Trước kia tôi vẫn cùng sư huynh cãi cọ không kiêng dè gì, nhưng bây giờ cho dù có cố gắng đến mức nào tôi cũng không thể tự nhiên như lúc trước, cái gì cũng không biết. Tôi cố gắng nặn ra vẻ mặt tự nhiên như bình thường, tươi cười nói với sư huynh: “Được rồi, được rồi, em sắp mệt chết rồi, em phải trở về nghỉ ngơi. Anh cũng nhanh về ngủ tiếp một lúc đi”.
Sư huynh vô lại ra hiệu chào tạm biệt, tôi “cắt’ một tiếng nói anh mau cút vào, đừng đùa giỡn nữa, sau đó sư huynh làm ra bộ cà lơ phất phơ xoay người lắc lư đi vào.
Tôi thở dài một cái. Tốt rồi, tối thiểu thì vẫn giống như trước kia, cho dù chỉ là vẻ bên ngoài.
Tôi xoay người đi về ký túc xá,
Lúc đang xoay người, ánh mắt dường như lướt qua một chiếc xe ôtô.
Tim tôi đập bình bịnh, nhảy loạn lên liên hồi!
Dừng lại, xoay người, ngây ngốc!
Một chiếc xe lớn màu đen đang đậu trước cửa!
Cửa kinh xe đã được hạ xuống, bên trong xe, ánh ban mai chiếu tới gương mặt tuyệt mỹ của Lê Hải Thành rơi vào tầm mắt tôi, khiến tôi không tin vào mắt mình.
Tôi mừng rỡ như điên, chạy như bay đến xe! Nhưng càng lại gần, tôi càng cảm thấy có gì đó không thích hợp, ánh mắt Lê Hải Thành nhìn tôi vừa đau thương lại vừa xa cách.
Tôi bắt đầu hốt hoảng, chạy đến trước đầu xe, tôi gọi to tên Lê Hải Thành, Lê Hải Thành lại chăm chú nhìn tôi một lúc, rồi tuyệt tình quay đầu đi, tuyệt tình đóng cửa kính, tuyệt tình khởi động xe, tuyệt tình mà chạy như bay.
Tôi choáng váng
Tôi ngây ngốc đứng ở bên cạnh cửa lớn, không thể cử động được, cảm thấy ngay cả hô hấp của mình cũng bị chiếc xe vừa rời khỏi mang đi rồi.
Tôi nhớ lại vài giây trước sau cửa kính, vẻ mặt Lê Hải Thành ẩn chứa điều gì, đột nhiên cảm thấy, Lê Hải Thành một chút lại một chút rời xa tôi! Sau đó, anh có mở điện thoại, quyết định trở lại New York, nhưng qua ba ngày anh cũng không gọi điện cho tôi. Có lẽ, sáng sớm nay anh đã nhìn thấy tôi cùng sư huynh đi ra khỏi phòng, có lẽ, anh đã không nghe rõ hết được cuộc đối thoại bát nháo của chúng tôi.
Lê Hải Thành! Lê Hải Thành!
Trước kia Hoài Âm nói tôi là Tiểu Cường (con gián), có đánh cũng không chết, tự tôi cũng cảm thấy mình là một cây cỏ dại gửi hồn chuyển thế sống lại, bởi vì còn chưa có chuyện gì không như ý có thể đả kích tôi. Nhưng bây giờ tôi lại cảm thấy mình yếu ớt đến nỗi ngay cả con ruồi bay tới cũng có thể đụng vỡ tôi!
Tôi rốt cuộc cũng đã biết thế nào gọi là gần trong gang tấc, xa tận chân trời.
Tôi và Lê Hải Thành đã từng gần như vậy, gần gũi giống như hai người đã sáp nhập vào trong xương cốt của nhau. Thế nhưng bây giờ, Lê Hải Thành lại từng chút, từng chút một tách tôi ra xa anh ấy, bất kể tôi đã thương thế đầy mình, bất kể tôi đã gào lên xin tha thứ, anh ấy đều không nghe, không nhìn, không quan tâm, cứ tách ra, vẫn tách, toàn bộ tách ra!
