Chấp Niệm Chỉ Yêu Duy Nhất Một NgườiUpdated at Dec 28, 2021, 16:07
Tôi có một nỗi niềm ao ước như bao cặp tình nhân khác, nó rất đổi đơn giản là được cùng người mình yêu đón sớm mai cùng nhau và đứng ở bên ban công cùng nhau nhâm nhi một tách cà phê nóng, cùng nhau vào bếp và chuẩn bị bữa sáng cho nhau.
Hay đơn giản nắm tay nhau cùng nhau đi làm, cùng nhau đi dạo phố bất tri bất giác đi đến một địa điểm nào đó, hay là có thể cùng nhau ngồi trên một tuyến xe buýt tựa đầu vào nhau nghe một bản tình ca nào đó mà cả hai cùng ưa thích.
Vào cuối tuần, tôi muốn cùng anh đến một rạp chiếu phim nào đó. Đặt một vé xem phim cùng nhau xem một bộ phim mà cả hai thích, dù cái kết có trọn vẹn hay không cũng không sao cả.
Vì giây phút đó, tôi và anh đã có thể trọn vẹn ở bên nhau. Lúc đó, tôi có thể có lý do chạy ào vào lòng anh mà khóc nức nở và được anh vỗ về an ủi như một đứa trẻ và anh sẵn sàng hứa với tôi bất cứ điều kiện nào miễn sao là tôi nín khóc.
Hay là mỗi khi tới mùa đông hoặc buổi tối se se lạnh, tôi có thể cùng anh đắp một chiếc chăn ấm áp, được nằm trong vòng tay anh và lắng nghe anh kể một mẩu chuyện nào đó vẫn vơ mặc kệ là câu chuyện đó ở trên trời hay dưới đất.
Cùng nhau trao nhau một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng ấm áp và dịu dàng không cần một chiếc hôn mãnh liệt và đầy chiếm hữu chỉ nhẹ nhàng như thế nhưng ấm áp tình yêu.
Tôi chưa từng mong chờ một tình yêu hoàn hảo, chỉ muốn cùng anh đi qua những ngày tháng bình dị.
Nhưng tất cả những điều đó là chỉ có một mình tôi đơn phương ao ước, đơn phương khao khát mãnh liệt từ tôi, chỉ có riêng tôi mà thôi
Vì anh là mây trời, là cơn gió ấm áp của mùa xuân không có địa điểm đến cũng không có điểm dừng. Dù tôi có chạy theoe như thế nào? Với tới ra sao cũng không thể nào chạm tới được.
Dù tôi yêu anh ra sao đi nữa cũng vô ích, vì người anh yêu là chị gái song sinh của tôi. Dù hai chúng tôi có giống nhau như thế nào đi nữa thì được cái gì cơ chứ, người anh yêu vĩnh viễn và mãi mãi là chị của tôi.
Dù tôi và chị ấy giống nhau, từ gương mặt đến giọng nói như hòa vào một nhưng anh vẫn nhận ra đó là tôi không phải chị ấy. Có lẽ là vì yêu một người thì dù ấy ra sao vẫn nhận ra anh nhỉ?
Tại sao cùng là người là một người. Tại sao người anh yêu không phải là tôi mà là chị gái của tôi ? Tại sao tôi không biết anh sớm hơn dù chỉ một giây phút thì người anh yêu bây giờ có lẽ là tôi đúng không ?
Tôi chỉ biết bất lực cười trừ.
Tôi vẫn muốn yêu anh thêm một lần nữa dù cho kết quả khiến tôi đau đớn đến cỡ nào, tôi cũng sẽ chấp nhận nó. Nhưng người đó bắt buộc phải là anh! Có phải chăng đó là sự chấp niệm chỉ yêu một người duy nhất là anh từ tôi hay không? Chấp niệm này có lẽ sẽ theo tôi đến suốt cuộc đời.