Chap4 : Đêm Vắng.

4914 Words
Hôm nay khi ông Hải mang từ dưới giếng lên một cục vàng, bất chợt bà Hoài nhớ lại câu chuyện cách đây phải đến chục năm về trước. Cái ngày mà còn bom đạn, người chết nhan nhản, con cái từ biệt bố mẹ đi chiến trường rồi chết mất xác. Không còn bấu víu được vào đâu họ tìm đến các ông thầy, bà chúa để hỏi xem con họ còn sống hay đã chết. Thế nên mặc dù nhà bà Hoài không có gạo để ăn nhưng nhà bà thầy bói lúc nào cũng sung túc. Ngoài những lúc xem bói bà thầy lại nhìn bà Hoài rồi phán : -- Cố lên con ạ, giàu nghèo có số cả. Nhiều kẻ đang đi ăn mày nhưng sau một đêm lại thành phú ông vì nhặt được của. Bà Hoài vừa lau dọn vừa đáp : -- Cô xem con có giàu được không ạ.? Bà thầy nhìn nhìn một lúc rồi trả lời : -- Sẽ giàu, còn hậu vận về sau thì chưa xem được. Nhưng mà này, có của cũng chưa chắc đã là tốt đâu. 5 năm trước cô có gặp một trường hợp, nhà một bà, đi cuốc vườn, cuốc trúng hũ vàng. Cả nhà cho là đất của phú ông , địa chủ ngày xưa người ta chôn nên đem chia nhau tiêu pha. Kết quả con biết sao không..? Bà Hoài tò mò lắc đầu không biết, bà Thầy nói tiếp : -- Cả nhà nó chết không còn một ai. Thế nên cô mới nói có của chưa chắc đã là phúc. Riêng mà đào được vàng là một, nhặt được vàng trên núi, trong rừng, trên suối có khi còn là rước họa vào thân. Của thần , của ma , của chôn dưới đất ắt có yểm. Lấy rồi phải trả bằng cả mạng sống con ạ. Hồi ấy bà Hoài còn lẩm bẩm rằng đang nghèo mà đào được vàng ai chẳng thích. Ngày đó bà thầy bói cũng đã 70 tuổi, ba năm sau thì bà ấy cũng mất. Bẵng đi hôm nay khi đứng ngoài giếng, lúc mà ông Hải dù lặn xuống bao nhiêu lần cũng không tìm thêm được vàng thì bà Hoài mới rùng mình nhớ lại câu chuyện năm xưa. Lạnh sống lưng khi đột nhiên tiếng nói của bà thầy bói từ đâu cứ văng vẳng bên tai bà Hoài : “ Cả nhà nó chết con ạ.” “ Cả nhà nó chết con ạ..” “ Cả...nhà...nó...chết...con...ạ….” *************** -- Này, anh định không ăn cơm à…? Thức ăn để nguội hết rồi. Tôi giật thót mình khi một lần nữa tiếng vợ tôi vang lên, kèm theo cái vỗ nhẹ vào vai. Thở mạnh tôi chỉ muốn quay lại mắng cho cô ấy mấy câu bởi mỗi lúc cô ấy xuất hiện cứ như ma vậy. Nhưng nghĩ lại tôi giật mình cũng bởi đang quá chăm chú vào viết lách. Vợ tôi nhìn vào máy tính rồi than thở : -- Lại ma quỷ, anh lại viết những chuyện mà ông Huấn kể cho anh nghe đấy à..? Em lắm lúc không hiểu anh nghĩ gì mà cứ ham mê những câu chuyện kinh dị của ông ấy như vậy. Rồi có khi anh lại bị ám ảnh không biết chừng, từ lúc anh về nhà em thấy anh cứ có gì đó không ổn… Tôi dừng tay không viết nữa, biết nếu không ăn cơm vợ sẽ cằn nhằn nên tôi để máy đó đứng lên. Đi được vài bước chợt nhớ chưa tắt màn hình, vì máy tôi nếu để thì phải chục phút sau nó mới tắt. Nhưng khi quay người lại thì màn hình máy tính của tôi đã được tắt tối om…….                                                                         [..................................] Tối ngày hôm đó trằn trọc cả đêm tôi cũng không ngủ được. Cứ dăn giở xoay đi xoay lại cũng không tài nào chợp mắt nổi. Nằm nhớ lại những lúc ngồi nói chuyện với anh Huấn mà cảm giác mọi thứ cứ như đang hiện trước mắt. Không biết vợ tôi có nghe thấy hay không, nhưng cô ấy ngủ ngon lắm. Chỉ có tôi thì vẫn đang nghe rõ mồn một tiếng khóc than của bà Hoài. Tiếng khóc âm ỉ rồi có lúc lại gào thé lên từng cơn đau vật vã : “ Con...