Bên Hà Linh, ngoại trừ tôi cùng Hoài Âm ra, còn có hai cô bạn lúc trước cùng học tương đối tốt với chúng tôi. Bên Vũ Duy Hải cư nhiên cũng vừa đúng số người, phối hợp đưa bốn vị nam sĩ tinh anh tạo hình tuấn mỹ tới đây.
Tôi là người đến cuối cùng, vừa tiến vào nhà, Hà Linh liền lôi kéo tay tôi, nhìn bốn tinh anh tươi cười sáng lạn nói: “Các anh xem người thật việc thật, em nói mỹ mạo của người ta so với em chỉ có hơn chứ không kém, lại là cô nương còn độc thân, các anh nghe xong còn không tin, hiện tại “người thật” đã đến, các anh mới biết là em không lừa các anh đi!”
Tôi choáng váng! Sao lời nói ra lại giống má mì đang rao hàng tốt thế.
Tôi quay đầu lại nói với Hà Linh: “Nga má mì, đặt nghệ danh cho mình chưa? Gọi là Mẫu Đơn hay Bách Hợp? Khi nào bắt đầu chính thức tiếp khách?”
Người cả phòng giống như bị sét đánh, bốn vị tinh anh lại ha ha cười to. Hoài Âm không thể nhịn được nữa bổ nhào tới níu lấy tôi: “Cậu được đấy Vi Mỹ Lệ, mình không để ý đến cậu một chút liền khiến mình mất mặt, xấu hổ! Cái gì mà Mẫu đơn hay Bách Hợp, thẳng thắn mà nói thì gọi cậu là tàn hoa mới đúng!”
Tôi vô tội nói: “Vậy vì việc làm ăn của Nga má mì, tốt nhất hai ta kết hợp cùng nhau, mình gọi là Tàn Hoa, cậu gọi là Bại Liễu, hai ta tàn hoa bại liễu, gặp yêu dâm yêu, gặp thần sắc thần, gặp quỷ loạn quỷ, gặp người trực tiếp tạo người nhỏ, cậu thấy thế nào!”
Cả phòng đều lặng yên,ra không có ai không bị tôi “sét đánh ngây ngốc”. Hoài Âm thống khổ dang tay ra, hướng về phía mọi người nói: Thật ra, tôi và cô ấy không quen biết! Mọi người khinh bỉ cô ấy cũng được, nhưng ngàn vạn lần đừng lôi tôi vào cùng.
Aiiii, cũng không phải tôi cố ý mà, chỉ là tôi không thể nói tôi đã có bạn trai, anh chính là thiên thần IT vĩ đại Lê Hải Thành, cho nên muốn đánh tan ý nghĩ “loạn xứng uyên ương” này của Hà Linh, chỉ có một phương pháp duy nhất: sét đánh chết mấy tên đàn ông này, xem ai còn có dũng cảm đến gần tôi.
Thừa dịp mọi người không chú ý, Hà Linh không có thời gian hỏi thăm tôi tỉ mỉ, tôi nhanh chóng trả 1000 đồng lại cho nó. Nhưng tránh được kiếp Hà Linh, lại không thể tránh được móng vuốt của nữ ma đầu Hoài Âm. Hoài Âm dắt tôi ra góc ban công, bộ mặt dữ tợn nêu vấn đề bắt tôi lựa chọn: “Vi Mỹ Lệ, thức thời một chút cho mình, một là thành thật khai báo rõ ràng chuyện gì xảy ra với 1000 đồng, hai là tuyệt giao, chọn một!”
Tội bị ép buộc, thật sự không có biện pháp, nước mắt trào ra, mắt đỏ ngầu năn nỉ Hoài Âm: “Cậu trước hết đừng hỏi mình tại sao, cũng đừng ép mình, mình không muốn lựa chọn, mình chọn phương án ba, cái gì cũng không nói!”
