Đại sư trả lời tôi nói: “Phật nói cuộc sống có Bát Khổ: sinh, lão, bệnh, tử, ái biệt ly (ngậm ngùi lúc biệt ly), oán tặng hội (gặp chi thêm khổ đau),cầu bất đắc (cầu xin không được), ngũ ấm khổ (gồm: sắc, thọ, tưởng, hành và thức.). Mọi người sỡ dĩ thống khổ, thường thường là vì người đó theo đuổi một cái gì đó sai lầm. Muốn cho mình cách xa thống khổ, vậy không bằng buông tay. Khi ta để xuống càng nhiều, ta càng cảm thấy thật ra thì mình đã có nhiều hơn. Phật Tổ nói cho chúng ta biết, muốn cười đối mặt, thì không được oán giận. Tự nhiên, tùy tâm, tùy tính, tùy duyên. Phải biết, thứ nhất định khiến cả đời thay đổi, và cho cả trăm năm về sau, là một thứ hoàn toàn mới trong thời gian sau này”.
Tôi nghe lời đại sư nói,rơi vào trầm tư, thật lâu không thể nói.
Từ trong trầm tư bừng tỉnh lại, tôi phát hiện nước mắt đã thấm ướt mặt.
Tôi đứng lên, hướng về phía đại sư mà thành kính cảm kích, nhẹ nhàng lạy tạ.
Tôi nhớ tới người xưa đã từng nói: thứ nhất, tốt nhất là không gặp, như thế cũng không cần mến nhau; thứ hai, tốt nhất không quen biết, như thế cũng không cần tưởng niệm; thứ ba, tốt nhất không kết bạn, như thế cũng không thiếu nợ nhau.
Tình cảm, thật là một điều kỳ lạ. Hôm qua hồng nhan vẫn còn say đắm nằm trong ngực, sáng nay tỉnh lại, phát hiện, hơi lạnh lùa vào trước ngực, chính là hồng nhan đã rời xa. Chợt tỉnh lại sau giấc mộng dài, rõ ràng cảm giác người và vật không còn như xưa. Chuyện cũ như khói, người đời chỉ nhìn như một người say. Trong mơ màng có mộng đẹp, khi tỉnh lại mới thấy thật bi thương.(ta choáng với đoạn này, toàn là thơ cổ không thôi)
Tôi chợt hiểu ra một đạo lý: người ta chỉ có thể làm chủ tình cảm của mình, không thể can thiệp vào hỉ nộ ái ố của người khác.Trong tình cảm không có người nào phải xin lỗi người nào, cũng không ai có thể giam cầm người khác, ai cũng có quyền lựa chọn rời đi.
Cho nên Lê Hải Thành, khi anh lựa chọn rời đi, tôi sẽ buông tay; nhưng, sau khi anh rời đi, tôi có thể chữa trị vết thương ở trái tim của mình không?
Mà anh rời khỏi tôi, lại đi yêu người khác, cô ấy có cùng ý nghĩ với tôi, cho dù như thế nào, cũng mong anh hạnh phúc.
Đại sư nói, không bằng để xuống.
Lê Hải Thành, anh khiến tôi yêu anh, chỉ một giây là đủ; nhưng muốn tôi quên anh, lại cần thời gian cả đời.
Song, vì trả lại tự do cho chính mình, tôi sẽ kiên cường thử bỏ anh xuống, Lê Hải Thành.
Chuyện cũ như khói nhàn nhạt nhìn,
Vả lại lưu say sau nhớ lại triền miên.
Tỉnh lại khẽ vuốt áo nhăn,
Nhưng cảm giác một giấc chiêm bao đã ngàn năm.
Tôi trải qua một kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh ấm áp. Đối với việc tôi có thể từ bỏ hiềm khích trong lòng, chủ động hòa nhập với gia đình, mẹ tôi có loại tâm tình gần như là cảm kích, yêu thương tôi càng thêm mãnh liệt hơn so với trước kia, đến mức tình yêu của mẹ dường như sắp nhấn chìm cả người tôi xuống.
