Tôi cười hắc hắc hướng về phía Lê Hải Thành ngây ngô hùa theo lời thầy hướng dẫn của tôi nói lặp lại: “Đâu có đâu có! Không ra gì không ra gì!”
Tôi cảm thấy thầy hướng dẫn cùng thầy hiệu trưởng đều bởi vì câu nói của tôi mà hai bên thái dương rịn mồ hôi lạnh.
Lê Hải Thành mắt đầy ý cười nhìn tôi liếc mắt một cái, lại giống như lơ đãng cùng thầy hiệu trưởng nói: “Sinh viên nữ trường thầy thật sự là thẳng thắn đáng yêu quá! Nếu đã là học trò của Mạnh giáo sư, liền thuận tiện cùng đi ăn cơm đi!”
Thầy Hiệu trưởng không hề nghĩ ngợi liền meo meo cười gật đầu nói: “Được, được! Cùng đi! Cùng đi!”
Vì thế tôi cùng thầy hướng dẫn vạn phần hoảng sợ cùng lo lắng hướng ánh mắt nhìn mấy vị lãnh đạo đi đến cửa tiệm ăn hoành tráng.
Đến tiệm ăn, các vị tai to mặt lớn và một tiểu binh như tôi cùng ngồi trộn lẫn một chỗ. Hiệu trưởng ngồi bên trái Lê Hải Thành, lần lượt bên cạnh hiệu trưởng là thư ký riêng, sư bá ngồi ở phía bên phải Lê Hải Thành, thầy hướng dẫn bên cạnh sư bá. Tôi an vị bên ngoài rìa chỗ bưng bê thức ăn lên, làm mỗi lần người phục vụ kêu: “Nhờ một chút” tôi lại phải đứng lên nhường chỗ cho anh ta bưng đồ ăn xong mới có thể ngồi xuống.
Từ giữa trưa cho đến chạng vạng tối, bụng tôi đói meo, trừ bỏ nghe người phục vụ nói “Nhờ một chút” ngoài ra cũng không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng chỉ biết chăm chú ăn! Tôi đang ăn rất vui vẻ, đột nhiên nghe thấy Lê Hải Thành nói với mọi người:
“Sau khi về nước, tôi liền phát hiện trong nước có rất nhiều phụ nữ vì giảm béo mà hóa điên, vì thế tôi vẫn cảm thấy các cô gái hiện tại sẽ vì giảm cân mà không thích ăn cơm. Nhưng là hôm nay nhìn thấy ái đồ (học trò cưng) của Mạnh giáo sư, tôi cuối cùng biết được rằng vẫn có cô gái đối với việc ăn cơm có nhiều thích thú như vậy!”
Tôi choáng! Tôi nghe bên tai mọi người cười ha ha, tay liền mềm nhũn, chiếc đũa đang gắp miếng thịt ba chỉ “Lạch cạch” đánh rơi trên bàn. Đoàn người vừa thấy tôi có bộ dạng ngây ngốc cười đến càng vui vẻ.
Tôi nhịn không được phẫn uất ngẩng đầu dùng sức trừng mắt nhìn Lê Hải Thành! Quả nhiên là tai họa lớn! Ngay cả đối với một đứa trẻ đơn thuần hồn hậu cũng tính kế, dù không được lớn cho lắm, nhưng cũng quyết không cam tâm để cho người lòng dạ đen tối kia cười vào mặt!
Lê Hải Thành cười đến cực vui vẻ, dường như nhìn thấy tôi lườm, sau đó lại quay đầu hỏi Mạnh giáo sư: “Không biết ái đồ Mạnh giáo sư tên gọi là gì?”
Giáo sư nhanh chóng liếc tôi một cái rồi thu hồi ánh mắt chán ghét, quay sang nói với Lê Hải Thành: “Làm cho Tổng giám đốc Lê chê cười! Học trò này của tôi là một người bất hảo, bộ dạng nhanh nhẹn đáng yêu khiến cho người ta yêu mến, nhưng là tính tình thật sự làm cho người ta không dám khen tặng. Ngay từ những buổi đầu tiên thu nhận nó, nó chỉ giỏi nhất một việc là gây phiền phức cho tôi, tôi hao tâm khổ tứ so với nó còn hơn cả con ruột của chính mình! Bởi vì nó mà đầu tôi gần bạc hết, so với năm tháng tự tại trước đây thật là như hư không! Liền cứ như vậy thu nhận một nha đầu tên thì thật là hay, mà người lại không hề ngoan ngoãn như thế, tên gọi Mỹ Lệ!” (BB: Nói một tràng dài làm hoa mắt mà cuối cùng chốt hạn mỗi tên nhân vật chính. @@)
Giáo sư của tôi nói xong, đoàn người cười đến càng vui vẻ, hơn nữa Lê Hải Thành, đôi mắt đào hoa cười đến cong cong. Tôi thật sự khó hiểu, một đám người đã trưởng thành lại đi lấy một cô gái ra trêu cười, e lệ không e lệ, xấu hổ không xấu hổ a!
