Anh nói, khi anh nhìn thấy tôi, tựa như nhìn thấy bầu trời đầy pháo hoa
Ăn xong bữa trưa Lê Hải Thành dẫn tôi trở về Vĩ Sĩ, trong lòng tôi cảm thấy, đi theo anh ra ngoài rồi lại cùng trở về, cho dù không có nắm tay hay động tác thân mật gì nhưng như vậy cũng đủ cho người ta bàn luận xôn xao rồi.
Trở lại phòng làm việc của ĐỗThăng, tôi ngồi ở một bên nghiên cứu các hạng mục theo trình tự, Lê Hải Thành thì xử lý công việc của mình. Lê Hải Thành không hổ là thiên tài IT, khi tôi không hiểu chỗ nào dù đã vắt óc suy nghĩ vẫn không được thì tôi đưa cho Lê Hải Thành, anh chỉ liếc mắt một cái là biết phải làm như thế nào.
Tôi hỏi Lê Hải Thành: “Công tử, anh là người hay yêu? Làm sao lợi hại như thế?”
Lê Hải Thành nói: “Anh là anh đẹp trai.”
Sấm!
Buổi chiều Lê Hải Thành nhận được một cuộc điện thoại, vừa mới bắt đầu còn nói tiếng Trung, kết quả nói một lát sau liền thay đổi thành tiếng Anh. Cuộc điện thoại này đã nói rất lâu, Lê Hải Thành càng nói thì tốc độ càng nhanh giọng nói càng lạnh. Sau khi Lê Hải Thành để điện thoại xuống sắc mặt hết sức không tốt, anh trầm mặc một hồi giống như là đang tự hỏi cái gì, sau đó gọi điện cho trợ lý nói anh ta phải đặt vé máy bay đi Newyork trong thời gian sớm nhất cho anh.
Lê Hải Thành ôm tôi ở trong ngực dịu dàng nói với tôi: "Nha đầu, nhà anh có một số việc cần anh đi xử lý. Sợ rằng anh phải đi đến một tuần, em phải ngoan ngoãn, chờ anh trở lại, biết không!"
Tôi nhe răng với Lê Hải Thành cười một cách tự nhiên nói: "Được! Anh cứ việc yên tâm đi xử lý chuyện nhà, thời gian dài hơn chút nữa cũng không sao! Hì hì!"
Lê Hải Thành cau mày nói: "Anh thế nào lại có cảm giác như hậu viện muốn bốc cháy? Không được, Mỹ Lệ, em viết cho anh tờ giấy cam đoan, bảo đảm em ngoan ngoãn, không được nói chuyện với “tiểu nam sinh”, không được nhìn thấy “anh đẹp trai” liền lộ vẻ háo sắc, không được cãi nhau ầm ĩ với sư huynh em."
Tôi trợn to hai mắt hỏi Lê Hải Thành: "Sao lúc này lại lôi sư huynh em vào đây? Hơn nữa lại còn cùng gộp lại chung với tiểu nam sinh và anh đẹp trai? Tổng giám đốc Lê chuyện này không đúng, ảnh là cấp bậc cao cấp, không thể gộp chung với hai nhóm kia được, thật là thật giả lẫn lộn."
Lê Hải Thành khẽ híp mắt nói với tôi: " Mỹ Lệ, sao nhắc tới sư huynh em, thì em có thể nói nhiều lời như thế?"
Tôi ngất! Thì ra đại ca hoài nghi tôi và sư huynh có nam nữ mập mờ!
Tôi đưa ra vẻ mặt không thể chấp nhận được nói với Lê Hải Thành: "Tổng giám đốc Lê, Đỗ lão gia, Đỗ đại tiên, em thật sự phải phê bình anh nghiêm khắc, cái anh này tư tưởng quá phức tạp! Em với sư huynh em, là quan hệ thuần khiết tựa như… nước tinh khiết nha, còn nói, người ta là đại sư huynh đó, em với anh ấy nếu có cái gì *****, thật không hợp vai vế nha!"
Lê Hải Thành nhìn tôi một cái không nói gì nữa, từ trong ngăn kéo lấy ra một cái hp đưa cho tôi.
Trong mắt tôi đầy ngờ vực nhưng vẫn nhận lấy và mở ra xem, đó chính là một chiếc điện thoại di động cực xịn kiểu mới nhất.
Tôi chép miệng nói với Lê Hải Thành: "Trường Giang Nhất Hào (1 danh hiệu của quân kháng chiến thời kháng Nhật, có lẽ ý chỉ là mạnh mẽ), chẳng lẽ anh lại muốn bồi dưỡng em làm Trường Giang Nhị Hào?"
Lê Hải Thành nói: "Nói gì lộn xộn lung tung cả, nói tiếng trái đất đi, nói tiếng Sao Hỏa anh nghe không hiểu!"