Vào một buổi sáng bình thường nào đó, tôi vô tình gọi đồng chí Hạ Chấn Hưng một tiếng “Cha” khiến cha già kích động đến mức xíu nữa thì lăn từ trên cầu thang xuống. Mẹ tôi còn khoa trương hơn, nước mắt rơi không dứt.
Hạ Tu vẫn đeo vẻ mặt lạnh nhạt vô tình, nhưng ý cười trong ánh mắt lại không thể che giấu được.
Sau cái ngày tôi kêu một tiếng “cha” kia, đồng chí Hạ Chấn Hưng thỉnh thoảng lại tìm cớ tiếp cận tôi, mà chẳng có gì để nói, chỉ là cùng tôi nói chuyện phiếm, mục đích là muốn nghe tôi gọi nhiều, nhiều hơn nữa hai tiếng cha-a-cha.
Lúc mẹ tôi phát hiện ra hiện tượng này liền cảm thấy hành động cùng địa vị tôn nghiêm của đồng chí Hạ thật không phù hợp, vì vậy, về sau, mỗi khi bố dượng tôi có ý định mon men lại gần thì mẹ tôi sẽ xuất hiện trong nháy mắt, vừa trăm căn ngàn dặn bên tai cha dượng tôi, thân là trưởng bối nhất định phải cẩn trọng, vừa đưa mắt bảo tôi, thỉnh thoảng cứ vô duyên vô cớ chủ động gọi ông một tiếng “cha”.
Trước khi kết thúc kỳ nghỉ một ngày, Hạ Tu đưa tôi trở lại thành phố D. Trước khi đi, tự nhiên tôi lại thấy vô cùng lưu luyến mái nhà này. Mẹ tôi nước mắt lưng tròng, hết sờ tóc tôi lại sờ gương mặt tôi, rồi lại sờ sờ đến tai tôi, rồi đến cánh tay nhỏ bé của tôi, chưa tới ba mươi giây mà cả người tôi đã bị bà sờ mó đến mức sinh điện. Tôi nói: “Mẹ, may mà mẹ chỉ có hai tay, nếu mà nhiều hơn thì cả nhà mình phải tiếp đất để sống qua ngày mất”.
Nghe tôi nói, mẹ vui vẻ lên một chút, chỉ có điều nước mắt vẫn cứ tự nhiên rớt xuống.
Mẹ tôi vừa khóc vừa cười hỏi tôi: “ Mỹ Lệ, tháng sau con có thể về nhà không?”
Tôi dở khóc dở cười trả lời: “Mẹ, tháng sau lại có ngày Quốc Khánh nữa sao? Nếu có con nhất định sẽ trở về!”
Lúc cáo biệt cùng đồng chí Hạ già, tôi nói: “Cha, con ôm cha nhé, chúng ta ôm tạm biệt nào!”.
Tôi không nghĩ đồng chí Hạ già trên đầu đã một đống tuổi rồi mà lại đặc biệt hồn nhiên, ngây thơ, nghe tôi đề nghị “ôm tạm biệt” liền bày vẻ mặt ngây thơ, ham học, hỏi tôi: “ Mỹ Lệ, không phải là hôn tạm biệt sao?”
Tôi liền trưng ra vẻ mặt phớt tỉnh nói: “Da, cha nói đúng, là hôn tạm biệt. Nhưng tình huống của hai chúng ta có vẻ không thích hợp lắm, vả lại mẹ con đang ở bên cạnh nhìn đấy. Ôm tạm biệt là được rồi”.
Cha già cười híp mắt, ra sức gật đầu, mẹ tôi lại nhéo nhéo mặt tôi nói: “Cái con hổ con này, lời lẽ như vậy mà cũng dám nói!”
Sau khi ôm tạm biệt cha dượng, lúc tôi định bước lên xe lại thấy dáng vẻ chực muốn khóc của đồng chí già Hạ Chấn Hưng. Tôi vội vàng gọi mẹ: “Mẹ mau nhìn ông chồng già của mẹ kìa, có vẻ lại sắp thể hiện bộ dạng không phù hợp với thân phận địa vị rồi!” Vừa nói xong, ông bố già lập tức thu hồi lại nước mắt nở ra nụ cười.
