Chương 1. Sự khác lạ của anh.
Phía sau bỗng vang lên tiếng nổ lớn.
Chầm chậm quay người lại, thu vào mắt hai người họ chính là cảnh một đám người mặc đồ đen đứng vây quanh, hoàn toàn không cho họ bất kì cơ hội nào để thoát ra, thậm chí còn chẳng có lấy một lối thoát.
Nhân vật trung tâm của đám người kia không ai khác chính là Hàn Lâm. Hắn cao ngạo đứng đó, trong ánh nhìn toát lên sự miệt thị.
"Trốn cũng nhanh nhỉ? Cái mật đạo duy nhất trong căn nhà của tao mà chúng mày cũng phá rồi? Còn cả người yêu của tao, chúng mày cũng nỡ mang đi?
Đúng rồi Bitter, tao cũng không nghĩ là mày lại thèm khát đồ của người khác như thế đấy? Thật kinh tởm."
Trần An nghe xong hoàn toàn không đáp trả, anh căn bản không muốn dính dáng một giây một phút với loại người này.
Trái lại, Tiểu Cường nghe tên khốn trước mặt sỉ nhục thần tượng từ thời đi học của mình như vậy, lập tức đã không kìm được mà xông tới.
"Mẹ nó, thằng khốn, mày bảo ai thèm đồ của người khác?"
Nhưng Hàn Lâm giờ đây có lẽ đã bị thù hận che kín, và có lẽ cũng do chiếc bóng của giải thưởng cuộc đua quá lớn nên giờ đây, hắn đã bị biến chất hoàn toàn.
"Bắn cho tao."
Sau hiệu lệnh của Hàn Lâm những tên tay sai phía sau lập tức rút súng, trong thời khắc cuối cùng, Trần An cứ nghĩ bản thân lần này có lẽ xong rồi nên chẳng có chút hoảng loạn.
Nhưng sau đó, anh thực sự đã thay đổi biểu cảm, ánh mắt trìu mến bỗng nhiên xuất hiện, và trong bộ não đang rối như tơ vò trước tình hình hỗn loạn bỗng nhiên hiện lên gương mặt tươi sáng của một thiếu nữ.
Dù là dưới cái nắng chói chang của mùa hạ năm ấy hay đến hiện tại, cô vẫn luôn nở nụ cười này với anh.
"Ngây ra đó làm gì, nã đạn."
Pằng! Pằng!
Tiếng súng vang rền bao phủ khắp trời.
Một khắc kia, tới lúc Trần An không ngờ tới nhất, Tiểu Cường lập tức xông tới chắn đạn cho anh.
Một phát, hai phát, rồi đến phát thứ ba. Cả người anh giống như rất muốn ngã xuống yên an trên nền cỏ xanh mát, nhưng hai tay anh vẫn cố túm lấy tay áo Trần An, nhắc nhở.
"Mau chạy đi, chăm sóc Giang Tuyết và Nhã Linh hộ em. Em chỉ có thể giúp anh như vậy thôi, mau chạy đi."
"Nhưng anh...."
Pằng!
Thêm một phát đạn nữa, nhưng lần này là nhắm tới Trần An.
Viên đạn sắc bén kia được phóng ra, lập tức đã bắn trúng Trần An từ phía sau.
"Không.... không....mấy người không thể giết anh ấy, mấy người có biết anh ấy là ai không?"
Pằng!
"Không....Trần An.... Không...."
___________________________
Ngạn Dương 2019.
Điện thoại được lấy ra, nhanh chóng truy cập vào danh bạ và thực hiện cuộc gọi đi.
"Tiểu Minh, hôm nay....."
Cô chưa kịp nói xong, thì đầu dây bên kia đã lập tức ngắt lời.
"Được rồi được rồi, anh đang bận lắm, có gì thì tối về rồi hẵng nói. Giờ anh đang họp, yêu em."
Bận, bận, bận. Lúc nào cũng bận, bận đến mức sinh nhật của cô cũng không nhớ.
Có lẽ khi mới quen nhau, mối tình nào cũng tràn đầy ngọt ngào và cuồng nhiệt. Anh và cô cũng không ngoại lệ, tuy chuyện tình cảm của hai người không mãnh liệt như những cặp đôi khác, nhưng không thể không thừa nhận, mỗi lần ở cùng anh, cô cảm thấy rất an tâm.
Thời gian cứ vậy trôi qua, thấm thoắt cũng được ba năm, tình cảm giữa anh và cô cũng ngày càng có nhiều vết nứt hơn, xuất hiện nhiều khoảng cách hơn, mà nguyên nhân có lẽ cũng chỉ vì hai người đã không còn cảm nhận được sự mới mẻ đến từ đối phương. Đến cuối cùng, sự ngọt ngào ban đầu vẫn là tồn đọng trong cái vòng xoáy luẩn quẩn của thời gian. Cho đến hiện tại, cô vẫn cảm thấy mơ hồ, anh đối với mối quan hệ này rốt cuộc là còn cảm giác hay không?
