Đôi khi tôi cảm thấy Kiều Cẩn Nghiêm rất đáng yêu, mỗi lần hắn nhìn tôi chắn ghét, gây chuyện với tôi, cuối cùng lại tức giận như vậy, chẳng hạn như lần này.
Hắn thấy không thắng được tôi, nên muốn làm khó dễ tôi.
Nhìn bộ vest trong tay, tôi nhướng mày, "Đề nghị Kiều tổng đừng để tôi xử lý. Nếu anh mặc quần áo ướt đi quanh đây, anh sẽ không xứng với Lục Hân Nhiên."
"Tự mình nghĩ cách!" Tiệc sinh nhật bắt đầu, Lâm Uyên duyên dáng bước lên sân khấu nói, hắn không muốn nói tiếp, cầm đồ ăn đi tới trước mặt Lục Hân Nhiên, đưa đồ ăn cho Lục Hân Nhiên.
Lục Hân Nhiên thấy sắc mặt hắn không tốt, nghi ngờ nhìn sang, đúng lúc nhìn thấy tôi, trên khuôn mặt thanh tú nở một nụ cười nhẹ, khiêu khích và khinh thường.
Tôi khẽ liếc nhìn lại, cầm bộ vest trong tay, tôi cảm thấy hơi nhức đầu, Phó Mặc không biết cầm theo một hộp quà nhỏ đến bên cạnh tôi.
Khuôn mặt lạnh lùng nói: “Quà sinh nhật của Lâm tổng.”
Nói xong anh ấy nhét chiếc hộp trong tay vào người tôi, nhìn thấy bộ quần áo trên tay tôi, anh ấy nhíu mày, “Của ai vậy?”
“Của Kiều Cẩn Nghiêm, vừa rồi bất cẩn để đồ ăn bám vào đó.” Tôi nói, ánh mắt nhìn vào chiếc hộp anh ấy đưa cho tôi, anh ấy chuẩn bị sao?
Anh ấy mất kiên nhẫn liếc nhìn, nói: "Ném nó đi!"
Lúc này, bữa tiệc trở nên náo nhiệt, Lục Hân Nhiên được Lâm Uyên đưa lên sân khấu, tôi nheo mắt nói: "Lúc này Phó tổng không cần bảo vệ cô ấy?"
Tâm trạng anh ấy không tốt, lạnh lùng nói, "Thẩm Uyên, có phải cô nên giải thích với tôi vì sao quen biết Thẩm Ngọc không?”
Nếu nửa tiếng trước, tôi nhất định giải thích với anh ấy rồi, nhưng lúc này tôi không muốn giải thích chút nào.
Tôi đi đến thùng rác, ném bộ đồ của Kiều Cẩn Nghiêm vào đó và lạnh lùng nói: "Không có gì để giải thích, Phó tổng nhìn thấy gì chính là gì."
Trên sân khấu, Lục Hân Nhiên và Lâm Uyên ôm nhau và dàn dựng một màn kịch tình cảm mẹ con, thể hiện lòng yêu con của người mẹ, Lâm Uyên quyết định để Lục Hân Nhiên đứng tên quản lý 50% tài sản của bà ấy, Lục Hân Nhiên sẽ dần vào công ty Lâm Uyên học hỏi năng lực quản lý.
Đồng thời, Lục Hân Nhiên cũng chuyển đến Lê Viên để sống với Lâm Uyên, dù sao cô cũng là đứa con gái đã mất và tìm lại được. Mạc Tri Sính cũng lên sân khấu, người có quyền có thế, càng không cần nói nhiều, ông ấy chỉ cần đứng cạnh Lục Hân Nhiên, dù ở Kinh Đô hay Giang Thành, Lục Hân Nhiên đều có thể đi ngang ngược được.
Sắc mặc Phó Mặc không tốt, do trong bữa tiệc, không có ý muốn tranh cãi với tôi, kiềm nén cảm xúc, anh ấy nói, “Chút nữa cô nhảy với tôi.”
Tôi cười nhạt, “Phó tổng không sợ Lục tiểu thư…à, không, bây giờ là Mạc tiểu thư. Bây giờ Phó tổng chắc đã trở thành bạn nhảy riêng của Mạc tiểu thư rồi, tôi không muốn tham gia.”
“Thẩm Uyên!” cổ tay tôi bị anh ấy kéo lấy, nắm chặt hơi đau, Phó Mặc hơi tức giận, “Bỏ sự bướng bỉnh của cô đi.”
Tôi bướng bỉnh?
Tôi sắp cười ra rồi, nhìn anh ấy, tôi gật đầu, “Phó Mặc, anh thật sự…rất lợi hại!”
Tôi liếc nhìn Thẩm Ngọc đang tiến lại gần tôi, hất tay Phó Mặc, đi về phía Thẩm Ngọc, đôi khi ác ma tốt hơn thiên sứ.
Đôi mắt phượng của Thẩm Ngọc khẽ cười, nhìn tôi đi về phía hắn, nhếch khóe môi, “Tiểu Uyên, đây là lần đầu em chủ động đi về phía anh!”
