5

1888 Words
Đến cơ quan, tôi vẫn chưa hết bàng hoàng. Tôi không muốn tin những gì mà anh ta đã làm. Nó giống như một sự thay đổi hoàn toàn về tính cách. Chắc chắn anh ta có vấn đề. Rốt cuộc anh ta đang nghĩ cái gì vậy? Khi tôi ngồi xuống, tôi thậm chí không thể suy nghĩ bình thường. Anh ta đang nghĩ gì vậy? Bố anh ta có nói với anh ta về đề nghị này và do đó có một nhiệm vụ mới không? Câu hỏi cứ luẩn quẩn trong đầu tôi. Tôi cần nói chuyện với ai đó. Về mọi thứ. Tôi với tay lấy điện thoại và bắt đầu bấm số. Tim tôi đập thình thịch khi tôi cảm thấy một bàn tay đặt lên vai. Tôi thở hổn hển và quay lại. Nhưng chỉ có Samantha nhìn tôi với vẻ lo lắng. "Chúa ơi, Samantha! Cô làm tôi giật mình!"Tôi đặt tay lên tim. "Xin lỗi. Tôi không có ý làm cô sợ, nhưng mấy ngày qua cô cư xử rất kỳ lạ. Ngay cả tin nhắn của cô cũng rất kỳ quặc", cô nói khi ngồi xuống ghế bên cạnh tôi. "Tôi có làm vậy à?” Cô gật đầu. “Hôm trước cô còn viết sai tên tôi.” "Ồ" Tôi cảm thấy má mình nóng lên. "Không sao đâu. Tôi biết cô rất bận rộn với công việc." Tôi sẽ không giận cô đâu, Amy, "cô nói với nụ cười nhẹ nhàng. Tôi cũng sẽ mỉm cười. "Cảm ơn Sam. Xin lỗi. Tôi đã làm thêm giờ cho dự án mới này. Tôi vẫn đang làm quen với toàn bộ quá trình quảng cáo với Ryan McMillan.” Trán Sam nhăn nheo. " Thưa anh Ryan!” Chuyện gì? Amy, cô chưa từng đề cập đến chuyện đó. Anh đang làm việc với anh ta trong một dự án? Mắt cô ấy mở to. Tôi gật đầu. " Vâng. Hôm nay tôi mới được thông báo. Rõ ràng, cha anh ta đã giao cho anh ta làm giám đốc dự án mới. Sam mím môi. "Tôi hiểu. Vâng, tôi nghĩ điều đó rất tốt.” Sam nói. "Trông không giống cô và Ryan chỉ là mối quan hệ như vậy." Cô cười trừ và nói. Tôi nhướng mày về phía cô ấy. "Ý cô là sao?" " "Cô gái, tôi thấy cái cách anh ta nhìn cô, và cô cũng không tinh tế lắm", cô nói. "Nhưng nếu cô không muốn ai biết, em không nên hẹn hò với anh ấy, hoặc ít nhất là không nói cho bất kì ai biết". “Tôi không hẹn hò với anh ấy, Sam”, tôi nói, giọng chắc nịch. "Chúng tôi chỉ uống vài ly sau bữa tiệc". "Vâng, chính xác." Tôi thở dài. Tôi không có tâm trạng để làm việc này. Tôi không muốn nói về lúa mạch đen. "Sao cũng được, Sam." Tôi đứng dậy. "Chúng ta nên trở lại làm việc." Tôi định bước ra thì cô ấy nắm lấy tay tôi. "Cái gì? Sam, tôi có rất nhiều việc phải làm. Tôi cần phải bắt đầu", tôi nói, và cảm giác tội lỗi tràn ngập khi tôi nhìn cô ấy. Thật không may, tâm trạng của tôi rất tồi tệ, vì vậy tôi có vẻ khó chịu thay vì cảm thấy tội lỗi. Sam thở dài. "Vâng, tôi biết cô. Cô chưa nói chuyện này với tôi, nhưng tôi biết có gì đó không ổn. Cô ấy nhìn tôi. Tôi biết, vì tôi là bạn thân nhất của cô. Và, Amy, cô cần nói chuyện với tôi. Làm ơn." Tôi ngồi xuống và nhìn cô ấy. Cô ấy nói đúng. Tôi đã quá lạnh nhạt với cô ấy. Đó là một khía cạnh mà tôi không tự hào. "Sam, tôi xin lỗi. Tôi không có ý thô