Lúc tôi cùng Hạ Tu đã ngồi ở trong xe chuẩn bị khởi hành, bố già đột nhiên xông tới nằm sấp trên cửa xe lớn tiếng nói với tôi: “ Mỹ Lệ, không phải chỉ lần này con mới gọi cha là cha chứ, sau này mỗi lần về nhà con đều sẽ gọi cha là cha đúng không?”
Tôi đúng là bị đồng chí già Hạ Chấn Hưng này làm cho nghẹn thở rồi.
Tôi nói: Không.
Trong nháy mắt, sắc mặt cha già trở nên trắng bệch.
Tôi vội vàng nói tiếp: Cha, cha đừng nóng vội. Ý của con là không chỉ lúc về nhà mới gọi cha là cha, mà ở trường học con vẫn gọi cha là cha. Cha yên tâm đi cha!
Có thể là trong câu tôi vừa nói có xen lẫn vô số tiếng “cha” khiến cha già rất hưởng thụ, ông vô cùng kích động cùng vui mừng, bèn dùng sức vung tay tạm biệt tôi. Mẹ tôi đứng bên cạnh ông, cực kỳ bất đắc dĩ nhắc nhở liên tục: Lão Hạ, cẩn trọng, cẩn trọng!
Hạ Tu không biết đã cười giễu cợt bao nhiêu lần trong suốt quá trình ly biệt này.
Xe đang trên đường cao tốc, Hạ Tu mở miệng nói với tôi: “Vi Mỹ Lệ, em đã khôi phục lại được tinh thần chưa, nói thật cho anh”.
Tôi nói: “Anh, em cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, anh xem, em đã dần dần lại có tinh thần trêu chọc, nói giỡn cùng người khác rồi đó!”
Hạ Tu vẻ mặt phớt tỉnh nói với tôi: “ Mỹ Lệ, nếu như trên đường về em có thể chọc được anh cười mười lần, anh sẽ đáp ứng một yêu cầu của em, bất cứ yêu cầu nào cũng được, em thấy sao?”
Tôi nói: “Vậy cũng được, nhưng em đưa ra yêu cầu trước nhé, em muốn anh phải đáp ứng mười yêu cầu của em!”
Hạ Tu nghe xong yêu cầu của tôi, buồn cười mà nói: “Em thật lưu manh, mười yêu cầu này của em thì hết chín lần em sẽ hung hăng sai bảo anh bằng mọi cách, còn lại một yêu cầu cuối cùng, em lại dùng nó để yêu cầu anh thỏa mãn mười yêu cầu nữa đúng không?”
Tôi vui vẻ cười nói: “Đúng vậy! Anh đúng là vĩ nhân có thể học một biết mười!”
Hạ Tu vui mừng nhìn tôi nói: “ Mỹ Lệ, rốt cuộc em cũng có thể cười vui vẻ rồi!”
Hạ Tu lái xe đưa tôi trở lại trường học. Vì ngoại hình Hạ Tu cùng chiếc xe của anh đều tương đối nổi bật nên trên đường đi đặc biệt thu hút ánh mắt của quần chúng xung quanh.
Hôm sau, trong trường bắt dầu điên cuồng lưu truyền một lời đồn đại: Nghe nói tôi được một người giàu có bao dưỡng, lúc trước nghỉ một thời gian dài như vậy là vì đi cùng với người ta. Nghe nói các nữ sinh rất tức giận đối với lời đồn đại khuyếch trương này, bọn họ tức giận là vì:“tại sao bao dưỡng nữ sinh khác là xã hội đen, mà đến lượt con bé Vi Mỹ Lệ này lại là anh chàng đẹp trai ưu tú đến như vậy. Chẳng lẽ bây giờ ngốc tử lại được ưa chuộng hơn?”
