Cuối thu, đêm lạnh như băng.
Gió lạnh như những chiếc gai vót nhọn trực tiếp xuyên thấu qua quần áo, đâm vào tận xương tủy.
Đèn đường mờ vàng tỏa ra ánh sáng nhu hòa khiến người ta cảm thấy có vài phần ấm áp.
Trần An Điềm đưa bàn tay đông cứng đặt trên miệng thổi "phù... phù...", mấy hơi thở bốc lên như làn khói mềm mại lập tức tiêu tán.
Trong lòng cô cảm thấy buồn bực, cái gì mà hợp đồng quan trọng, trễ thế này rồi mợ còn cố ý muốn cô đưa đến khách sạn Nhâm Duyệt Đạt, lại còn phải tận tay giao cho tổng giám đốc tập đoàn Hứa thị.
Lúc nãy ở bàn tiếp tân hỏi được gian phòng của Tổng giám đốc Hứa, Trần An Điềm nhớ đến mình còn cuộc hẹn với Ngọc Danh nên vội vã bước nhanh vào thang máy.
Dinh dong dinh dong. Trần An Điềm đứng trước cửa phòng dành cho tổng thống, trong tay là bản hợp đồng thật dày.
Cửa đột nhiên mở ra, Trần An Điềm chậm rãi bước vào.
Bên trong phòng có mở hệ thống sưởi, từ từ xua tan khí lạnh trên người cô. Trong không khí bay tới nhàn nhạt mùi Whiskey và mùi thuốc lá. Chợt ập tới một cảm giác bị áp bức.
Trần An Điềm lập tức quay đầu lại! Kinh ngạc thét chói tai.
Sau lưng cô cách không tới một mét, một người đàn ông có đôi mắt chim ưng sắc bén nhìn cô từ trên xuống dưới, lông mày rậm nhíu lại, "Cô là Trần An Điềm?" Đường nét trên khuôn mặt hắn như được điêu khắc khiến người ta không nắm bắt được tâm tình của hắn. Nhưng Trần An Điềm có thể cảm nhận được địch ý của hắn.
Cô ghét loại cảm giác bị áp bức này, tay chân luống cuống lập tức lui về phía sau hai bước, cố gắng giữ khoảng cách với Tổng giám đốc Hứa, "Đây là hợp đồng anh cần". Hai tay cung kính đưa lên cái túi da vàng.
Khóe miệng Hứa Tiến Dương cong lên một chút khiến người ta nhận không ra nụ cười nguy hiểm của hắn. Hắn không nhận lấy hợp đồng ngay mà đi về phía quầy bar, "Cảm ơn Trần tiểu thư, đã trễ rồi mà còn phiền cô phải đi một chuyến vì tôi." Hắn cầm lấy một ly Whiskey màu đỏ, "Bên ngoài lạnh như vậy, chi bằng uống một ngụm cho ấm người rồi hãy về."
"Không, không cần đâu!" Trần An Điềm cảm thấy trên người hắn tràn đầy hơi thở nguy hiểm. Lui về sau hai bước đem hợp đồng nhanh chóng đặt trên bàn trà.
Khóe miệng Hứa Tiến Dương nhẹ giương lên, "Cô sợ tôi sao?" Tầm mắt tùy ý thẳng tắp nhìn vào mắt cô.
"Không đâu, chỉ là tôi còn có hẹn." Ánh mắt của hắn quá mức sắc bén, cô không dám nghênh đón.
"A! Lẽ nào Trần tiểu thư thật không chịu nể mặt uống một ly?" Hắn cầm một ly rượu màu hồng đưa tới trước mặt cô.
Trần An Điềm biết nếu cô không uống khẳng định sẽ không thể bước ra khỏi gian phòng này, cô nhận lấy ly rượu ngửa đầu một hơi uống cạn.
"Nhìn không ra Trần tiểu thư có tửu lượng tốt như vậy." Trong con ngươi hắn hiện lên một tia khác thường.
"Tổng giám đốc Hứa, hợp đồng đã được đưa đến, tôi có thể đi chưa?"
Hứa Tiến Dương cầm hợp đồng trên bàn trà lên, mở ra xem: "Tôi còn muốn xem một chút những chỗ cần sửa lại trong hợp đồng. Phiền Trần tiểu thư chờ một chút." Nói xong hắn ngồi xuống, từ trong túi áo tây trang lấy ra một chiếc bút máy Montblanc, cẩn thận đọc.
Trần An Điềm thở dài một cái, chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi xuống đợi.
Trần An Điềm nhàm chán quan sát gian phòng dành cho tổng thống này. Trong phòng trang trí theo phong cách cung đình Châu Âu nguy nga tráng lệ, trên trần nhà là một chiếc đèn chùm thủy tinh, đèn trang trí bên vách tường cũng là thiết kế của những người nổi tiếng. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Không hiểu sao cô cảm thấy càng ngày càng nóng, hô hấp càng ngày càng dồn dập, hay là tại hệ thống sưởi ở đây mở nhiệt độ quá cao? Cô gỡ khăn quàng cổ xuống nhưng vẫn cảm thấy nóng bức khó thở, cuối cùng cả áo khoác cũng cởi ra.