ơi….cuối cùng...thì con...cũng bỏ mẹ...mà đi..Hu...u….u….Huấn ơi, ông nó ơi...Tôi còn phải chịu...đựng...cái nghiệp này đến...bao giờ..nữa đây.” Nhưng rồi chỉ một lúc sau thì lại có tiếng cười phá lên : “ Ha ha ha ha...mày...bắt...tao….luôn...đi….Con quỷ cái...bắt tao...đi này...Ha ha ha ha.” Điệu cười đó cứ vang văng vẳng trong màn đêm, thực ra thì tôi biết rõ “ Con Quỷ Cái” mà bà Hoài đang gào lên trong đêm ấy là thứ gì..? Chỉ có điều trước đây khi mà anh Huấn kể tôi chỉ nghe và coi đó là một câu chuyện mang màu sắc có phần hư cấu. Nhưng rồi anh Huấn chết, cứ như thể anh biết trước cái chết của mình sắp đến. Rồi bà Hoài như trở nên điên loạn khi cậu con trai cuối cùng cũng chết tức tưởi. Có lẽ đã quá nửa đêm, sức người cũng chỉ có hạn. Có lẽ bà Hoài đã quá kiệt quệ, bà Hoài đã khóc từ lúc anh Huấn nằm trên giường bệnh, bà khóc lúc người ta đặt xác anh vào quan tài cho đến lúc đắp đất phủ kín huyệt mộ và đến mới đây bà vẫn khóc. Tôi cũng không dám chắc rằng nếu đặt mình vào bà Hoài liệu tôi có đủ sức để mà sống tiếp hay không. Nằm miên man suy nghĩ, không dám trở mình nữa vì sợ vợ tỉnh giấc. Đột nhiên tôi thấy phía cửa phòng ngủ mình đang nằm có ai vừa mở cửa từ trong phòng đi ra. Rõ ràng tôi nhìn thấy bóng người vừa vụt qua cánh cửa chỉ mở hé ra một nửa. Tôi thì đang nằm trên giường, tất nhiên vợ tôi đang nằm cạnh ôm con bé con ngủ say không biết gì. Nhà này chỉ có ba người thế thì ai vừa đi ra khỏi cửa. Toàn thân tôi bất động, cứng đơ không thể di chuyển dù chỉ một ngón tay trừ phần đầu. Quay sang nhìn vợ vẫn đang quay lưng lại phía mình tôi ú ớ gọi mong sao vợ tôi tỉnh dậy. Nhưng cô ấy vẫn nằm im hề hay biết gì, nhìn lại phía cửa phòng thì cánh cửa ban nãy mở hờ hờ nay đang từ từ đóng lại. Tôi còn nhìn rõ phía ngoài cửa có ánh sáng trắng đục chiếu qua lớp kính mờ. -- Này, này...Anh làm sao đấy...Dậy, dậy đi anh. Tôi há hốc mồm, mở to mắt cố gắng thở mạnh vì tôi nhận ra mình vẫn còn sống. Bóng đè, tôi vừa bị bóng đè một thứ cảm giác mà từ rất rất lâu rồi đêm nay tôi mới lại được cảm nhận. Ban nãy dù cho tôi vẫn đang thức, vẫn nhìn được mọi thứ xung quanh nhưng cả người tôi cứ nặng trĩu, càng lúc càng nặng. Không thể nói, không thể cử động chỉ có đôi mắt là vẫn mơ màng nhìn thấy những thứ không xác định. Toát mồ hôi ướt đầm đìa, tôi hướng mắt nhìn cho rõ một lần nữa về phía cửa phòng thì tất nhiên cửa phòng đóng, bên ngoài cửa chẳng có thứ sương trắng mờ ảo như ban nãy nữa. Ngồi dậy dựa vào thành giường tôi vẫn chưa khỏi hoảng hốt, vợ tôi thấy tôi như vậy thì được đà : -- Đấy, anh lại mơ ác mộng phải không.? Cứ ú a ú ớ không nói được câu nào, lay người mãi thì mới dậy. Em bảo rồi, anh đừng có đi đưa đám mà anh không nghe. Quái quỷ thật, mọi ngày không sao, nhè đúng hôm nay thì xảy ra bao nhiêu chuyện. Nghĩ lại lúc sớm cái máy tính tôi đã nhận ra có điều gì đó không ổn. Sau thì mãi không ngủ được, rồi cứ nằm nghe thấy tiếng bà Hoài khóc, mà nghe thấy cả tiếng bà Hoài cười nữa. Nhìn vào đồng hồ điện thoại lúc này mới chỉ là 0h10’, tôi nhớ lúc nghe thấy tiếng khóc từ bên nhà bên cạnh thì đồng hồ là 0h đúng, mới chỉ có 10 phút trôi qua mà ngỡ như tôi phải trải qua cảm giác khó thở ấy lâu lắm rồi. Tôi vội quay sang hỏi vợ : -- Em này, nãy em có nghe thấy tiếng khóc của bà Hoài bên nhà bên cạnh không..? Vợ tôi đáp : -- Em không, tầm sớm lúc 9-10h