162: Tiếng sấm trong mưa

1813 Words

Khương Nhược Tuyết sững sờ, cô không thể tin vào mắt mình. Diệp Thiên liếc nhìn xung quanh, hỏi: "Một mình?" "Ừm, mẹ tôi muốn ở thành phố Nam Minh thêm vài ngày." Khương Nhược Tuyết gật đầu, sau đó cô mới tin rằng người trước mặt mình thực sự là Diệp Thiên, ​​​​nhưng tại sao anh lại ở đây? Diệp Thiên không nói gì, anh ngồi xuống chiếc ghế đối diện với cô, giữa hai người chỉ có một lối đi. Trừ bọn họ ra, trên xe công vụ chỉ có hai ba người, cực kỳ yên tĩnh. Khương Nhược Tuyết không nhịn được, quay đầu nhìn về phía Diệp Thiên. Diệp Thiên đang nhắm mắt dưỡng thần, ánh nắng từ cửa sổ tràn vào, bao phủ anh bằng ánh sáng vàng nhạt, cả người anh tỏa ra một luồng khí khó tả. Khương Nhược Tuyết lục lọi lại trí nhớ, trước đây Diệp Thiên thỉnh thoảng lộ ra khí chất bá đạo, cô luôn cho rằng đó là ảo

Free reading for new users
Scan code to download app
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    Writer
  • chap_listContents
  • likeADD