Mặt tôi ngây thơ: "Anh cho em điện thoại di động này, không phải muốn em làm người nằm vùng trong công ty sao? Âm thầm quan sát người nào làm việc nghiêm túc người nào làm việc lười biếng, sau đó kịp thời báo cáo với anh?"
Lê Hải Thành nói: "Nha đầu, không cho giả bộ ngu. Ừ, em không phải là giả bộ ngu, em là khờ thật, cất di động đi, cái này để bảo đảm cho anh có thể tìm được em bất cứ lúc nào, biết không!"
Tôi hỏi: "Ngủ cũng phải mở máy sao?"
Lê Hải Thành kiên định đáp: "Đúng!"
Tôi nói: "Em sẽ bị phóng xạ, đầu óc sẽ bị đần đấy!"
Mặt Lê Hải Thành khinh thường nói: " Mỹ Lệ, em đã ngốc nghếch rồi, có ngu thêm chút nữa chắc cũng không khác nhau lắm."
Tôi suy sụp gục mặt, muốn khóc.
Lúc đưa Lê Hải Thành lên phi cơ, trong lòng tôi có cảm giác rất bất an, tôi rốt cuộc nhịn không được trước khi Lê Hải Thành lên phi cơ liền hỏi anh: "Lê Hải Thành, ở nước Mĩ anh sẽ thích người khác sao?"
Lê Hải Thành nắm tay của tôi đặt trước ngực trái của anh, để cho tôi cảm thụ được nhịp đập của trái tim anh, sau đó cúi đầu triền miên hôn tôi nói: "Nha đầu, nơi này tất cả đều là em!"
Tôi cười.
Nhưng khi Lê Hải Thành xoay người sang chỗ khác, nụ cười của tôi liền bể nát.
Tôi rời xa mẹ, rời xa những chuyện tôi không dám đối mặt, cho nên khi thi đại học tôi cố ý thi đến nơi này, rất xa nhà.
Nơi này không ai biết, tôi đã từng vô địch quán quân rất nhiều kỳ thi tiếng Anh. Người nơi này chỉ biết là tôi là một nha đầu ngốc đầu óc không tốt nói chuyện và làm việc không hợp.
Thật ra, tôi từ nhỏ đã chịu khó học tập tiếng Anh, nếu không phải nhà gặp biến cố, tâm nguyện lớn nhất của ba mẹ chính là đưa tôi đi du học nước ngoài. Chỉ sợ là hiện tại, mẹ cũng không còn nhớ gì tới chuyện này.
Lúc chiều khi Lê Hải Thành nói chuyện điện thoại, nói tiếng Anh cực nhanh, người bình thường cho dù đã từng du học, chưa hẳn nghe được anh đang nói cái gì.
Nhưng, cố tình tôi có thể nghe.
Lê Hải Thành nói, lúc đầu tôi lựa chọn thối lui, không phải để cho anh tổn thương cô ấy.
Lê Hải Thành nói, tôi thật sự hối hận ban đầu không có phấn đấu với anh.
Lê Hải Thành nói, chúng ta cũng đã từng yêu cô ấy như vậy, hôm nay anh lại tổn thương cô ấy.
Lê Hải Thành nói, anh đừng mơ tưởng gặp mặt cô ấy lần nữa, tôi sẽ dẫn cô ấy về nước.
Tôi rất hi vọng, mấy thứ trong điện thoại chỉ là quá khứ của Lê Hải Thành, mà tôi, mới là hiện tại và tương lai của
Sau khi Lê Hải Thành đi, ba ngày đầu còn cố gắng gọi điện cho tôi, nhưng thời gian nói chuyện càng ngày càng ngắn, cuối cùng chỉ nói qua loa một hai câu rồi vội vàng cúp máy. Nghe giọng nói mệt mỏi của anh, tôi biết chuyện anh phải giải quyết thực sự rất khó khăn.
Cho tới ngày hôm qua, Lê Hải Thành đã đi được bốn ngày rồi. Mà từ hôm qua đến bây giờ, anh vẫn chưa gọi điện cho tôi.
Hôm nay là Chủ nhật, tôi buồn bực trong lòng, không chút nể tình tước đoạt ngày nghỉ của sư huynh, bức bách anh sáng sớm phải tới phòng thí nghiệm, giúp tôi sửa chữa số hiệu chương trình
Sư huynh ngồi trước máy tính xóa xóa sửa sửa, tôi ngồi bên cạnh tán gẫu câu được câu không. Bỗng nhiên nghĩ tới Lê Hải Thành bắt tôi viết cam đoan, có chút buồn cười nói với sư huynh: “Sư huynh, anh xem, nếu có người nói quan hệ của chúng ta có chút ái muội, chẳng phải thần kinh người đó có vấn đề lớn hay sao!”
Nghe tôi nói xong, bàn tay sư huynh đang đặt trên bàn phím run lên, không cẩn thận lại xóa bỏ nguyên một đoạn dài chương trình của tôi.
