Chương 2: Đi chơi với tôi

2760 Words
Theo thói quen mỗi buổi sáng, hôm nay Lệ Khiết Ninh lại đến quán cà phê Waiting mua bánh mì. Chính là lúc cô vừa đạp xe đến, đỗ xe đạp một bên, bước chân vào quán liền nhìn thấy người đàn ông hôm qua đến mua cà phê. "Trùng hợp thật." Hắn cười cười. Hôm nay hắn mặc áo sơ mi, quần đùi thoải mái. Hơn nữa trên mặt còn đeo kính râm. Rất giống khách du lịch. Cô theo thói quen đáp lại bằng nụ cười lịch sự. "Quả là trùng hợp." Nói rồi Lệ Khiết Ninh tiến đến quầy mua bánh mì và cà phê, để lại người đàn ông phía sau. Tưởng rằng hắn sẽ rời đi nhưng hắn lại xếp hàng ngay phía sau cô. Rõ ràng cô nhìn thấy trên tay hắn có một ly cà phê nóng vừa mới mua, sao lại xếp hàng mua tiếp? Cô liếc nhìn người phía sau thì đập vào mắt cô vẫn là nụ cười nhã nhặn chói sáng không thể chói sáng hơn, đặc biệt là hàm răng trắng tinh kia. Thầm nghĩ tên này chắc chăm sóc răng rất kỹ hoặc là tốn rất nhiều tiền làm răng. Nhưng mà xem ra hắn thích uống cà phê, cho nên cô rút ra được không thể là răng trắng tự nhiên được. "Nghe nói em thường xuyên đến đây uống cà phê." Đang suy tư, cô bỗng giật mình vì câu hỏi của hắn, xoay đầu lại không nhịn được hỏi. "Làm sao anh biết?" Người trước cô đã mua xong liền rời đi. Lệ Khiết Ninh vội bước lên gọi món. Đối diện với cô là một cô gái người Mỹ tóc vàng nở nụ cười thân thiện. "Quý khách muốn dùng gì?" Cô vốn định mở miệng thì bất thình lình người phía sau chồm lên bên phải cô chống tay lên quầy gọi món. Cô kinh ngạc trợn mắt nhìn hành động bất lịch sự của hắn. "Là Stella nói cho tôi biết." Tần Huyền Bắc vừa nói vừa liếc qua cô nhân viên tóc vàng kia. Lệ Khiết Ninh lại nhìn trên bảng tên nhân viên của cô ta có ghi tên Stella Gray. Cô nhướn mày nhìn hắn rồi lại nhìn qua cô nhân viên tên là Stella với một ánh mắt đầy biểu cảm như muốn hỏi: Sao cô lại làm thế? Stella dường như hiểu ý cô, lập tức nhún vai. "Ôi thôi nào, anh ta rất đẹp trai mà." Nói rồi cô ta lại nhìn qua tên đàn ông hàm răng trắng tinh kia, âm thầm đỏ mặt. Thật sự luôn? Lệ Khiết Ninh đối diện với loại tình huống này chỉ nở một nụ cười đầy bi tráng, mỉm cười thân thiện nhất có thể với hắn và cả cô nhân viên tóc vàng kia rồi nhanh chóng gọi món. Trong lúc đợi nhân viên pha cà phê, tên đàn ông kia vẫn chằm chằm nhìn cô mà cười. Giống như trên mặt cô có dính cơm vậy. Cô thực sự nhịn không được mở miệng. "Xin lỗi, anh nhìn chằm chằm người khác như vậy là bất lịch sự đấy." "Nếu em không muốn tôi nhìn chằm chằm em nữa thì em nói chuyện với tôi đi." Hắn cong miệng đầy thích thú, giống như từ nãy đến giờ đều là chờ cô mở miệng ra. Lệ Khiết Ninh hít sâu một hơi từ tốn giải thích. "Chúng ta có quen biết nhau sao? Không. Còn nữa, tôi không thích nói chuyện với người lạ. Và anh chính là người lạ." Đúng lúc cà phê và bánh được mang ra, cô tính tiền rồi lập tức đi ra cửa. Mà hắn cũng đi theo sau cô. "Nếu em không thích nói chuyện với người lạ thì chúng ta trở thành người quen là được. Cho tôi số điện thoại của em đi." Đây quả là cách tán tỉnh trắng trợn nhất mà cô từng biết. Cô còn chẳng muốn để ý đến hắn. Đi nhanh ra ngoài lấy xe đạp, bỗng nhiên cô phát hiện bánh xe đạp của mình bị bể. Sao lại bể được