Một lát sau, cảm giác khô nóng trong người vẫn không giảm bớt chút nào, giống như có một ngọn lửa đang thiêu đốt toàn thân cô. Không lẽ mình bị cảm nên phát sốt sao?
Nhâm Diệu Mục lạnh lùng liếc cô một cái, khóe miệng giương lên nụ cười tà nịnh, "Trần tiểu thư cô sao vậy?"
"Tôi cảm thấy nóng quá, có thể là tôi phát sốt." Ý thức của Trần An Điềm dần dần mơ hồ. Nhưng lúc nhìn thấy khuôn mặt tuấn dật của Hứa Tiến Dương, không ngờ cô lại có ý nghĩ muốn nhào vào trong ngực hắn, ôm lấy hắn. Cô nghĩ chắc mình điên mất rồi. Lắc đầu một cái, "Tổng giám đốc Hứa, thật xin lỗi, trong người tôi không thoải mái, tôi phải về."
Trần An Điềm đứng lên, nhưng lại cảm thấy toàn thân dường như không có chút khí lực nào, tay chân nhũn ra. Cô phải vịn vào ghế salon mới miễn cưỡng đứng vững bước chân, hít sâu một hơi hướng về phía cửa đi tới.
Lảo đảo một cái --
Hứa Tiến Dương đỡ được cô.
Da thịt tiếp xúc làm cho nội tâm đang trống rỗng của Trần An Điềm bỗng chốc sôi trào một loại cảm giác thỏa mãn. "Ưm!" Cảm giác này càng làm cho lửa nóng trong cơ thể và cảm giác thống khổ tăng lên, khiến cô phát ra một tiếng kêu.
Sao mình lại có thể phát ra một thanh âm dâm đãng như thế? Trần An Điềm hoảng sợ thoát ra khỏi lồng ngực tràn đầy hơi thở nam tính kia, "Cám ơn, tôi có thể tự đi!"
Hứa Tiến Dương thấy người trong lòng gò má đỏ ửng, hơi thở không đều đặn, hô hấp càng ngày càng dồn dập. Trên gương mặt lấm tấm một lớp mồ hôi lạnh, thân thể mềm mại lúc lạnh lúc nóng, hắn biết cô cũng đã nhanh chóng đỡ không nổi nữa rồi.
Đúng là! Thuốc này lợi hại thật. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - h***:://truyenfull.vn
Hắn vờ ra vẻ quan tâm cúi đầu dò hỏi: "Trần tiểu thư, cô thật sự không sao chứ? Cả người cô đang phát run." Bàn tay của hắn đặt phía sau lưng cô.
Quả bom trong cơ thể nháy mắt nổ tung, cô nhón mũi chân chủ động hôn lên đôi môi lạnh như băng của hắn, hi vọng có thể hấp thu được nhiều hơn, nhiều hơn nữa.
Hứa Tiến Dương chợt đẩy thân thể mềm mại yêu kiều trong ngực ra, "Đàn bà tôi thấy đã nhiều nhưng chưa từng thấy qua loại đàn bà không biết xấu hổ như cô."
Lời nói lạnh như băng của hắn giống như một chậu nước lạnh dội từ trên đầu xuống, thế nhưng lại rất nhanh bị ngọn lửa trong cơ thể cắn nuốt sạch. Cô dùng sức cởi quần áo trên người xuống, khuôn mặt phiếm hồng, hơi thở hỗn loạn.
Ý thức từng chút từng chút một bị thuốc ngấm ăn mòn, cô từ từ cởi hết quần áo trên người.
Thân thể cao to của Hứa Tiến Dương đứng trước mặt cô, liếc nhìn cô bằng nửa con mắt, tà nịnh nở nụ cười như đang thưởng thức màn biểu diễn phóng đãng của cô.
"Ưm, tôi thật khó chịu." Cô bất lực kêu lên, trước ngực cũng đã là một mảnh phiếm hồng tựa như trái táo chín chờ người đến thưởng thức.
"Trần tiểu thư, thì ra con người cô từ tận trong xương cốt đã dâm đãng như thế. Thủ đoạn trèo lên giường tôi của phụ nữ tôi đã thấy nhiều, nhưng lần đầu tiên tôi gặp người tự sỉ nhục mình giống như cô vậy." Hứa Tiến Dương mỉa mai nói, đứng một bên bễ nghễ như một vị thần liếc nhìn cô.
Ý thức đã sớm tan rã, Trần An Điềm chỉ cảm thấy cả người đều nóng lên giống như toàn thân đang bị đưa vào lò lửa lớn, loại cảm giác muốn đem mình đi thiêu đốt không còn sót thứ gì. Đôi mắt mơ màng thấy Hứa Tiến Dương đứng một bên thật giống như thấy được nước suối trong gợn sóng, kéo lê thân thể chậm rãi đến gần hắn yếu ớt nói: "Giúp, giúp tôi đi!"