Tôi kêu lên một tiếng thảm thiết, điên lên bổ nhào vào người sư huynh, hung tợn véo cánh tay gầy gò của anh, lớn tiếng lên án mạnh mẽ: “Nguyễn Gia Lâm! Là anh cố ý! Anh có hận em thì cũng đừng tra tấn em bằng cách này chứ. Chương trình này em làm mất hai ngày liền. Em lại không có lưu lại. Anh đền, anh đền đi!”
Sư huynh cư nhiên không ra đòn với tôi, mặt không chút biểu tình, xoa xoa cánh tay nói: “Đền thì đền, cái này bao nhiêu?”
Tôi không nói lời nào, vẻ mặt đưa đám. Đối với anh ta tất nhiên chuyện này không đáng gì, nhưng số hiệu đó là tôi vừa nghĩ đến Lê Hải Thành vừa soạn ra, từng ký hiệu một đều chứa nỗi nhớ anh sâu đậm.
Thấy bộ dạng muốn khóc của tôi, sư huynh có chút luống cuống giơ tay vỗ vỗ đỉnh đầu tôi, nói: “Đồng chí Vi Mỹ Lệ, không đến nỗi đi, trước kia anh xóa sạch bài tập cuối kỳ của em, em cũng không như vậy. Làm sao mà vừa xóa vài đoạn trình tự còn không biết có phù hợp hay không, em lại khổ sở đến vậy? Nói cho em biết, đừng hẹp hòi như vậy chứ”.
Tôi không vui hất tay anh ra, cầm túi xách lên, dữ tợn nói với sư huynh: “Em mặc kệ, anh phải đền cho em cái chương trình đấy! Tinh thần em bị anh làm tổn thương, em phải đi ra ngoài dạo phố để giải tỏa đây. Đến khi em trở lại mà anh còn chưa viết lại chương trình cho tốt, em liền cắn chết anh!”. Nói xong, tôi không quay đầu lại, đi ra cửa phòng thí nghiệm.
Vừa ra đến cửa, sư huynh ở phía sau quát lên một tiếng, tôi tức giận xoay người lại hỏi: “Làm sao vậy?”
Nét mặt sư huynh không mang theo chút đùa cợt nào, vô cùng nghiêm túc, thậm chí còn chăm chăm nhìn tôi nói: “ Mỹ Lệ, là ai nói chúng ta có ái muội? Giúp anh cảm ơn họ”.
“Lạch xạch”, túi xách của tôi rơi xuống đất!
Sau đó, tôi không chần chừ xoay người phòng thí nghiệm, ngay cả túi xách cũng chưa kịp nhặt.
Tôi cảm thấy trái tim trong lồng ngực dường như bị kinh sợ quá mức, bang bang nhảy loạn không ngừng. Cho tới bây giờ, tôi chưa bao giờ nghĩ tới sư huynh đối với cái đứa thô lỗ hơn con trai như tôi lại có thể nảy sinh ra tư tưởng nam nữ, điều này thật không thể tưởng tượng được.
Tôi hít sâu vài lần trấn tĩnh lại, sau đó đi đến trạm điện thoại gọi điện cho Hoài Âm. Điện thoại di động Lê Hải Thành cho tôi, chỉ có thể dùng để trò chuyện cùng anh, huống hồ, lúc này, điện thoại di động lại đang để trong túi xách rồi.
Trong điện thoại, Hoài Âm nói với tôi: “Vừa vặn vừa rồi, Hà Linh gọi điện thoại bảo mọi người đến nhà, mình đang tìm biện pháp liên lạc cùng cậu thì cậu lại chủ động chui đầu vào lưới, chúng ta thật là tâm ý tương thông không thể hình dung được a!”
Nhắc tới Hà Linh, tôi chợt nhớ tới lần trước có mượn Hà Linh một ngàn đồng còn chưa trả, nhưng vừa rồi lại đánh rơi túi xách ở phòng thí nghiệm, thẻ cùng tiền đều ở trong túi. Bây giờ tôi rất khó xử, có đánh chết cũng không quay lại lấy. Vì thế, trong điện thoại tôi nói mượn Hoài Âm một ngàn, dùng để làm gì sau này tôi sẽ nói.
Tôi sờ sờ túi, ngoài ý muốn, phát hiện còn có tờ năm mươi đồng nhăn nhăn nhúm nhúm, đột nhiên có loại cảm giác vui sướng thu được tiền tài bất nghĩa. Tôi không chút do dự vẫy tay đón chiếc tắc xi đang đi tới, nhảy lên, chạy thẳng tới khu nhà cao cấp nhị đẳng của Hà Linh.
Đến nhà Hà Linh tôi mới biết, đây không phải cuộc tụ tập của bạn bè, mà là bữa cơm “kiểu xem mắt”.