Tôi híp mắt trừng Lê Hải Thành, cố gắng đem ý nghĩ tà ác của tôi truyền cho anh, tôi muốn làm cho anh hiểu được, nếu anh lại như vậy trêu chọc cô nương đây, tôi sẽ nổi bão!
Hiệu trưởng ngồi bên cạnh Lê Hải Thành thật không hổ là tinh anh, một chút liền nhìn ra tôi cùng các cô gái khác cử chỉ cũng như hành động đối với Lê Hải Thành hoàn toàn khác, thật cảm thấy hứng thú, vì thế liền cười nói với tôi: “Mỹ Lệ, trò xem Tổng giám đốc Lê thích trò như vậy, trò không phải là nên kính Tổng giám đốc Lê ly rượu sao!”
Tôi choáng! Hiệu trưởng a, người rốt cuộc là thầy hiệu trưởng hay là Ma Ma của di hồng viện! Sao có thể vô tư như vậy dâng học sinh của mình đi bồi rượu cho kẻ lắm tiền!
Tôi lắc lắc mặt bưng ly rượu đứng lên, đối với Lê Hải Thành vừa muốn nói chuyện, không nghĩ tới Lê Hải Thành chết tiệt kia lại cướp lời tôi mở miệng nói trước: “Haiz, chén của tôi lại chưa có rượu! Bạn học Mỹ Lệ xin chờ một chút, tôi trước hết nên rót đầy, sau đó phiền cô kính lại!”
Tôi vừa nghe liền nhịn không được bắt đầu oán hận cắn răng! Này bạn bè thân hữu kia chẳng nhẽ anh ta không còn chuyện gì để nói sao! Quả nhiên anh ta vừa nói xong hiệu trưởng liền nóng ruột ở bên cạnh thúc giục: “Mỹ Lệ, mau, đừng đứng ngốc như thế, nhanh đi rót đầy rượu cho Tổng giám đốc Lê đi!”
Hiệu trưởng ma ma, ngươi cũng thật biết quan tâm học sinh a!
Tôi cầm chai rượu lên bước từng bước so với giẫm đạp còn có vẻ nặng hơn đi đến bên cạnh Lê Hải Thành, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn anh ta nói: “Tổng giám đốc Lê, tôi giúp ngài rót rượu!”
Lê Hải Thành mang theo vẻ mặt đáng đánh đòn tươi cười đầy thâm ý nói với tôi: “Không biết mẹ của bạn học Mỹ Lệ có cho phép em uống rượu không a?”
Sau đó lại quay đầu nói với hiệu trưởng: “Hiện tại các bậc phụ huynh thật che chở cho con mình quá mức, có đôi khi đứa nhỏ rõ ràng đã trưởng thành, lại luôn đem nó đối đãi như với một đứa trẻ, làm cho bản thân đứa nhỏ cũng luôn cho rằng mình còn nhỏ, kỳ thật khi tôi bằng tuổi Mỹ Lệ, đã phải ra nước ngoài tự lập xây dựng nên công ty hàng đầu rồi.”
Này ma quỷ Lê Hải Thành! Anh rõ ràng là ở đó châm chọc tôi ngày hôm qua nói với anh “Mẹ tôi nói tôi còn nhỏ”, nhưng mà anh nói rốt cuộc có ý tứ gì, chỉ có một mình tôi nghe hiểu, những người khác không biết lại tiếp tục theo sau anh ta phụ họa không ngừng.
“Rất đúng, Tổng giám đốc Lê nhìn vấn đề này thật thấu đáo, nói chuyện thật có đạo lý, anh mới ít tuổi như vậy mà đã có tầm hiểu biết lớn.”
Hiệu trưởng càng tuyệt vời, trực tiếp đánh nhịp nói: “Mỹ Lệ ở nhà nghe lời mẹ không uống rượu. Bất quá hiện tại là ở trường học, tại trường học nên nghe lời thầy giáo cùng hiệu trưởng, hôm nay ngay tại đây thầy phát huy quyền lực của một hiệu trưởng, đặc biệt cho phép em có thể uống rượu!”
Tôi hộc máu! Tôi cảm thấy hiệu trưởng so với tôi còn là người không vào đề đấy! Tôi lại liếc mắt nhìn vị giáo sư của tôi một cái, quả nhiên cũng giống như con chim gõ kiến chỉ biết gật gật đầu nói đúng đúng đúng.
Trời đấy! Đạo đức không có, sư đức vô tồn a! (thầy dậy đạo không tồn tại ^^)
Tôi cơ hồ nuốt lệ nóng vào bụng nghiến răng nghiến lợi bồi Lê Hải Thành một ly rượu.
Kính rượu xong, tôi vừa muốn quay lại chỗ ngồi của mình, Lê Hải Thành lại mở miệng nói: “Xem ra Mỹ Lệ đồng học này không chỉ biết kính rượu, cô gái này còn có thể uống a!”
