14

1422 Words
Tôi choáng váng vì ngạc nhiên. Tôi mở to mắt. Tôi sững sờ trước những lời nói của ông McMillan. Từ từ, tôi bỏ tay ra khỏi tay ông ta, nhìn chằm chằm vào ông ta một cách hoài nghi. Những ngày qua, tôi không suy nghĩ nhiều về đề nghị của ông ấy. Nếu hôm nay ông McMillan không đề cập đến chuyện này, thì tôi đã quên mất rồi. Tôi không biết phải nói gì. Tôi có rất nhiều khả năng. Tôi đang nhìn ông McMillan. Ông nhìn tôi với ánh mắt ngán ngẩm nhưng nét mặt như muốn nói sẵn sàng chờ tôi. Vài giây sau, tôi lắc đầu. "Xin lỗi, thưa ông, tôi không biết ông muốn tôi làm gì." Tôi vẫy tay trước mặt tôi. "Chúng ta đã thảo luận rồi, Emily. "Những gì tôi muốn bạn làm là làm cho con trai tôi yêu bạn", ông McMillan nói, giọng nghiêm nghị và lạnh lùng. Hãy cho Ryan cơ hội để nó đem lại cho cô một tương lai tươi sáng. Hãy là thành viên của gia đình tôi, điều này sẽ khiến tất cả mọi người đều hạnh phúc. Ông dừng lại, nhìn tôi chăm chú. "Em không thích những thứ này sao, Emily?" Tôi cảm thấy tim mình chùng xuống trong lồng ngực. Tôi cảm thấy như nó rơi xuống ngón chân. "Xin lỗi, thưa ông, tôi không chắc là tôi đồng ý." Tôi lắc đầu. Gương mặt ông McMillan méo xệch. "Bạn không chắc nó có nghĩa là gì? Bạn không muốn ở với con trai tôi? "Tôi không chắc, thưa ông." Tôi vội trả lời. "Tôi không chắc liệu tôi có đồng ý với đề nghị của các bạn hay không." "Tại sao không, Emily?" "Bởi vì tôi không muốn ở lại với Ryan, ý tôi là, ông Ryan, vì những lý do sai lầm, thưa ông," tôi nói, giọng tôi run rẩy. “Nếu có cơ hội, tôi muốn anh ấy ở bên tôi vì anh ấy yêu tôi chứ không phải vì bất cứ thứ gì Ông McMillan trừng mắt nhìn tôi. Mặc dù anh ta không nói gì, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự phản đối của ông ta. Không biết nên ở hay đi, tôi bắt đầu đứng dậy khỏi ghế. “Khoan đã, Emily”, ông McMillan nói. Tôi dừng lại một chút. "Ngồi xuống," ông nói. Tôi nhìn ông ta. Ông ấy vẫn nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi nuốt nước bọt rất mạnh và ngồi xuống một lần nữa. "Emily, ông biết cô là một người rất thông minh," ông bắt đầu. Tôi biết anh biết thế giới này vận hành như thế nào. Tôi cũng biết rằng chừng nào bạn còn sống trong cuộc sống của con trai tôi, bạn sẽ không bao giờ bị đói hay nghèo. Anh sẽ không phải lo lắng về tương lai của mình. Tôi cho anh cái này”. Tôi gật đầu. "Tôi biết, thưa ông." "Vậy vấn đề nằm ở đâu?" Tôi im lặng. Tôi không biết phải nói gì. Ông McMillan vẫn không nói gì. Hắn chỉ nhìn chằm chằm vào tôi. Một lúc sau, anh lại nói chuyện. "Có ai khác dính líu không?" "Tôi xin lỗi ". Tôi nhìn chằm chằm vào ông McMillan, mặt tôi đỏ bừng lên. "Nếu cô có một người đàn ông khác, xin vui lòng cho tôi biết. Hãy kể cho tôi nghe về anh ấy ngay bây giờ. Ông ấy dừng lại một chút, sau đó hít một hơi thật sâu và chờ đợi tôi nói chuyện. Tôi không thể tin là anh ta lại nói vậy. Thành thật mà nói, tôi không chắc anh ấy có nghiêm túc không. Nhưng nét mặt anh ta nói với tôi rằng anh ta là. "Tôi không quen bất kì ai." Tôi lắc đầu và nói. Ông McMillan gật đầu. "" Cô chắc chứ? "" Tôi gật đầu. "Vâng, thưa ông." Ông hít một hơi thật sâu và nhìn ra nơi khác. Chúng tôi ngồi đó lặng lẽ, dường như đã lâu lắm rồi. Âm thanh duy nhất trong phòng là tiếng bíp bíp phát ra từ các dụng cụ trên người ông. Ông McMillan sau đó quay