Oan Gia Là Diêm VươngUpdated at Nov 30, 2021, 16:52
Trường trung học phổ thông Vương Linh dạo gần đây đang rộ lên tin đồn có người nhìn thấy ma trên sân thượng. Người được cho là nhìn thấy ma, chính là Lạc Tuyết Giang, lớp 12B².
Một phần vì Lạc Tuyết Giang là thủ thư, một phần cô tới thư viện tự học để chuẩn bị cho kỳ thi đại học sắp tới. Đến 21:00, sau khi dọn dẹp và đóng cửa xong, lúc cô chuẩn bị ra về thì đột nhiên trên trời có nước rơi xuống, trong khi ngoài trời không hề đổ mưa. Cô cứ nghĩ có ai giở trò, theo quán tính ngoái người nhìn lên phía trên sân thượng, thì bắt gặp một bóng đen cùng đôi mắt không tròng đỏ lòm như máu...
Kể từ ngày hôm đó, đúng một tuần sau từ tin đồn truyền miệng chuyển thành tin có thật. Bằng chứng là thi thể Lạc Tuyết Giang được phát hiện trên sân thượng trường học trong tình trạng ướt sũng...
Hàn Tĩnh Chi chạm nhẹ tay vào đỉnh đầu mình, nhíu mày không vui: "Chíp ơi, hình như trời mưa rồi thì phải."
Tề Thịnh Lam đang khóa cửa thư viện, nghe cô bạn thân mình nói vậy bèn ngoái người nhìn ra trước sân, khẽ lắc đầu: "Tớ thấy có gì đâu."
Hàn Tĩnh Chi đột ngột hoảng hốt kêu lên: "Không mưa nhưng lại có nước, cậu còn nhớ chị Tuyết Giang không?"
Tề Thịnh Lam cẩn thận cất chìa khóa vào trong balo, vỗ nhẹ vai Hàn Tĩnh Chi: "Cảnh sát nói rất có thể đấy là một vụ mưu sát, đừng tự dọa mình nữa. Chúng ta mau về thôi."
Tề Thịnh Lam chợt cảm thấy trên đầu mình vừa bị thứ gì đó rơi trúng, thứ chất lỏng trong suốt trượt từ đỉnh đầu xuống mai tóc, chảy dọc sườn gò má. Cô chạm tay vào má mình, đầu ngòn tay liền cảm nhận được sự ướt át lạnh lẽo. Chân mày cô thoáng nhíu lại, chậm rãi ngoái người về phía sau, nhìn ngước lên phía trên sân thượng.
Hàn Tĩnh Chi thấy vậy cũng ngoái lại nhìn theo...
Hàn Tĩnh Chi giật mình kêu lên, run rẩy nói: "C...có...m...m...ma..."
Trái ngược cô bạn đang kinh sợ của mình, Tề Thịnh Nam lại vô cùng bình tĩnh. Ánh mắt cô cương nghị bén lạnh, trực tiếp nhìn thẳng vào đôi mắt không tròng đỏ lòm ấy. Nắm chặt tay Hàn Tĩnh Chi, Tề Thịnh Lam dứt khoát xoay người kéo cô bạn rời đi một mạch.
Một tuần sau, Hàn Tĩnh Chi được tìm thấy trên sân thượng, trong tình trạng toàn thân ướt sũng và đã tử vong...
Tề Thịnh Lam nghiến răng tức giận, tối hôm đó một mình chạy thẳng lên sân thượng. Vầng trăng sáng rực treo lơ lửng giữa trời, giải ánh bạc lạnh lẽo xuống nhân gian, phủ lên một bờ vai rộng vững chãi đang nửa quỳ nửa ngồi dưới nền đất như đang quan sát gì đó.
Cô thoáng nhíu mày, khẽ gọi: "Anh Hành..."
Người đó cũng không có ý định ngoái đầu nhìn lại: "Cậu cũng lên đây à."
Tề Thịnh Lam thản nhiên tiến bước về phía đó, tức giận nghiến răng: "Tĩnh Chi chết thảm như thế, sao tớ có thể không để tâm."
Vương Khải Thành bật cười man rợ, dọa Tề Thịnh Nam giật mình khựng bước: "Người chết thảm tiếp theo, chính là cậu đấy!"
Nói rồi, hắn từ từ quay đầu nhìn lại. Đôi mắt hắn trừng trợn, khóe môi nhếch tận mang tai cùng với tiếng cười vang vọng trong không gian sân thượng rộng lớn...