Hiệu trưởng vốn thông minh tài trí bị ngăn trở lúc này lại đạt được cơ hội phát huy, ông liền từ trong lời nói của Lê Hải Thành nhanh chóng nói với tôi:
“Mỹ Lệ, xem ra Tổng giám đốc Lê rất thích trò! Trò cứ ngồi bên cạnh bồi Tổng giám đốc Lê uống vài chén nói chuyện phiếm, nhớ phải giới thiệu thật chi tiết cho Tổng giám đốc Lê về tình hình trường học chuyên đào tạo các lập trình viên chuyên nghiệp, về sau trường học chúng ta nếu có cơ hội chiêu sinh thêm nhiều nhân tài như Tổng giám đốc Lê đây thì thật tốt, trò chính là công thần lớn nhất của trường!”
Tôi thật sự bắt đầu ở trong lòng rơi lệ! Hiệu trưởng ma ma à, em phải công nhận người là một trong những thuộc hạ đắc lực nhất của các mụ tú bà a! Lão già chết tiệt ngài vì sao lại đi chọn một nghề không đúng với sở trường như vậy!
Thầm oán, tôi biết rõ không thể so đạo lý, trong lòng tràn đầy khuất nhục ngồi ở bên cạnh Lê Hải Thành, sư bá tôi cùng thầy hướng dẫn đại nhân theo thứ tự di chuyển vị trí hướng ra phía ngoài.
Tôi lại cảm thán nói đức không có, sư đức vô tồn a! Nhìn xem mấy lão già này làm gương rất tốt, còn không ở trong lòng bảo tồn nửa điểm khí phách, cũng thật biết phối hợp với người ngoài đùa giỡn học sinh của mình!
Lê Hải Thành vẫn là giống như trước cùng mọi người chuyện trò vui vẻ, chính là thường thường hay dùng đôi mắt đào hoa của anh nhìn thoáng qua tôi mấy cái, mỗi lần anh liếc mắt, tôi phải cùng anh uống một ly, rất nhanh đầu của tôi liền choáng váng vô cùng, cơ hồ ngồi cũng ngồi không xong, nhìn hiệu trưởng thấy có hai người, nhìn cuốn menu có hai cái, nhìn người thầy dẫn cùng sư bá vẫn là mỗi người lại có hai hình ảnh.
Quay đầu xem người bên cạnh là Lê Hải Thành, hình như cũng là hai người, nháy mắt mấy cái, lại giống như biến thành một người. Tôi cảm thấy Lê Hải Thành biến đổi cứ hai rồi lại một như vậy đặc biệt hay, liền nhịn không được đối với Lê Hải Thành nở nụ cười.
Lê Hải Thành nghe thấy tiếng cười của tôi quay đầu nhìn, tôi cảm thấy đôi mắt hoa đào kia của anh nhìn tôi ôn nhu như nước.
Tôi nghĩ, tôi đã say!
Ai cũng không nghĩ tới, Lê Hải Thành tửu lượng tốt như vậy. Hiệu trưởng, bí thư, sư bá cùng thầy hướng dẫn cuối cùng không may mắn sống sót, hoàn toàn uống say đến nằm rạp ra bàn, phải vội gọi người tới đưa về nhà. Những người đứng đầu một trường đại học lớn a, các ngươi thật không biết giữ sĩ diện cho ai, nhiều người như vậy cũng uống thua một người a!
Mọi người đều đi rồi, trong phòng giờ chỉ còn tôi đang mơ mơ màng màng và một người trước sau vẫn thanh tỉnh Lê Hải Thành.
Tôi hoảng hốt cảm thấy Lê Hải Thành vươn tay cánh tay đem tôi từ trên ghế bế lên, chân tôi mềm nhũn căn bản đứng không vững, chỉ có thể mặc cho thân xác hướng trong lòng Lê Hải Thành dựa vào.
Lê Hải Thành dùng cánh tay của anh nâng nhẹ đầu tôi lên cúi xuống bên lỗ tai tôi nhẹ nhàng nói: “Cô bé, em biết không, em uống rượu bộ dáng đặc biệt có ý tứ!”
Tôi cảm giác lỗ tai bị hơi thở của anh làm cho tê tê dại dại, nhịn không được rụt cổ cố gắng càng tiến sát vào trong lòng anh.
Lê Hải Thành ôm tôi cúi đầu hỏi: “Cô bé, ký túc xá của em ở đâu, tôi đưa em về.”
Tôi say rượu chỉ nghĩ muốn đi ngủ, Chỗ dựa vào rất thoải mái đang muốn chợp mắt, lại nghe anh nói muốn đưa tôi về ký túc xá, nhanh chóng cố gắng mở to hai mắt ngẩng đầu nói với anh: “Không được! Tôi không quay về! Tôi hiện tại trở về ai ai cũng sẽ biết, sẽ nói tôi bị hiệu trưởng đem bán đi bồi rượu! Danh tiết hoàn toàn không còn! Không nên không nên!”