Đêm hôm đó, tôi say khướt, nằm trên giường, lệ tuôn như suối trào.
Ngày hôm sau tỉnh lại tôi biết rằng cuộc sống sau này cho dù có bi thương nhiều hơn nữa thì…cũng không rớt một giọt nước mắt nào nữa.
Chuyện thứ ba: tôi phát hiện tôi mang thai. Kinh nguyệt của tôi luôn không chính xác, hơn nữa vì trong khoảng thời gian này tôi vẫn ngây ngô dại dột, căn bản không có cẩn thận nghĩ tới kinh nguyệt đã lâu rồi chưa có. Cho đến khi cùng Hoài Âm đi siêu thị, nhìn Hoài Âm đi lấy một bọc băng vệ sinh thật to, tôi mới giật mình nhớ ra “người bạn tốt” kia đã lâu chưa tới.
Ngày thứ hai tôi lén đi mua giấy thử, quả nhiên “trúng số”.
Ngày thứ ba tôi đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói “ thai nhi đã được ba tháng, có muốn hay không?”
Tôi nói, “ không muốn”.
Bác sĩ nói “ vậy ngày mai cô tới bệnh viện làm giải phẫu sinh non đi”.
Tôi không nói cho ai về chuyện này. Khi nằm ở trên bàn mổ, tôi đem thời gian ngọt ngào lúc ở cùng Lê Hải Thành nhớ lại ở trong đầu, tôi để cho mình hoàn toàn đắm chìm trong hồi ức tươi đẹp đó, mà cố quên đi không để ý tới nỗi đau thể xác như muốn bóp nát trái tim tôi khi cái dụng cụ lạnh như băng tiến vào trong cơ thể.
Tôi cho là kể từ khi Lê Hải Thành đính hôn, tôi đã mất đi khả năng khóc. Nhưng khi đứa bé dần dần cách xa tôi, tôi phát hiện, thì ra ở trong thân thể của tôi có vô tận đau thương lại một lần nữa hóa thành nước mắt, thắm đẫm mắt tôi, nhuộm ướt cả linh hồn tôi.
Sau khi từ bệnh viện trở về, tôi tự giam mình ở trong túc xá ba ngày ba đêm. Cũng may trong phòng chỉ có một mình tôi, hai người bạn khác đều có nhà tại thành phố, nên bình thường họ cũng ít ở lại trường học.
Ngày thứ tư, Hoài Âm gõ cửa phòng tôi như điên. Tôi muốn ra mở cửa cho cô ấy, nhưng tôi không đủ sức để xuống giường. Tôi muốn kêu Hoài Âm tới chỗ bảo vệ lấy chìa khóa, nhưng khi tôi mở miệng lại phát hiện cổ họng mình đã nghẹn đến nỗi không phát ra được âm thanh nào.
Sau đó Hoài Âm cùng bác bảo vệ mở cửa đi vào, sau khi thấy bộ dáng của tôi cô ấy liền nhào tới ôm tôi khóc: “ Mỹ Lệ, tại sao cậu lại bị sốt như vậy, tại sao trên giường lại nhiều máu như vậy, cậu làm sao vậy!”
Hoài Âm muốn tìm sư huynh giúp mang tôi đi bệnh viện, tôi giùng giằng nói: “không cần! mình cầu xin cậu! Đừng để người quen biết!”
Hoài Âm khóc nói: “ Mỹ Lệ, mình cũng cầu xin cậu, cậu phải đi bệnh viện!”
Tôi nói: “Vậy cậu gọi anh tớ đến đây đi”.
Hoài Âm lập tức gọi điện thoại cho Hà Linh hỏi số điện thoại di động của Hạ Tu.
Khi Hạ tu chạy tới, tôi đã bắt đầu hôn mê, trong mơ hồ tôi cảm thấy mình được ôm lấy.
Cái ôm ấm áp này làm cho tôi nhớ đến Lê Hải Thành.
Bỗng nhiên tôi nhớ lại mình đã từng nói với Lê Hải Thành một câu: Mong lòng người chỉ một, bạc đầu chẳng xa nhau. (Nguyện đắc nhất tâm nhân, bạc đầu bất tương ly)
Tôi cứ lẩm bẩm câu thơ đó.
Người ôm tôi lớn tiếng la to: “Vi Mỹ Lệ! Em tỉnh táo lại cho anh! Đừng để cho anh thấy em tệ như vậy! Em muốn chết sao, nếu như vậy anh sẽ coi thường em, và sẽ càng coi thường mẹ em!”
Mẹ!
Đúng vậy, tôi còn có mẹ! Tôi không thể có chuyện, nếu không mẹ sẽ rất khổ sở!
Mẹ, tôi giận bà, thế nhưng tôi yêu bà hơn!
Tôi cố hết sức lực mới có thể mở mắt ra một chút, lại gắng sức nói với người đang ôm tôi: “Anh, chờ em hết bệnh dẫn em về nhà được không! Em muốn về nhà! Em muốn mẹ!”