lại nhìn tôi và thở dài. "Cô là một người phụ nữ mạnh mẽ, Emily," Ông  nói và nở nụ cười buồn. Tôi rất ngưỡng mộ anh. Tôi nghĩ nếu đó là một người phụ nữ khác, cô ấy sẽ chấp nhận lời đề nghị của tôi ngay lập tức. Tôi thất vọng vì quyết định của cô, nhưng tôi rất tự hào về cô, Emily. "Xin lỗi, thưa ông," tôi vưa nói vừa nhìn xuống bàn tay của mình. "Tôi rất biết ơn cô, Emily." Ông ta vỗ tay tôi và nói. "Nhưng tôi sẽ nói với các bạn về điều này ngay bây giờ. Nếu cô thay đổi ý định thì tôi nghĩ cô và con trai tôi sẽ có một tương lai tốt đẹp” "Xin lỗi, thưa ông," tôi nói lại. Liếc qua cánh cửa, tôi bắt đầu đứng dậy. "Tôi hy vọng tôi không làm ông thấy khó chịu." "Đi đi, Emily." Ông McMillan vẫy tôi đi. "Tôi không sao. Bạn không cần phải lo lắng về tôi. "Xin lỗi, thưa ông, vì đã gây rắc rối cho ông." Tôi nói, nước mắt cay cay. "Không cần phải xin lỗi, Emily." Ông cười và nói. Nếu anh không đồng ý với đề nghị của tôi, thì tôi không thể làm gì được. Tôi hy vọng anh sẽ tiếp tục làm việc cho Tập đoàn McMillan. Tôi gật đầu. "Tất nhiên, thưa ông. Tôi sẽ. Tôi sẽ rất vinh dự khi vẫn là nhân viên của ông." "Được rồi, Emily. Bây giờ cô có thể đi. ông ấy mỉm cười với tôi. Tôi lại gật đầu, nịnh nọt đến lạ, dù tôi từ chối lời đề nghị của anh, ông vẫn đồng ý để tôi tiếp tục làm nhân viên. Tôi lẩm bẩm và rời khỏi phòng. Tôi khó có thể hiểu được những gì vừa xảy ra. Trong sâu thẳm tâm trí tôi vẫn còn chóng mặt. Tôi bối rối trước lời đề nghị của ông McMillan. Tôi không biết phải làm gì. Tôi không thể quyết định phải làm gì. Một điều tôi có thể chắc chắn là tôi cảm thấy không đúng khi từ chối lời đề nghị này. Tôi biết tôi không thể chấp nhận điều đó. Nhưng tôi không muốn làm tổn thương ông McMillan. Tôi biết ông ấy rất thất vọng về quyết định của tôi. Tôi cảm thấy, ừm, vì không tìm được từ nào tốt hơn, thật tệ. Trong suốt cuộc đời, tôi chưa bao giờ muốn làm tổn thương người khác, nhất là những người tốt bụng và rộng lượng với mình như vậy. Vừa nghĩ, bụng tôi bắt đầu quằn quại. Tôi lắc đầu đi về phía thang máy. Tôi quyết định không lo lắng gì cả. Tôi sẽ suy nghĩ về những gì tôi sẽ làm trong tương lai.  Tôi đã nhấn nút. Tôi chờ cánh cửa thang máy mở ra. Ngay khi cửa mở ra, mọi người đều lao vào và ép lưng vào cánh cửa. Tôi nhắm mắt và hít một hơi thật sâu. Thang máy rơi xuống, cửa mở ra. Tôi bước ra và bắt đầu đi về phía quầy lễ tân, xem danh sách khách tham quan. Quầy lễ tân xếp hàng dài nên tôi xếp hàng chờ đến lượt. Tôi nhìn đồng hồ. Thời gian trôi nhanh, khi đến lượt tính tiền thì đã 15 phút trôi qua. Cô y tá mỉm cười với tôi và đưa bảng viết cho tôi. Tôi mỉm cười trở lại và nhận nó từ tay cô ấy. Khi tôi đang tìm tên mình, điện thoại trước mặt cô y tá đổ chuông. Y tá nhặt lên trả lời. Cô mở to mắt và gật đầu điên cuồng. Sau đó, cô đặt điện thoại xuống và quay số mới. Cô ấy có vẻ bận rộn và lo lắng, và tôi không muốn làm phiền cô ấy, vì vậy tôi đã đặt bảng tạm của mình xuống sau khi rút lui. Tôi quay lại. Tôi định ra về thì bỗng nghe cô ấy nói chuyện qua điện thoại "Khẩn cấp!" Mã xanh, "y tá ở quầy lễ tân nói." Phòng Vip. "  Phòng VIP. Tôi đứng đó và đứng im. Đó là phòng của ông McMillan.
Free reading for new users
Scan code to download app
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    Writer
  • chap_listContents
  • likeADD