĩ lên đường. Nhưng, trời ạ, tôi còn chưa chuẩn bị tốt đâu, nếu đột nhiên chạm mặt với Lê Hải Thành, tôi cũng không biết tôi có thể làm như không có việc gì mà khẽ mỉm cười dứt khoát không lay động hay không. Đến Vĩ Sĩ, tôi không thể không cảm thán một chút vì công ty xác thực đủ trâu bò! Hoành tráng! Đây là cảm giác đầu tiên của tôi khi bước vào Vĩ Sĩ. Lê Hải Thành bất quá chưa tới ba mươi tuổi, lại có thể kinh doanh công ty có kích thước khổng lồ đến như vậy, thực làm cho người ta không thán phục không được. Trong nháy mắt tôi thậm chí có cảm giác thế này: Người trâu bò cao cao tại thượng cấp đại tiên này, người khom lưng với anh ta nhiều như vậy, nhưng anh ta lại từng có tình duyên ngắn ngủi với tôi đây! Sau khi cái ý nghĩ này lóe lên trong đầu tôi lập tức cảm thấy xấu hổ vô cùng. Tôi làm sao có thể có ý nghĩ đáng bị coi thường như vậy! Ông xã Hà Linh tên Vũ Duy Hải, thì ra là giám đốc hạng mục Vĩ Sĩ, hiện tại đã được lên làm tổng giám hạng mục của Vĩ Sĩ. Tôi nói rõ với tiểu thư xinh đẹp ở quầy phục vụ, tiểu thư xinh đẹp lễ phép nói cho tôi biết: “Quan tổng giám đã dặn nếu như có người đến tìm ngài ấy, mời trực tiếp đến phòng làm việc. Phòng làm việc của Quan tổng ở số 903 lầu 9, tiểu thư đi bất kỳ thang máy nào ngoại trừ cái số 1 ở ngoài đó là có thể đến.” Tôi tò mò thuận miệng hỏi một câu: “Thang máy số 1 không đến lầu 9 sao?” Tiểu thư xinh đẹp cười trả lời: “Là thế này, tiểu thư, thang máy số 1 là thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc chúng tôi.” Tôi “ừ” một tiếng nói câu cám ơn, sau đó quyết đoán tiêu sái đến thang máy số 6 cách xa số 1 nhất thẳng lên lầu 9. Tôi chợt nghĩ chỉ cần tôi cách thang máy số 1 càng xa thì tỷ lệ nhìn thấy Lê Hải Thành lại càng nhỏ. Nhưng ông trời luôn không thể làm cho tôi sống yên ổn qua ngày. Khi thang máy số 6 dừng lại ở lầu 9, cửa thang máy chậm rãi mở ra, tôi đang muốn cất bước đi ra ngoài liền nhìn thấy ngoài thang máy là năm, sáu tinh anh âu phục giày da đang đi ngang qua mà dẫn đầu, không phải Lê Hải Thành thì là ai! Ánh mắt của chúng tôi lại gặp nhau, sau đó, cả hai đều mặt không chút thay đổi thu hồi ánh mắt. Anh mang theo mọi người tiếp tục đi về phía trước; tôi mặt nở nụ cười thong dong bước ra khỏi thang máy. Đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt sau lần ở Kim Huy karaoke. Khoảng cách lần trước gặp mặt đã cách xa hơn ba tháng. Ba tháng trước, chúng tôi tựa hồ đã thành công trở thành người xa lạ.
Free reading for new users
Scan code to download app
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    Writer
  • chap_listContents
  • likeADD