100: Quỳ xuống!

1399 Words

Trương Ngọc Lan không biết Diệp Thiên gọi điện thoại cho ai, bà ta khoanh tay trước ngực, giễu cợt nói: "Sao, sợ mất mặt nên gọi cứu viện đến à? Loại người như cậu, dù có gọi bao nhiêu người đến cũng không lấy lại được thể diện đâu!" "Đây là chuyện của tôi, bà không có tư cách xen vào." Diệp Thiên nhìn đồng hồ đeo tay, sắc mặt lạnh lùng. "Này, cậu đang ra vẻ với tôi bằng cái đồng hồ rẻ tiền đấy à? Cái đồng hồ này nhiều nhất chỉ đáng giá hai trăm tệ." Lời nói của Triệu Ngọc Lan có chút hả hê. “Hai trăm tệ nhưng đằng sau cộng thêm bốn số không.” Diệp Thiên nói. Triệu Ngọc Lan giơ bàn tay lên, đếm đếm trên đầu ngón tay một hồi, sau đó kinh ngạc thốt lên: "Hai triệu tệ! Cậu mà mua được cái đồng hồ đắt tiền như vậy sao? Nhất định là đồ giả! Đeo đồng hồ giả đi khoe khoang khắp nơi, cậu khô

Free reading for new users
Scan code to download app
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    Writer
  • chap_listContents
  • likeADD