42

1864 Words
Điện thoại đổ chuông trong hai phút, sau đó tất bật với âm thanh. "Cô ấy không trả lời", tôi thì thầm và thất vọng. Tuy nhiên, tôi không phải là người dễ dàng bỏ cuộc nên đã thử lại. Lần này cuộc gọi đi thẳng vào hộp thư thoại. Đoạn ghi âm nói rằng đây là thông điệp tự do của Anna Dupont. Tôi rên rỉ. Thở dài, tôi thử lại. Lần thứ hai chuyển sang hộp thư thoại. Lần thứ ba. Lần thứ tư. Sau lần thử thứ năm của tôi, có thể nói rằng con điếm Pháp đó không muốn trả lời điện thoại của tôi. Tôi trợn mắt. "Thật đáng ngạc nhiên," tôi lẩm bẩm, không nói cụ thể với bất cứ ai. "Anh đã gọi cho ai?" Cody cau có hỏi. "Cô Dupont." Cô ấy không trả lời, "tôi nói, không có một niềm vui trong giọng nói. Cody bĩu môi, nhún vai. "Rõ ràng, giao tiếp không phải là một trong những điểm mạnh của thư ký CEO"-ông nói. "Bạn có biết chúng tôi có thể gọi cho ai khác không? Ông chủ của chúng tôi ở đây có họ hàng nào khác không? Đến lượt tôi nhún vai. "Tôi không biết thông tin cá nhân", tôi nói, giọng điệu hơi thô lỗ. "Tuy nhiên, liệu tôi có ai phù hợp không?" "Ai vậy?" Cody tò mò nhướng mày hỏi. "Vậy thì gọi cho cô ấy." " "Thật ra là anh ấy." Tôi đã sửa lại. Nói đến đó, tôi quay lại không nhìn Cody và bắt đầu lướt qua các địa chỉ liên lạc của mình. Nghĩ đến việc gọi điện cho người đàn ông này, tim tôi bắt đầu nhún nhảy chậm trong lồng ngực. Thành thật mà nói, trong những năm làm việc cho McMillan Global, tôi chưa bao giờ thích anh ấy. Anh ta hợm hĩnh, tự phụ, kiêu ngạo. Mặc dù anh ta không nhất thiết phải là một thành viên của công ty, nhưng tôi đã có khá nhiều tương tác với anh ta vì anh ta làm việc trực tiếp dưới quyền của ông McMillan. Tôi ghét anh ta lắm. Bây giờ, tôi ở đây, gọi cho anh ta theo nhu cầu tối thiểu của tôi. Nhưng tôi phải làm gì đây? Tôi không biết ai khác có thể gọi để mua lúa mạch đen. Mắt tôi phóng to cái tên, tôi cắn môi. Thế rồi, sau vài giây chần chừ, tôi gõ tên anh và nhấn "Cal". Khi tiếng chuông thứ hai vang lên, anh ta trả lời điện thoại. "Smith," ông nói, giọng lạnh lùng và trầm mặc ngay cả khi nói chuyện qua điện thoại. Nó làm tôi rùng mình. "Có chuyện gì?" Tôi hít một hơi thật sâu và thở dài. "Xin chào, George," tôi trả lời. "" Chào buổi tối. "" Anh ta không trả lời. "Tôi có thể làm gì cho cô không, cô Harper? Nó đã quá giờ làm việc. Tôi trợn mắt và hy vọng trong một khoảnh khắc, đây là một video cal, để anh ấy có thể nhìn thấy khuôn mặt của tôi. "Tôi biết điều đó, George, nhưng tôi cần một sự giúp đỡ," tôi nói, và tôi đứng ở đó với xoắn của tôi. "Tôi cần anh giúp đỡ." "Có chuyện gì vậy, cô Harper?" Đó là về anh McMillan Jr. Trước khi tôi có thể tiếp tục, bảo vệ riêng của giám đốc điều hành quá cố đã chém tôi. Chuyện gì đã xảy ra với ông McMillan? Hắn có nguy hiểm không? Ông hỏi, giọng phảng phất sự hoảng loạn. "Ông ấy ở đâu?" Tôi hơi bị ám