lỗ. Chỉ là, tôi không muốn nói về điều đó. Chưa có". "Được rồi." Sam nói. "Tôi có thể làm được gì không?" Tôi lắc đầu. "Tôi không nghĩ bất cứ ai cũng có thể làm được điều gì." Sam gật đầu. " Được rồi. Tôi ở đây để hỗ trợ cô, Amy. Sẵn sàng phục vụ. " Tôi cười yếu ớt với cô ấy. "Cảm ơn Sam." Cô ấy đứng dậy và mỉm cười với tôi. ""Không vấn đề gì.” Khi cô ấy rời đi, tôi thở dài và cảm thấy áp lực của mình đã giảm đi rất nhiều sau khi nói chuyện với cô ấy. Cô ấy hiểu tôi. Thời gian còn lại của ngày hôm đó, tôi làm việc trong các chiến dịch quảng bá, gửi thư và thư điện tử cho khách hàng và các bộ phận khác của chúng tôi. Tôi cố gắng giải phóng tâm trí khỏi tất cả những suy nghĩ và vấn đề đang lơ lửng trong đầu. Tôi chỉ muốn tập trung vào công việc. Nhưng thay vào đó, hiện lên trong đầu tôi là những hình ảnh, cảnh tượng diễn ra sáng hôm đó và đêm hôm trước. Dù làm gì, tôi cũng không thể nào quên được những kỷ niệm đó. Đến 1 giờ, tôi bước ra khỏi cơ quan để ăn trưa nhưng không có tâm trạng để ăn. Tôi đã quá mất tập trung và cố gắng giữ cho bản thân không suy nghĩ về tất cả những gì đã xảy ra, đặc biệt là cuộc họp buổi sáng. Tôi cần đánh lạc hướng. Tôi cần tập trung vào việc này. "Vậy, hôm nay chúng ta ăn gì? Đồ ăn mang đi kiểu Trung Quốc? Sam hỏi tôi khi chúng tôi đi về phía khu ẩm thực của trung tâm mua sắm gần tòa nhà McMillan Global Tower. Helen, một đồng nghiệp ở một bộ phận khác, cũng đang ở cùng chúng tôi. Tôi lắc đầu. "Hôm nay tôi cảm thấy mình giống một cô gái pizza hơn," tôi nói, sợ hãi khi nghĩ đến việc phải ăn đồ ăn mang đi của Trung Quốc. Helen cười. "Không đời nào, em. Em thích gà Zuo Zongtang. "Được rồi, Helen." Tôi lấy điện thoại, kiểm tra các ứng dụng. Pizza Damelot nghe hay đấy. Tôi sẽ kiểm tra thực đơn của họ. "Đó là một ý tưởng tuyệt vời," Sam đồng ý. Vài phút sau, chúng tôi đang đợi bánh pizza. Helen tìm đến quán cà phê ở trung tâm thương mại và mang cà phê cho chúng tôi. Chúng tôi ngồi trên băng ghế chờ ăn trưa. "Vậy, bạn đã đi đâu trong vài tuần qua?" Tôi hỏi Sam và Helen. "Tôi khó có thể nhìn thấy bạn." "Tôi biết." Sam nói trong khi uống cà phê. "Tôi bị trì hoãn bởi một dự án của Quỹ". Cô ấy nhìn tôi và hít một hơi thật sâu. "Còn nhớ bữa tiệc từ thiện mà chúng ta dự định tổ chức không?" Tôi đã trao đổi ánh mắt với Helen. "" Vâng. Anh đã nói về chuyện này suốt mấy tuần qua. Có tin gì mới nhất không? "Tôi vẫn đang làm việc. Chúng tôi đã lên kế hoạch về địa điểm tổ chức và danh sách khách mời. Đây được cho là một sự kiện khá lớn. "Thật thú vị", Helen nói thêm. "Đây là lần đầu tiên bộ phận của chúng tôi tham gia hoạt động từ thiện của McMillan cùng với nhóm của Sam. Thực tế, đây là lần đầu tiên của tôi. "Thật tuyệt vời." Tôi cười. "Tôi rất háo hức để xem nó” "Và" bạn sẽ. Đây sẽ là một thành công lớn. Sam mong mỏi nhìn xa xăm. Quỹ McMillan không chỉ là sự giàu