Hôm nay là sinh nhật lần thứ 23 của cô, tuy anh luôn biểu hiện một mặt không để tâm nhưng trong lòng cô vẫn len lỏi một chút hy vọng. Hi vọng đằng sau sự vô tâm kia chính là cách mà anh tạo bất ngờ cho cô. Cô vẫn tự nhủ với bản thân, một ngày quan trọng như vậy sao anh có thể quên chứ.
Đồng hồ vừa điểm 16:00, cô ở nhà sắp chán luôn rồi. Sinh nhật cô từ khi nào lại trở nên buồn tẻ như vậy?
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cô nhanh như cắt tóm lấy, mở giao diện tin nhắn.
"Giang Tuyết, ba nhớ hình như hôm nay là ngày sinh nhật lần thứ 23 của con. Con gái của ba sinh nhật vui vẻ nhé. Lâu rồi con không về, ba rất nhớ con. Hôm nay, con có về nhà không?"
Ba. Không biết đã bao lâu rồi cô không nhận được tin nhắn từ ba. Cũng không biết đã bao lâu rồi, cô chưa đặt chân về căn nhà đó. Ấn tượng của cô về căn nhà kia, cũng chỉ dừng lại ở hai từ "ác mộng."
Cô nhanh chóng trả lời lại.
"Cảm ơn ba. Nhưng hôm nay con hơi bận. Khi khác con sẽ về thăm ba nhé."
Sau khi gửi tin nhắn đi. Cô cũng phần nào đoán ra được tâm trạng của ba. Vài phút sau, cô cũng không thấy tin nhắn hồi âm.
Chuông điện thoại đột nhiên reo lên lần nữa. Lần này cô có dự cảm, nhất định là anh gọi. Cô biết là anh sẽ không quên mà. Từ từ nhấc điện thoại lên, đưa ra trước mặt. Nhưng khi nhìn tên trên màn hình, một cỗ thất vọng dâng lên trong cô.
"Alo."
"Giang Tuyết, đi quẩy không. Từ lúc cậu có người yêu hình như đã không còn nhớ đến người bạn như mình nữa đúng không?"
Đầu dây bên kia điện thoại vang lên giọng hờn dỗi của Nhã Linh.
"Đâu có. Không một giây một phút nào là mình quên đi cậu cả. Cho mình 10 phút, bản cô nương lập tức đến ngay."
Sau khi cúp máy, ngay lập tức một dòng tin nhắn được gửi đến. Bên trong chính là địa điểm tụ tập của hai đứa. Dù sao cô cũng đang chán, không thể tiếp tục ở nhà đến mốc người được. Giang Tuyết nhanh chóng sửa soạn và thay quần áo. Let's go!
Tại quán bar JS.
"Happy Birthday."
Cô tiến đến căn phòng cuối hành lang. Bàn tay nắm lấy chốt cửa, mới đẩy nhẹ về phía trước, còn chưa kịp định hình được chuyện gì đang xảy ra thì đã thấy có tiếng pháo, rồi còn hoa hồng. Bên trong rất nhiều người, có lẽ đều là bạn cũ của cô. Đám đông trước mặt cô nhanh chóng tản ra, tạo thành một khoảng trống dài. Trong lối đi đó xuất hiện một cô gái, tay đẩy một giá đỡ nhỏ, trên đó là một chiếc bánh kem ba tầng được thiết kế vô cùng đẹp.
"Happy Birthday to you.
Happy Birthday to you.
Happy Birthday to you.
Happy Birthday to you.
Giang Tuyết, sinh nhật vui vẻ."
Giai điệu kia vừa kết thúc, lại có thêm một tràng pháo bắn tới. Còn có tiếng vỗ tay và reo hò, cô thực sự bị khung cảnh trước mắt làm cho cảm động rồi.
Nhã Linh - bạn thân của cô. Cái đứa còn hơn cả người yêu của cô, dù là sở thích hay sinh nhật, chỉ cần là mọi thứ của cô, nó đều nhớ hết. Và hôm nay, nó - tổ chức sinh nhật cho cô.
Chiếc bánh kem xinh xinh nhanh chóng được đem tới. Cùng với đó là cái giọng nửa đùa nửa thật của nó.
"Sao, xúc động rồi hả? Mau ước đi không nến tắt bây giờ."
Sau khi cô ước và thổi nến xong, mọi người tiến hành gia nhập vào cuộc vui. Chỉ có cô cùng Nhã Linh là an phận trong một góc cuối phòng. Một ly cocktail được chuyển đến trước mặt cô, cùng với đó là giọng nói lanh lảnh của Nhã Linh.
"Nhìn cậu xem, sinh nhật mà sao lại ủ rũ như vậy. Cái mặt không khác gì sắp đến ngày tận thế, vui lên chút được không? Mà "lão công" của cậu đâu?"
Vừa nói nó vừa cố tình kéo dài từ "lão công" ra. Còn chọc cô.
"Bận rồi."
Cô chán nản đáp lại. Nó đang uống soda thì làm bộ như bị sặc.
"Really? Sinh nhật cậu cũng bận?"