thì em vẫn nghe thấy. Nhưng sau đó thì chẳng nghe thấy gì cả, khổ thân bà Hoài, chắc phải khóc đến rạc cả người đi. Có lẽ lúc ấy mệt lả đi thì sao mà còn sức khóc nữa. Tối em cũng có gặp chị Thanh ngay đầu cổng, chị Thanh bảo mẹ chị ấy yếu lắm. Chôn anh Huấn xong về đến nhà cứ phủ phục trước ban thờ của chồng với mấy người con trai gào thét. Đến ngất đi nhưng khi tỉnh thì lại khóc tiếp. Chị Thanh là con gái duy nhất của bà Hoài, không biết tại sao các anh em đều đã chết hết thì đến giờ chị Thanh là người duy nhất là con mà không bị một vấn đề gì cả. Chị Thanh lấy chồng ở mãi Thái Nguyên, cũng rất ít khi về thăm mẹ. Lần này đám tang em trai là anh Huấn cũng chỉ có mình chị về. Không cần ai nói thì mọi người cũng biết chị Thanh sợ phải về đây. Ba người anh em của chị đều đã nằm dưới mộ, câu chuyện Trùng Tang mà dân làng thêu dệt về gia đình chị cũng đến tai nhà chồng. Vậy nên chồng, con chị Thanh dù cho là đám ma của em vợ họ cũng không về thắp lấy một nén hương. Mấy ngày qua lo ma chay, hậu sự cho anh Huấn chỉ có hai mẹ con là chủ chốt, bà Hoài quá đau buồn không làm được gì, mọi gánh nặng đổ hết lên đầu chị Thanh. Cũng may hàng xóm láng giềng nhiều người cũng sang giúp đỡ dù cho cũng như tôi, vợ con họ ra sức ngăn cản. Đến ngay như đội chôn cất cũng phải mướn người ở rất xa về đây từ mấy hôm trước. Còn ở làng này, nghe đến nhà bà Hoài có người chết có trả gấp đôi người ta cũng sợ không dám nhận mai táng. Bởi vì đây đã là đứa con thứ ba của bà Hoài chết vào ngày 10/7 âm lịch. Tôi thắc mắc : -- Vậy chắc có lẽ lúc đó em ngủ rồi, chứ anh nghe thấy bà Hoài khóc đến tận 12h đêm. Thôi em ngủ tiếp đi, anh ra ngoài uống cốc nước cho tỉnh táo, chắc anh viết nốt rồi mới ngủ được. Vợ tôi thở dài rồi tiếp tục nằm xuống ôm con ngủ. Tính tôi rất lạ, lúc ban nãy trong mơ bị bóng đè xong tỉnh dậy tôi sợ lắm, người còn run lên bần bật. Nhưng chỉ lúc sau khi hoàn hồn tôi lại thấy mọi thứ bình thường. Giờ nhìn ra bên ngoài cửa phòng tôi không thấy sợ. Bởi tôi lúc nào cũng quan niệm, nhà của mình chứ nhà ai mà phải sợ. Đất có thổ công, sông có hà bá, nhà nào cũng có thần giữ cửa rồi ban thờ thờ cúng gia tiên, ông bà, các cụ cũng coi như ngôi nhà đó được bảo hộ. Đâu phải ma quỷ bên ngoài muốn vào là vào được đâu. Chuyện bóng đè thì có thể giải thích chắc do mấy hôm nay thiếu ngủ, đi lại nhiều, cơ thể mệt mỏi nên sinh ra mơ mộng. Đã vậy lúc thức cứ nghĩ đến chuyện của anh Huấn thì bảo sao ngủ không mơ thấy những điều kỳ lạ. Thở hắt ra tôi mở cửa phòng thật nhẹ rồi bước ra phòng khách uống nước. Đi được mấy bước thì tôi giật mình, lối đi từ phòng ngủ ra phòng khách chỉ tầm 5m, tôi không bật điện chỗ lối đi vì sợ chói vào phòng ngủ Cách phòng khách chỉ còn mấy bước chân tôi bỗng nghe thấy những âm thanh : “ Cạch...cạch...cạch..” “ Cạch..cạch...cạch..” Những âm thanh đó nghe như là tiếng gõ phát ra từ bàn phím chiếc laptop mà tôi vẫn hay dùng. Nhưng sao thế được, ở nhà này ngoài tôi đang bước ra thì làm gì có ai để mà sử dụng máy tính. Trong khi vợ con vẫn còn đang nằm trong phòng, nỗi sợ ban nãy vừa biến mất thì nay lại xuất hiện. Căn phòng khách tối om, khi tôi tiến gần đến công tắc điện sát bờ tường thì không nghe thấy gì nữa.
Free reading for new users
Scan code to download app
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    Writer
  • chap_listContents
  • likeADD