có từ công ty. Đó là đóng góp cho xã hội. Tôi gật đầu. "." Tôi biết. "" Quỹ McMillan là một trong những tổ chức từ thiện lớn nhất nước Mỹ. Họ đã tài trợ rất nhiều dự án, chủ yếu để giúp đỡ những người kém may mắn hơn. Tôi biết rất nhiều người làm việc tại Quỹ và những gì họ làm cho mọi người thực sự rất tuyệt vời. Nỗ lực của họ rất đáng khích lệ. Có người nói người giàu không quan tâm nhưng tôi nói họ sai. Ba chúng tôi nói chuyện một lúc, và sau đó, pizza của chúng tôi đến. Chúng tôi cùng ăn trưa và quyết định trở lại văn phòng. Khi chúng tôi đi bộ trở lại tòa tháp, Helen nói. "Tôi nghe nói anh làm việc với ông McMillan." Tôi bị nghẹn nước bọt của chính mình. Làm sao cô ta biết được? Helen cười vào mặt tôi. "Đó là những lời đàm tiếu." Tôi nhìn cô ấy. "Cái gì? Tầng văn phòng của chúng ta có tai không? "Vâng, có mắt trên trần nhà." Cô ấy cười. “Tôi chỉ muốn biết liệu điều đó có đúng hay không”, Helen nói. "Nếu bạn làm việc với anh ta, ý tôi là. Tôi chỉ tò mò. "Tại sao?" Helen cười khúc khích. "Tại sao không? Tôi chỉ tò mò, vậy thôi. Tôi lắc đầu cười. "Anh điên rồi. Đây chỉ là một dự án. "Nhưng đây là ông McMillan Jr."-Helen trả lời. "Và anh ghét anh ấy." Tôi thở dài. "Tôi không tham gia cuộc nói chuyện này." Tôi nhìn Sam. "cô đã sẵn sàng trở lại làm việc chưa?" Cô ấy gật đầu. "" Vâng. Helen, tôi sẽ đưa họ vào. "Được rồi." Helen vẫy tay chào chúng tôi và đi đến văn phòng của cô ấy.  Phím, suýt chút nữa. "Cảm ơn Sam. Tôi nợ anh một ân huệ. Helen thực sự là một kẻ đáng ghét. "." Tôi biết. Mai anh có thể trả lại em được”, Sam trả lời với nụ cười tinh nghịch. Tôi gật đầu, cười khúc khích. "Ồ, tôi sẽ làm." Khi chúng tôi đến nơi, Sam hiên ngang đi về phía phòng của cô ấy, còn tôi bước về bàn làm việc của mình. Khi tôi cất đồ trở lại, có người gõ cửa nhà tôi. Tôi nhìn lên và thấy lúa mạch đen.  Ồ, tất nhiên là không. Những bí ẩn nào sẽ được khám phá trong ngày hôm nay? Tôi đứng dậy. "Xin mời vào, thưa ông." Tôi nói, tránh cái nhìn của anh ta. Ryan ôm một chồng tập tin và một thư mục trên tay. Khi ông đến gần bàn của tôi, tôi bỏ qua mùi nước hoa xạ hương nồng nặc của ông và nhìn vào thư mục màu xanh trên tài liệu. Ông ấy đặt giấy tờ lên bàn tôi và mỉm cười với tôi. Ánh mắt tôi hướng về một đống công việc dày cộp. "Cái này để làm gì, thưa ông?" "Đó là cho một chiến dịch quảng cáo. Tôi cần bạn tiếp tục làm việc đó. Càng sớm càng tốt". "Nhưng tôi vẫn phải làm việc theo thời gian biểu của cha cô, ý tôi là thời gian biểu của ông McMillan cũ."  Không thể tin được. "Đó không phải là vấn đề của tôi, cô Emily" ông buột miệng và quay ra khỏi văn phòng của tôi. "Điều đầu tiên tôi sẽ đặt nó trên bàn của tôi vào ngày mai." Anh ta nói đóng cửa lại.
Free reading for new users
Scan code to download app
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    Writer
  • chap_listContents
  • likeADD