Hôm tôi trở lại trường học, vì chuyện scandal bay đầy trường mà sư huynh một đường đi thẳng đến trước mặt tôi, vừa nhìn thấy tôi đã lập tức ra đề cho tôi lựa chọn. Tôi đặc biệt bực tức anh, không biết từ lúc nào đã được chân truyền thừa kế y bát của Hoài Âm. Sư huynh nói: “Bạn học Vi Mỹ Lệ, hiện nay chuyện tình của em được lưu truyền trong trường theo ba hướng: 1. Vi Mỹ Lệ được người ta bao dưỡng; 2. Vi Mỹ Lệ quyến rũ đàn ông giàu có đã có vợ; 3. Vi Mỹ Lệ bí mật kết hôn trong dịp nghỉ Quốc Khánh. Em là người trong cuộc, xin hỏi trong ba tình huống trên thì cái nào giống thật nhất?”
Tôi cảm thấy trí tưởng tượng của quần chúng nhân dân thật khó có thể tưởng tượng được. Nhìn xem, Hạ Tu chỉ lái xe đưa tôi tới có một lần thôi mà cuộc đời tôi đã được quần chúng nhân dân tưởng tượng ra nhiều tình huống đến như vậy.
Tôi nói: “Sư huynh, thật ra thì em ở trường hợp thứ tư, Vi Mỹ Lệ cùng người ta tư thông, sau đó bị bỏ rơi, may mắn lấy nhờ tình thân quý giá mới có thể kiên cường mà sống”.
Sư huynh hung hăng “Phì” một tiếng với tôi nói: “Nói gì mà lung tung lộn xộn vậy, cái gì mà tư thông, vứt bỏ, thân tình? Em hãy giải thích kỹ cho anh xem nào”.
Tôi cũng “Phì”một cái với sư huynh, lấy dáng vẻ xem thường nói với anh: “Thật là ngốc, người ta nói cái gì thì tin cái đó, anh nghĩ xem với quan hệ thù địch bao nhiêu năm với anh như vậy, em có thể khai báo sự thật với anh sao?”
Sư huynh nói: “Được, nếu em không khai báo sự thật thì để lại di ngôn đi. Bàn giao xong anh lập tức tiễn em lên đường!”
Tôi chưa kịp mở miệng thì con quỷ Hoài Âm đột nhiên xuất hiện, cô ấy giống như gà mẹ bảo vệ gà con, vọt tới trước mặt sư huynh phẫn nộ quát: “Nguyễn Gia Lâm, anh nói hươu nói vượn cái gì đó! Vi Mỹ Lệ lúc trước gặp phải sóng to gió lớn, vất vả lắm mới tỉnh lại mà anh lại dám rủa cô ấy chết! Em cho anh biết, Nguyễn Gia Lâm, Vi Mỹ Lệ về sau nếu có khuynh hướng hay hành động tương tự như tự sát, tự hại bản thân hay tự làm khổ mình thì em nhất định không tha cho anh!”
Tôi cảm thấy tình hình trước mắt có chút khác thường!
Lúc trước mỗi khi Hoài Âm nhìn thấy sư huynh đều không gọi “sư huynh” theo tôi, mà gọi là thầy giáo Nguyễn, nhưng bây giờ Hoài Âm lại có thể hung tợn réo tên “Nguyễn Gia Lâm”, mà thần kỳ hơn chính là sư huynh lại vui vẻ chịu đựng bị mắng.
Chắc chắn là trong lúc tôi nằm viện, đôi nam nữ này đã phát sinh chuyện mờ ám gì đó rồi.
Nhìn sư huynh đang cãi vã càng ngày càng cao hứng với Hoài Âm, tôi “xuất kỳ bất ý” (làm ra chuyện lúc người ta không đề phòng) kêu cô ấy một tiếng “sư tẩu”. Điều tôi không nghĩ tới là với tiếng gọi ‘sư tẩu” của tôi, người xấu hổ muốn sống muốn chết lại là con người cao lớn thô kệch, đồng chí Đại lão gia Nguyễn Gia Lâm.