Tôi không để ý đến sự u ám trong mắt hắn, tôi nói: “Khi nào tôi có thể đi?”
“Bất cứ lúc nào!” hắn nhún vai, nhướng lông mày hơi cao, mỉm cười, “Muốn đi đâu?”
Hắn chỉ nói cùng đến bữa tiệc và không nói gì khác, điều đó có nghĩa là chỉ cần tôi đến, tôi có thể rời đi bất cứ lúc nào.
Nghĩ đến đây, tôi cụp mắt nhìn hộp quà trong tay, ngước mắt nhìn Lâm Uyên đã nói xong.
Cầm chiếc hộp đi về phía Lâm Uyên, khi bà ấy nhìn thấy tôi, vẫn cười duyên dáng, "Thẩm tiểu thư, có rất nhiều khách, nếu không tiếp đã tốt xin thứ lỗi."
"Lâm tổng, không có chi, đây là quà sinh nhật chuẩn bị cho bà, chúc bà sinh nhật vui vẻ, mãi mãi trẻ xinh."
Bà ta nheo mắt cười, có thể thấy tối nay bà ấy rất vui, sau khi nhận hộp quà, bà nói: "Thẩm tiểu thư quá khách sáo, tôi xin nhận lời chúc phúc của cô."
Mạc Tri Sính dẫn Lục Hân Nhiên giao lưu với khách đã nhìn thấy tôi trò chuyện với Lâm Uyên, kè sát tai Lục Hân Nhiên nói vài câu rồi đi về phía tôi.
Lục Hân Nhiên nhìn tôi, ánh mắt hơi chìm xuống, một lúc sau mới dời đi.
Mạc Tri Sính dáng người cao to, mặc dù đã ở tuổi trung niên nhưng khí chất trên mặt vẫn còn, nhìn tôi, đôi mắt đen láy lộ ra một chút thiện ý, nói: “Con là Thẩm Uyên?"
Tôi gật đầu, không khiêm tốn cũng không hống hách, "Xin chào ông Mạc!"
"Ha ha!" ông ấy đột nhiên cười ha hả, nhìn Lâm Uyên bên cạnh nói: "Cô gái này, có chút giống em lúc trẻ, không chỉ diện mạo, cả sự cứng cỏi."
Lâm Uyên gật đầu, ánh mắt dịu dàng hơn một chút, cười nói: "Lần đầu nhìn thấy cô ấy, tôi cũng có cảm giác như vậy. Nếu không xem kết quả xét nghiệm DNA, tôi còn cho rằng chính là đứa bé này."
“Tiểu Uyên.” Mạc Tri Sính nhìn tôi, “Gọi con như vậy được không?”
Tôi gật đầu, một số ký ức trôi lên, có lẽ đã lâu lắm rồi, nó chỉ thoáng qua một cách mơ hồ, tôi không nắm bắt được gì, chỉ nhớ giọng nói quen thuộc.
“Bố mẹ con…”
“Bố mẹ!” Mạc Tri Sính vừa định nói đã bị Lục Hân Nhiên cắt ngang, tay cầm ly rượu, đi giày cao gót tao nhã bước tới, nhìn Lâm Uyên và Mạc Tri Sính nói: “Chú Trần nói có chút việc tìm hai người, đang chờ ở lầu hai."
Mạc Tri Sính và Lâm Uyên sửng sốt một lúc, sau đó nhìn tôi nói: "Thẩm tiểu thư, tôi xin lỗi, chúng tôi bận chút việc, cô cần gì cứ nói với Hân Nhiên."
Nói xong, hai người đi lên tầng hai.
Bỏ lại tôi và Lục Hân Nhiên nhìn nhau.
"Thẩm tiểu thư, chúng ta trò chuyện chút?" Lục Hân Nhiên nói, trong đôi mắt đen có thêm một chút kiêu ngạo.
Trong biệt thự có rất nhiều người đến rồi đi, có người biết, có người không biết, tâm trạng tôi không tốt là thật, cũng không muốn nói chuyện với cô ấy.
Tôi thở ra một hơi dài, nói: "Lục tiểu thư, có thể tránh xa tôi ra được không? Chúng ta không có gì để nói."
“Đây là địa bàn của mẹ tôi, Thẩm tiểu thư bảo tôi đi đâu?” Lời nói ra khỏi miệng cô ấy mang theo ý châm chọc.
Tôi cười nói: “Đúng rồi, tôi quên mất, bây giờ anh không phải Lục Hân Nhiên, là Mạc Hân Nhiên.”
Dừng một chút, tôi cười nói: “Nếu là địa bàn của cô, tôi tránh xa cũng không sao chứ?”
“Thẩm Uyên, làm sao cô mới chịu rời khỏi Mặc?” Lục Hân Nhiên chặn đường của tôi, “Mặc là đứa con được ưu ái, chỉ những người cũng đứng trên đỉnh kim tự tháp mới có tư cách sát cánh cùng anh ấy, Thẩm Uyên, cô biết rõ, mình không xứng!"