nhỉ? Lúc nãy đến đây vẫn còn đi tốt cơ mà. Hơn nữa lúc sáng cô đã kiểm tra bánh xe kỹ càng. Quay qua kẻ đang đứng bên cạnh thấy hắn chỉ đứng đó và cười. "Hay là lên xe tôi đi. Tôi chở em về." Lệ Khiết Ninh chỉ quăng cho hắn một cái nhìn lạnh nhạt cùng nụ cười lịch sự. "Không cần đâu." Dù sao tòa nhà cô ở nằm ngay khu phố bên kia, đi bộ một chút cũng chẳng sao. Nghĩ vậy cô liền dắt xe đi bộ về. Nhưng mà tên đàn ông kia nhất quyết không buông tha cho cô, vẫn lẽo đẽo theo sau. Lệ Khiết Ninh quyết định dừng xe lại. Hỏi hắn một cách rành rọt bằng tiếng Trung. "Tiên sinh, anh có thể nào đừng đi theo tôi nữa được không?" Tần Huyền Bắc khoanh tay trước ngực, gãi gãi mi tâm. "Được thôi, chỉ cần cho tôi biết tên và số điện thoại của em." Cô trừng mắt nhìn hắn. Hôm nay cô xui lắm mới gặp phải một tên dai như đĩa. Thiết nghĩ sau này cô nên thuê một vệ sĩ chuyên để cắt đuôi bọn đàn ông háo sắc này. Cô suy nghĩ một chút. Nếu như giờ cô không nói, chắc chắn hắn vẫn tiếp tục theo đuôi cô. Như thế lại càng phiền nên cuối cùng cô đã nghĩ ra một cách. "Một Edna, hai là Katy, ba là Doris. Nếu anh đoán được tên tôi, tôi sẽ cho anh số điện thoại" Cô ngước đầu dõng dạc nói. Nghe cô "ra đề" người đàn ông kia biểu cảm thích thú. Hắn từng bước từng bước tiến lên phía trước gần sát cô. Lệ Khiết Ninh vốn đang vịn xe đạp một bên nên không thể lùi ra sau chỉ trừng mắt nhìn hắn. "Thực sự nếu tôi đoán ra được tên em, em sẽ cho tôi số điện thoại?" Cô liếc mắt, nuốt nước bọt gật đầu. Khóe môi người đàn ông cong lên một góc độ tuyệt đẹp. "Lệ Khiết Ninh." Cô cả kinh nhìn hắn, thiếu điều muốn rớt cằm xuống. Cô thực sự không ngờ đến đáp án mà hắn đưa ra. Làm cách nào hắn biết được tên tiếng Trung của cô. Ngay lập tức không vui hỏi. "Làm sao anh biết?!" Hắn khoanh tay nở nụ cười thỏa mãn trước vẻ mặt không tin nổi của cô. "Bây giờ tôi có thể biết số điện thoại của em rồi chứ?" "Anh... Anh làm sao lại biết được tên tiếng Trung của tôi?" Lệ Khiết Ninh thực sự không hiểu nổi, cuối cùng vẫn muốn hỏi hắn cho rõ ràng. Người đàn ông vốn muốn nói gì đó nhưng tiếng chuông điện thoại đã cắt ngang cuộc đối thoại của hai người. Hắn nhíu mày nhấc điện thoại lên. Cô thấy vậy liền muốn thừa cơ chạy trốn nhưng đã bị tên đàn ông dùng tay túm khuỷu tay cô lại. Lệ Khiết Ninh giãy giụa nhưng là hắn dù chỉ dùng một tay vẫn khỏe hơn thân thể phụ nữ yếu ớt như cô. "Có chuyện gì?" Giọng hắn rất trầm. Đầu dây bên kia nói cái gì đó rất quan trọng khiến sắc mặt hắn thay đổi. Tần Huyền Bắc nhìn qua cô lại nói vào điện thoại. "Hiện tại tôi đang ở bên ngoài, rất bận." Lệ Khiết Ninh hừ lạnh trong lòng. Bận đến mức có thời gian đi uống cà phê tán gái sao? Người trong điện thoại lại nói thêm cái gì đó khiến sắc mặt hắn trầm xuống nhanh hơn. Người đàn ông im lặng một lúc mới lạnh lùng lên tiếng. "Tôi sẽ đến đó ngay bây giờ." Hắn cúp máy, ngay lập tức thay đổi sắc mặt túm chặt lấy cô. "Hiện tại tôi phải đi rồi. Lần sau gặp lại chúng ta sẽ đi hẹn hò." Tần Huyền Bắc cười tươi rói, thay đổi sắc mặt còn hơn lật sách. Rõ ràng lúc nãy vẻ mặt hắn nghiêm trọng vậy mà. Cô chỉ trừng mắt nhìn hắn. Không lọt nổi lỗ tai câu nào. "Mời tiên sinh đi nhanh cho." Giọng điệu