Tôi thấy sắc mặt Hạ Tu rất bi thương, Hoài Âm ở bên cạnh đã sớm khóc không thành tiếng.
Tôi nói: “Thiến Thiến đừng khóc, tôi chỉ mệt mỏi. Tôi ngủ chút là được”.
Hạ Tu gào lên còn Hoài Âm thì khóc thảm thiết, tôi dần dần chìm vào bóng tối.
Không biết qua bao lâu thì tôi tỉnh lại. Hoài Âm cùng Hạ Tu đều đang ở đây, hai mắt Hoài Âm sưng lên giống như hai quả đào. Sắc mặt Hạ Tu thì vô cùng nặng nề.
Thấy tôi tỉnh lại, Hoài Âm dường như lại muốn khóc nấc lên. Tôi vội vàng suy yếu cười với cô ấy: “Mình còn chưa chết đâu, đừng khóc, khóc đến cạn nước mắt bây giờ”
Tôi chưa dứt lời, Hoài Âm đã lại gào khóc lên. Tôi nói, Thiến Thiến, cậu còn khóc nữa mình lại ngất đi bây giờ. Hoài Âm lập tức cố nén nước mắt lại.
Tôi nói: “Thiến Thiến, mình đói bụng, cậu có thể đi hỏi bác sĩ xem mình có thể ăn một chút cháo được không?”
Hoài Âm vừa lau nước mắt vừa trả lời tôi: “Được. Nhưng mình cảm thấy cậu cứ trực tiếp nói cho mình biết cậu muốn nói chuyện với anh cậu là được rồi, không cần tìm lý do để mình tránh đi đâu”.
Nha đầu chết tiệt này thật hiểu tôi mà. Tôi nói: “Mình muốn ăn chút cháo gạo nóng hổi. Đi đi, không cần vội, cứ từ từ, mình mới có thể nói nhiều một chút với anh trai mình”.
Hoài Âm bật cười, cười xong lại mang bộ dạng như muốn khóc nói với tôi: “ Mỹ Lệ, để mình nói cho cậu biết như thế nào mới là tốt, cậu xem cậu là cái dạng người gì, sợ mình lo lắng còn cố gắng chọc cho mình cười! Mỹ Lệ, cậu không cần như vậy đâu, muốn khóc thì cứ khóc đi, đừng gắng kìm nén, cậu không cần phải suy tính đến cảm nhận của người khác mà làm chính mình đau lòng, như vậy đáng sao!”
Câu nói của Hoài Âm khiến mắt tôi ươn ướt. Thì ra cô ấy chính là người hiểu tôi nhất!
Tôi gượng cười một nụ cười thật tươi gật gật đầu: “Thiến Thiến, nhớ là cháo gạo đấy!”
Hoài Âm vừa cười, vừa bóp bóp mũi tôi rồi đi ra khỏi phòng bệnh.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại tôi và Hạ Tu.
Tôi nói: “Anh có thể đừng hỏi đứa bé là của ai được không?”
Hạ Tu nói: “Không thể. Nhưng anh cũng biết có hỏi thì em cũng không nói. Anh sẽ tự tìm hiểu vậy!”
Tôi nói: “Vậy có thể đừng để mẹ em biết chuyện này được không? Đây chẳng phải là chuyện vẻ vang gì, hơn nữa sẽ khiến cho Hạ thúc thúc có ấn tượng không tốt”.
Hạ Tu cau mày cáu kỉnh nói: “Vi Mỹ Lệ, em lúc nào cũng không coi anh và ba là người nhà, lúc nào cũng khách khí như vậy với anh, làm liên lụy đến mẹ em cũng bị đối xử khách khí như vậy. Em phải nhớ chúng ta đều là người một nhà, bốn người chúng ta gắn bó thân thiết với nhau. Hôm nay em xảy ra chuyện này không có nghĩa em là một cô gái hư hỏng, mà chỉ là em đã không gặp được một người đàn ông tốt dám chịu trách nhiệm. Chuyện này không có gì đáng xấu hổ cả, em hãy gạt bỏ ngay cái ý nghĩ tự ti buồn cười đó đi! Chẳng qua là lo lắng đến suy nghĩ của dì Vân mà anh đáp ứng em không nói cho dì biết chuyện này”.
Hạ Tu nói xong, trong lòng tôi bỗng ấm áp lạ thường, một giọt nước mắt nóng bỏng theo khóe mắt tôi chậm rãi chảy xuống, tạo thành một đường ấm áp trên gò má lạnh như băng của tôi.
Khi tình yêu khiến cho người ta tuyệt vọng thì nhờ có tình thân mà người ta có thể khơi nên niềm hi vọng.
Hạ Tu đưa tay lau nước mắt trên gương mặt tôi, bộ mặt tuấn tú vốn luôn luôn lạnh lùng vô cảm, thế nhưng giờ phút này lại hiện lên vẻ dịu dàng hiếm có.
Hạ Tu nhẹ nhàng nói với tôi: “ Mỹ Lệ, chờ mấy ngày nữa em khỏe lên rồi, anh sẽ đưa em về nhà, chắc chắn cha cùng dì Vân sẽ vô cùng mừng rỡ”.
Tôi toét miệng cười với Hạ Tu, ra sức gật đầu.
Đây là lần đầu tiên sau khi chia tay Lê Hải Thành, tôi cười một nụ cười xuất phát từ nội tâm.
Chuyện tôi nằm viện chỉ có Hoài Âm và Hạ Tu biết. Hoài Âm đã giúp tôi xin phép nhà trường cho nghỉ, không biết cô ấy dùng lý do gì mà sư huynh cùng thầy hướng dẫn không chút nghi vấn, dù sao thì trong lúc nằm viện, cuộc sống của tôi vẫn sóng êm gió lặng, đồng chí Nguyễn Gia Lâm cũng không có đột nhiên phá cửa lao vào mà điên cuồng bóp cổ tôi hỏi xảy ra chuyện gì.
Tôi nằm viện được một tuần lễ thì Hạ Tu làm thủ tục cho tôi xuất viện. Vừa may lúc xuất viện cũng là lúc bắt đầu kỳ nghỉ dài ngày. Hạ Tu khai ra anh mới mua một chiếc xe màu bạc đưa tôi trở về nhà.
Trên xe tôi hỏi Hạ Tu: “Anh mua chiếc xe này không phải là vì muốn đưa em về nhà chứ?”
Hạ Tu cười giễu cợt một tiếng nói với tôi: “Em đoán đúng rồi”
Cả nửa ngày tôi mới phản ứng, cũng không hiểu rốt cuộc bộ dáng này của anh biểu hiện cái gì. Lẽ ra nụ cười giễu cợt việc tôi tự đề cao kia là khinh thường và châm chọc, nhưng rồi anh lại khẳng định tôi đoán đúng. Suy nghĩ của anh vặn vẹo quá, tôi theo không kịp.
Tôi nói: “Anh, giọng nói cùng nội dung lời nói của anh hoàn toàn không ăn khớp!”
Hạ Tu lại cười giễu cợt một tiếng nói: “Bình thường khi nói chuyện với người có chiều sâu tư tưởng giống như một đứa trẻ thì anh đều dùng giọng nói giễu cợt này, cùng với nội dung lời nói không có liên quan!”
Tôi cảm thấy như bị sét đánh, nói: “Hạ thiếu gia, cuối cùng ngài cũng biết cách nói đùa!”.
Hạ Tu quay đầu lườm tôi một cái, sau đó quay đầu lại, mặt lạnh lùng nói: “Không học được. Nhưng với em thì được”.
Lòng tôi bỗng thay đổi, trở nên thật ấm áp. Hạ Tu vì muốn làm cho tôi vui vẻ thậm chí còn cố gắng học cách nói đùa.
Tôi bắt đầu cảm thấy người đàn ông trước mắt này không chỉ là anh trai trên luật pháp mà anh rõ ràng đã trở thành người nhà trong cuộc sống thực tế.
Bỗng nhiên tôi nhớ lại, thật ra từ trước năm mười hai tuổi, tình cảm của tôi và Hạ Tu vẫn luôn đẹp, chỉ từ khi mẹ tôi lấy cha anh, tôi mới dần dần xa lánh, thậm chí còn chống đối lại anh.
Cha tôi là thư ký của cha anh, Hạ Chấn Hưng. Cha tôi là người rất tài hoa, lại vô cùng thương tôi. Từ nhỏ tôi đã đặc biệt sùng bái ông.
Từ nhỏ, tôi với Hạ Tu ở cùng trong một khu tập thể. Mẹ Hạ Tu qua đời từ khi anh còn rất nhỏ. Khi còn bé, Hạ Tu đã rất giống như được “nhị ngũ bát vạn” (‘Nhị ngũ bát vạn’ là các quân cờ trong Mạt chược, kéo được nhị ngũ bát vạn tức là được bài ngon, nên cụm từ này được dùng để ví với vẻ kiêu ngạo tự đắc của một người như kéo được nhị ngũ bát vạn.), cho nên tôi hay nói là anh giả bộ, nhưng người lớn trong khu lại mãnh liệt khen anh, nói anh tuổi trẻ tài cao. Cái gì mà tuổi trẻ tài cao, tôi cảm thấy đều là do cha của “thiếu niên” kia thật lợi hại, làm cả đám người nịnh bợ nói lời dễ nghe. Hạ Tu mặc dù lạnh lùng như băng nhưng vẫn rất thương tôi, thường đưa tôi đi chơi khắp nơi. Mẹ tôi là giáo viên Tiếng Anh, lúc Hạ Tu học lớp mười một chuẩn bị tốt nghiệp rồi sẽ xuất ngoại nên mẹ tôi đến làm gia sư cho anh.