Mấy ngày qua, khi tôi gọi điện thoại cho Lê Hải Thành thì luôn bị tắt máy; khi tôi gọi vào điện thoại công ty thì luôn luôn là trợ lý của anh ấy nghe máy, giọng lạnh như băng nói "Xin hỏi cô có hẹn trước với Tổng giám đốc Lê không, nếu như không có, xin lỗi tôi không thể nối máy" ; tôi thậm chí tự mình chạy tới Vĩ Sĩ, nhưng khi đến đại sảnh, tôi liền bị nhân viên tiếp tân cản lại, cô nàng giống như chưa từng gặp qua tôi, rất lễ độ nhưng lại lạnh nhạt nói cho tôi biết Tổng giám đốc Lê đi công tác rồi, còn chưa biết lúc nào thì trở lại. Tôi cũng từng chạy đến nhà Lê Hải Thành thử vận may một chút, nhưng tôi còn chưa đến được cửa cổng thì đã bị nhân viên an ninh của tòa nhà cản lại, họ nói tôi không phải là người sống ở trong đó, mà tôi cũng không chứng minh được mình là bà con hay bạn bè với ai nên nhất định không cho tôi vào.
Trong một đêm, tất cả mọi người thay đổi, mặc dù tôi không có thảm đến mức bị đánh lôi đi, nhưng tôi cảm thấy, mình đã bị mọi người từ bỏ!
Nhìn lại tất cả những chuyện trên, tôi rốt cuộc cảm thấy có chút hối hận, tại sao ban đầu không để cho những người này biết tôi cùng Lê Hải Thành đang yêu nhau? Hôm nay muốn tìm anh ấy, muốn tranh thủ cho mình một cơ hội giải thích cũng không làm được!
Lê Hải Thành, dường như anh ấy không muốn gặp tôi!
Qua thêm một ngày, hi vọng của tôi cũng tan biến thêm một chút, lòng của tôi cũng vỡ thêm một chút, tôi không biết rốt cuộc Lê Hải Thành muốn tôi phải như thế nào, cứ im lặng như thế rồi chia tay sao? Chẳng lẽ, tình yêu của anh ấy đối với tôi chỉ là thoáng qua thôi sao?
Không! Nếu như chia tay, tôi muốn anh ấy trực tiếp nói với tôi! Tôi không cho phép tình cảm của mình không rõ ràng như vậy mà chia tay.
Khi tôi đến Vĩ Sĩ với quyết tâm “quyết đánh đến cùng”, tôi mỉm cười ung dung nói với vị tiểu thư ngồi ở bàn tiếp tân: Tổng giám Vũ Duy Hải gọi tôi tới, chúng tôi có hẹn trước. Cô nàng trưng ra bộ mặt nghi ngờ nhưng vẫn gọi điện cho Vũ Duy Hải để xác nhận, sau đó, tôi được thả đi.
Tôi mỉm cười giữ vững dáng vẻ tao nhã, ung dung đi vào thang máy số 6.
Buổi tối hôm trước khi đi, tôi đã làm đủ công tác chuẩn bị. Tôi gọi điện thoại cho Hà Linh, nói cho cô ấy biết thầy có nhờ tôi đi hỏi Vũ Duy Hải một số chuyện nhưng tránh cho Lê Hải Thành biết. Cũng may, Vũ Duy Hải không giống những người khác, giúp đỡ Lê Hải Thành ngăn trở tôi. Hoặc là do chúng tôi quen biết nhau, nên Lê Hải Thành không có cách nào mở miệng nói Vũ Duy Hải không được tiếp đãi tôi, đối với trợ lý, tiếp tân, nhân viên an ninh, anh ấy chỉ cần nói "Không được để bất kỳ cô gái nào quấy rầy tôi" là có thể dễ dàng ngăn cản tôi tiếp cận anh.
Thang máy đến lầu 9, tôi không đi vào phòng làm việc của Vũ Duy Hải, mà đi cầu thang bộ, lên lầu 10.
Tôi, nhất định phải gặp được Lê Hải Thành.
Tôi, lập tức có thể nhìn thấy Lê Hải Thành!
Tôi, rốt cuộc nhìn thấy Lê Hải Thành! Cùng với, một cô gái, ngồi trên ghế salon dựa vào trong ngực anh!
Hoài Âm đã từng nói, ở tôi có sự kiên cường khác người. Chính là lúc rõ ràng nên ngã xuống, tôi lại đứng thẳng tắp; rõ ràng nên mất bình tĩnh, tôi lại tỉnh táo; rõ ràng nên nổi điên, tôi lại trầm mặc.