của cô như muốn đuổi người nhanh nhất có thể. Mà hắn chỉ mỉm cười, vẫn nắm chặt cánh tay cô kéo cô lại gần, nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp kia, cao giọng nói. "Tần.Huyền.Bắc. Em nhớ cho rõ đây là tên của tôi." Lệ Khiết Ninh vùng mạnh tay mình ra, cười lịch sự một cách khinh bỉ. "Vâng, tôi đã nhớ rõ lắm rồi." Cô cố tình lên giọng, dằn từng chữ để thể hiện sự bực bội của mình. "Tốt." Hắn cười. Cười đến hài lòng. Như một đứa trẻ. Sau đó xoay người bỏ đi. Lệ Khiết Ninh lại hừ lạnh một cái tiếp tục dắt xe trở về. **************************** Chloe ngồi trong nhà hàng giơ đến trước mặt cô một tờ tạp chí thời trang, nói chính xác hơn chính là dí tờ tạp chí vào mặt Lệ Khiết Ninh cô. "Doris, cậu nhìn xem, có phải rất đẹp trai không? Mình chưa từng nghĩ đàn ông Châu Á lại quyến rũ đến vậy." Chloe một tay lật trang tạp chí một tay chỉ chỉ vào người đàn ông trong hình. Lệ Khiết Ninh liếc qua xem một một chút. Người đàn ông trong hình làn da trắng trẻo, tuấn tú xinh đẹp đúng kiểu thư sinh Châu Á. Cô lại liếc đến bạn mình. "Đây đâu phải gu của gái Mỹ như cậu." Ở bên Tây vốn chuộng trai sáu múi, da rám nắng khỏe mạnh hơn nhiều. Cô nàng chu chu cái mỏ. "Mình muốn đổi gu không được sao?" "Nhưng mà cậu không biết anh ta?" Chloe cảm thấy không tin được lại hỏi. Cô nhìn xuống tờ tạp chí lần nữa ngước mắt lên phun ra hai từ. "Không biết." Rồi tiếp tục cắt thịt trên dĩa. Chloe lại khinh bỉ nhìn bạn thân của mình. "Mình xin đó, đây là người cùng ngành với cậu, hơn nữa còn rất nổi tiếng." Nghe thấy cô nàng khen ngợi tên đàn ông kia như vậy cô lại một lần nữa nhìn xuống đọc mấy dòng trên tạp chí. "Alex Wang?" Lệ Khiết Ninh cảm thấy có hơi quen quen. "Sao có phải rất quen không? Mình nói rồi mà chắc chắn cậu đã từng nghe qua tên người này." Cô nàng cao giọng khẳng định. "Có đọc qua một số bài báo về anh ta." Cô ngắn gọn đáp. Có đọc qua nhưng cũng không để lại ấn tượng gì nhiều. Chỉ biết là một người Trung Quốc có chút danh tiếng trong ngành này. "Doris, ngày mai cậu bay đến Thượng Hải phải không? Cậu nhất định phải đến phòng triển lãm của hội Kinh Mỹ mua tác phẩm của Alex về cho mình." Chloe đang ăn mà bỏ xuống đứng dậy nằng nặc kéo tay cô không buông. Lệ Khiết Ninh ăn tối mà cũng bị làm phiền chết. Dù mấy thứ cô nàng đang thao thao bất tuyệt chỉ lọt vào tai cô mấy chữ nhưng cô cũng gật đầu cho xong. Chỉ biết nếu cô không đồng ý thì cánh tay cô sẽ bị cô nàng kéo cho đứt lìa. "Bạn hiền à, rốt cuộc cậu yêu nghệ thuật hay là mê trai đẹp vậy?" Cô không nhịn được mà hỏi một câu. Chloe rất kiêu ngạo quệt mũi một cái. "Đừng tưởng chỉ vẽ vời như cậu mới là nghệ thuật. Mê trai đẹp cũng là một trường phái nghệ thuật nhé." Lê Khiết Ninh chỉ biết lặng lẽ dùng bữa cho xong. ***************************** Ăn xong bữa tối tiễn đưa của cô nàng Chloe, cô lái xe của mình trở về nhà. Đi được nửa đường, thì trong đầu cô xuất hiện một linh cảm không tốt. Lệ Khiết Ninh liếc nhìn lên kính chiếu hậu, thật sự có một chiếc xe màu đen đi theo sau cô từ nãy đến giờ. Cô đi nhanh chiếc xe đó cũng tăng tốc, cô đi chậm chiếc xe đó cũng giảm tốc độ theo sau cô. Cô sóng lưng có hơi lạnh. Lại phát hiện xe báo sắp hết xăng. Lệ Khiết Ninh ngay lập tức tìm một cây xăng gần đó tấp vào đổ xăng. Cô bước xuống xe nhìn xung quanh thì không thấy chiếc xe màu đen đó nữa, cô vẫn cảm thấy bất an. Cây xăng ở đây đều là tự phục vụ, cô trả tiền rồi cầm cây bơm xăng đổ xăng vào xe mình. Vừa đổ cô vừa ngó nghiêng xung quanh xem có ai khả nghi không. Cây xăng này rất vắng, vốn dĩ do đoạn đường này cũng khá vắng, không nhiều xe cộ đi lại. Cô phải cảm ơn trời phật mình đã may mắn tìm được cây xăng gần đây. Cô đổ đầy bình xong đặt cây bơm xăng lại vào chỗ cũ. "Trùng hợp thật." Trong tiết trời lạnh đêm của New York cộng thêm sự vắng vẻ ở đây, một âm thanh đột ngột vang lên làm cô giật mình xém chút nữa là ném luôn cây bơm xăng. Cô la lên một tiếng mới phát hiên âm thanh kia thuộc về một kẻ "rất quen thuộc", cái kẻ mà cô đã "nhớ rất rõ" tên ấy. Tần.Huyền.Bắc. Cô ôm ngực trái, thở gấp do bị giật mình. Vừa hoảng hốt vừa kinh ngạc, vừa chạm phải cái gương mặt có nụ cười nhã nhặn kia, cô tâm trạng không tốt chút nào. "Trùng hợp đến giật mình đấy, Tần tiên sinh." Cô nhấn mạnh từng chữ, trừng mắt nhìn hắn. Tên đàn ông kì lạ này sao lại xuất hiện ở đây? Sự trùng hợp này thật không thể nào tin được. Tần Huyền Bắc nhìn ngắm gương mặt tức giận của cô ngược lại cảm thấy rất vui, cười một cái. "Nếu đã trùng hợp như vậy thì tối nay đi chơi cùng tôi đi." Hắn quả thật là dai như đĩa. Bỏ qua mấy câu nói nhăng nói cuội của hắn, cô nặn ra một nụ cười "lịch sự" sau đó muốn bỏ vào xe thật nhanh. Nhưng Tần Huyền Bắc làm sao để cô dễ dàng đi như vậy, ngay tức khắc bắt lấy tay cô níu lại. Gương mặt anh tuấn mê người kia lại mỉm cười, nụ cười lần này có chút nghiêm túc hơn. "Không trùng hợp đâu. Đi chơi với tôi đi." Không trùng hợp? Lệ Khiết Ninh chau mày, ánh mắt chuyển dời tầm nhìn ra phía sau hắn. Có một chiếc xe màu đen BMW đắt tiền đang đỗ bên kia. Vấn đề là chiếc xe đó hết sức quen thuộc. Cô đôi mắt xinh đẹp từ từ mở lớn. "Anh... lén lút theo dõi tôi?!" "Tôi rất quang minh chính đại đi theo em." Hắn khoanh tay trước ngực điềm nhiên khẳng định. Lệ Khiết Ninh kìm nén cơn giận trong lòng xuống, lạnh lùng nói với kẻ đang cười không biết xấu hổ kia. "Tần tiên sinh, xin anh đừng có đi theo tôi nữa. Chúng ta không hề quen biết nhau. Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát về anh vì tội quấy rối." Người đàn ông kia không hề e dè khi cô nhắc đến chuyện báo cảnh sát, ngược lại còn tiến thêm một bước, tiến sát lại gần cô. Lệ Khiết Ninh bất an lùi về sau. "Anh định làm gì?" Cô vội rút điện thoại trong túi áo ra, vội vã bấm số điện thoại của cảnh sát nhưng đã bị tên đàn ông kia hất rớt rơi mạnh xuống đất. Hắn dùng một chân dẫm lên chiếc điện thoại. Tần Huyền Bắc một tay choàng lấy eo cô ôm chặt. Mà cô ngay lập tức hốt hoảng vùng vẫy. Cô rốt cuộc sao lại xui xẻo gặp phải tên biến thái này?! "Đừng sợ. Đi chơi với tôi đi." Hắn cười, giọng cười trầm thấp mê hoặc. Cái gì mà đừng sợ. Mấy câu này chuyên dùng để dụ dỗ bắt cóc trẻ con, nghe thôi cô đã rợn tóc ráy. Hắn kêu cô đừng sợ. Đừng sợ cái đầu nhà anh!
Free reading for new users
Scan code to download app
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    Writer
  • chap_listContents
  • likeADD