825Có chuyện

1012 Words

Như vậy cũng rất tốt, ít nhất lỗ tai thanh tịnh không ít, trước kia cái miệng kia của Lưu Diễm Hoa giống như là một cái chiêng rách, cả ngày sẽ không có lúc nhàn rỗi. Bây giờ cả thế giới im lặng. “Tôi ăn no rồi, mọi người cứ từ từ ăn.” Mạnh Phi nhìn thoáng qua thời gian, hiện tại đã hơn tám giờ, đến chỗ của Lý Mị Nhi còn cần gần một giờ, sau đó đi sân bay còn có hơn nửa giờ, là đến thời điểm đi rồi. “Đi đường cẩn thận.” Lý Hiểu Lâm nói xong, cũng đứng lên đi theo, còn giúp Mạnh Phi sắp xếp đồ đạc một chút, cất ở trong một cái túi du lịch, cô xách nó lên, bên trong đều là một ít quần áo. "Anh rể, lần sau nhất định phải dẫn chúng em đi!" Lý Hiểu Nhã cũng đứng lên, bĩu môi cắn răng nói, lần này không thể đi nên trong lòng rất khó chịu. "Ừ." Mạnh Phi gật gật đầu xách đồ đi về

Free reading for new users
Scan code to download app
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    Writer
  • chap_listContents
  • likeADD