Hoài Âm thấy tôi đột nhiên trở nên kích động vô cùng hoảng sợ, đến khi thích ứng với cảm xúc đột biến của tôi liền tiến lên ôm lấy tôi, nhẹ giọng hỏi: “ Mỹ Lệ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tôi lắc đầu nói không có việc gì, kết quả lại lắc đến khuôn mặt hỗn độn nước mắt. Hoài Âm trợn tròn mắt. Trên mặt đầy nước mắt, tôi mỉm cười nói: “Thật ra thì cũng không có chuyện gì, chỉ có điều tình yêu của ta quá sức khó khăn, anh ấy “lấp lánh chiếu người”, mình lại “bình thản không sáng”, anh ấy siêu phàm thoát tục, mình lại bình bình thường thường, dường như mình không phải là một nửa của anh ấy, bây giờ anh ấy có còn yêu mình hay không mình cũng không biết, mà mình, trừ anh ấy ra, chỉ sợ sẽ không yêu được người khác nữa!”
Hoài Âm hoàn toàn sợ đến ngây người.
Tôi nói, “Hoài Âm, đi lấy giúp mình chiếc khăn lông được không?”
Sau khi Hoài Âm xoay người đi vào phòng, tôi nói với bóng đen phía sau rèm ban công, thở dài nói: “Đừng nghe lén, em đã nhìn thấy anh”.
Tôi vừa dứt lời, một người đi ra từ phía sau rèm, chính là người đẹp trai anh tuấn nhất trong bốn vị tinh anh kia.
Tôi nhìn anh ta nói: “Không nghĩ là anh lại biết anh Quan”.
Anh ta cau mày nhìn tôi nói: “Em yêu rồi hả?”
Tôi nhìn người đàn ông trước mặt nhẹ nhàng gật đầu.
Anh ta liếc mắt nhìn tôi một cái, sau đó lạnh lùng nói: “Nói chuyện yêu đương cũng khóc, thật sự là không có tiến bộ”. Nói xong xoay người đi vào trong phòng.
Đúng lúc đó, Cổ Thiến cầm khăn mặt đi tới, nhìn thấy một người đàn ông từ ban công này đi ra ngoài, bực bội hỏi: “ Mỹ Lệ, anh ta ở đâu ra vậy? Vừa rồi không phải chỉ có chúng ta ở đây sao?”.
Tôi nhận lấy khăn lông lau mặt, rầu rĩ nói: “Anh ta là anh trai mình”.
Cổ Thiến đoạt lại khăn mặt trong tay tôi, cằm dường như rớt xuống hoảng sợ hỏi tôi: “Anh ta là anh trai cậu! Nhưng vừa rồi, hai người lại làm như chẳng quen biết nhau! Thật quá khủng bố đi!”
Tôi nói: “Thiến Thiến, anh ta không phải anh trai ruột của mình, là con trai của cha dượng mình”.
Bộ dáng Hoài Âm lập tức như sẽ té xỉu, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm mình nói: “ Mỹ Lệ, gần năm năm, mình thế nhưng lần đầu tiên biết, cậu còn có anh kế!”
Đúng vậy, năm năm đã qua nhanh, ngay cả tôi cũng đã quên, ngoại trừ mẹ, tôi còn có dượng và con trai dượng.
Tôi lau khô nước mắt nói với Hoài Âm: "Thiến Thiến, chuyện mới vừa rồi không cần nói với người khác, được không?"
Hoài Âm nhìn tôi như người xa lạ nói: "Được tớ sẽ không nói với người khác. Thế nhưng Mỹ Lệ, tớ đối với cậu mà nói, có phải cũng là “người khác” hay không?"
Tôi dùng sức lắc đầu nói: "Thiến Thiến, có một số việc tớ không nói cho cậu, không phải là tớ không coi cậu là bạn, mà là chính tớ cũng không muốn đối mặt với chuyên này. Nếu như có thể, tớ muốn cả đời không nhắc tới họ!"
Hoài Âm thở dài nhìn tôi nói: "Tớ không biết cậu nói có đúng hay không, tóm lại hôm nay tớ có chút tổn thương. Bất quá xem cậu có thể thẳng thẳn nói với tớ đó là anh cậu vì điều này tớ tạm thời không so đo nữa. Vào lúc này tớ chỉ muốn biết, chuyện tình cảm cậu định giải quyết như thế nào?"
Tôi buồn bã nói: "Ngay từ đầu, quyền chủ động đã không ở trong tay tớ."
Do đó, tôi căn bản không có biện pháp gì để giải quyết những phiều nhiễu do tình cảm đem đến, bởi vì tất cả cảm xúc “hỉ,nộ,ái,ố” (“yêu giận vui ghét”) của tôi đều đã nằm trong tay Lê Hải Thành.
Lúc ăn cơm, Vũ Duy Hải hướng về mọi người long trọng giới thiệu người “anh” của tôi: "Vị này là “đại soái ca” Hạ Tu, chúng tôi lúc chơi bowling thì quen biết nhau, anh mới từ nước ngoài trở về không bao lâu, bây giờ đang làm việc ở ngân hàng, thế nhưng cậu ấy là một chuyên gia tài chính rất giỏi, mọi người ai muốn mua cổ phiếu gì đó thì có thể tìm Hạ Tu hướng dẫn cho, Hạ Tu là bậc thầy ở phương diện này!"
Vũ Duy Hải vừa dứt lời, thì lập tức Hạ Tu trở thành tiêu điểm trên bàn ăn.
Hoài Âm bản thân chính là học kinh tế, vừa nghe nói Hạ Tu là người giỏi trong ngành tài chính, thì lập tức quên mất giữa tôi và Hạ Tu có mối quan hệ đặc biệt, hai mắt chiếu sáng hướng Hạ Tu không ngừng hỏi lung tung này nọ. Tôi lại không biết Hạ Tu lại có tính nhẫn nại tốt như vậy, lịch sự nhẹ nhàng giải đáp tất cả thắc mắc của mỗi người, mặc dù nội dung tôi nghe không hiểu gì lắm, nhưng thông qua vẻ mặt si mê sùng bái của mọi người khi có được đáp án, tôi đoán câu trả lời của anh ta nhất định rất giá trị.
Một lát sau, Hà Linh thấy mọi người vẫn cứ níu lấy Hạ Tu hỏi hoài không thả ra..., liền mở miệng thay Hạ Tu giải vây: "Hôm nay tôi gọi mọi ngươi tới không phải là để mọi người nghiên cứu cổ phiếu, chúng ta tới đây để ăn cơm, còn muốn nghiên cứu phát tài như thế nào cũng được, nhưng trước tiên phải ăn cơm xong rồi hãy nói!"
Lúc này mọi người mới chịu bỏ qua cho Hạ Tu.
Khi ăn tôi vẫn cúi đầu, tôi chỉ ăn cơm và thức ăn gần mình nhất ở trên bàn. Chợt một đôi đũa khác xuất hiện trong chén tôi, trên chiếc đũa còn mang theo miếng thịt ba chỉ, đôi đũa buông lỏng, miếng thịt ba chỉ ngon lành rơi "lạch cạch" vào trong chén tôi.
Tôi thật sự xúc động tới mức rơi lệ! Vì từ lúc mới lên bàn ăn tôi đã nhắm dĩa thịt ba chỉ ngon lành kia, nhưng khoảng cách đã khiến tôi chỉ có thể thèm thuồng mà nhìn, và cũng ngại ngùng không đưa đũa gắp.
Ai là người tốt bụng như vậy, biết tôi thích ăn thịt ba chỉ?
Tôi ngẩng đầu nhìn theo hướng chiếc đũa, nói tiếng "Cám ơn" tự đáy lòng. Nói xong tôi mới phát hiện thì ra gắp thịt cho tôi, là Hạ Tu.
Hạ Tu hời hợt trả lời: "Không cần khách khí. Cô quá gầy, nên ăn nhiều một chút."
Trừ Hoài Âm ra, mọi người đều nghĩ hai chúng tôi là lần đầu gặp mặt mà đã có “tình cảm” tốt như vậy, nên bắt đầu có tiếng cười ám muội. Tôi ảo não cúi đầu đem mặt vùi trong bát cơm.
Nhưng thế này lại càng làm cho mọi người hiểu lầm hơn, đều cho rằng tôi là " Cô gái nhỏ họ Vi, đang thẹn thẹn thùng thùng gặp Duyên” chính là tôi đang e lệ.