ảnh bởi vì đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy bất kỳ cảm xúc nào từ giọng nói của anh ấy, nhưng tôi đã đẩy ý tưởng đó đi vì nó không quan trọng vào lúc này. Nghe vậy, tôi kể cho George nghe chuyện đã xảy ra. Những tưởng anh sẽ cười hay nói điều gì đó mỉa mai, nhưng ngược lại, anh lại bình tĩnh và điềm tĩnh đến bất ngờ. Anh ta hỏi vài câu, có lẽ chỉ để chắc chắn những gì tôi đã nói, và sau đó anh ta nói với tôi rằng anh ta đang trên đường đến. "Tôi sẽ đến trong khoảng 40 phút nữa"-ông nói, và sau đó điện thoại bị ngắt. "Vâng, điều này tốt hơn tôi mong đợi", Cody nói. Tôi gật đầu. "Vâng, tôi nghĩ anh ấy sẽ khá hơn một chút." Tôi nhún vai và nói. Lông mày của Cody kéo lại với nhau. "Ý anh là sao?" "Ông hỏi, nhìn tôi tò mò. Tôi nhún vai. "Tôi không biết", tôi nói, cắn vào môi dưới của tôi với hàm răng. "Đó chỉ là giả thuyết của tôi. Ý tôi là, tôi đã nghe những gì mọi người nói về anh ta. Anh ta là một người đàn ông cứng rắn và lạnh lùng. Từ kinh nghiệm của tôi, anh ta luôn là một kẻ hợm hĩnh. "Nhân viên an ninh không cần phải thân thiện, bạn biết đấy. Nếu họ làm vậy, công việc của họ sẽ rất tệ. Tôi không trả lời Cody vì tôi không biết phải nói gì. Tôi không muốn tranh cãi với anh ấy vì tôi đã rất buồn. Một bữa tối được cho là vui vẻ nhưng lại trở nên chua chát. Tôi giận Rae vì anh ta là một thằng ngốc và tự đặt mình vào nguy hiểm. Anh ta đang nghĩ gì vậy? Tại sao hắn lại ở đây? Tôi cũng tức giận vì tôi phải gọi cho George Smith và bảo anh ấy đến đón tôi. Hơn nữa, tôi rất tức giận với con điếm người Pháp Anna Dupont, người không trả lời điện thoại của tôi, không trả lời tin nhắn của tôi, thậm chí không trả lời điện thoại của tôi. Trong đầu tôi có quá nhiều suy nghĩ, tôi cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung. Tôi lắc đầu, dựa lưng vào cửa xe của Cody, chờ George đến. Chúng ta không phải đợi lâu. Đúng 40 phút sau, một chiếc xe màu đen xuất hiện từ đâu. Khi nó dừng lại trước mặt chúng ta, lốp xe phát ra âm thanh chói tai. Tôi nhìn vào nó và thấy một người đàn ông cao, gầy bước ra từ ghế sau. Anh ta mặc một bộ đồ tối màu. Đây là bộ đồ mà George luôn mặc. Anh ta đeo một chiếc cà vạt màu xám đen và nhét nó vào nút trên cùng của áo sơ mi. Khuôn mặt anh ta không biểu cảm, nhưng đôi mắt anh ta có màu xanh đậm nhất mà tôi từng thấy. Anh ta có mái tóc ngắn và để kiểu tóc nhàm chán. "Ông McMillan ở đâu?" Anh ta vừa nói vừa tiến về phía chúng tôi, hai tay đút vào túi quần. Một tên bảo vệ khác đi theo anh ta, tôi không thể nhớ tên anh ta. Có chuyện gì với anh chàng này với màn chào hỏi trang trọng vậy? Anh thậm chí còn không thèm giả vờ "chào buổi tối". "Nó đang ở trong xe", tôi chỉ vào anh ta. Tôi ném chìa khóa cho anh ta, và anh ta lấy nó bằng tay trái. George gật đầu và đi về phía chiếc xe. Anh ta mở cửa xe và kéo Rae ra khỏi ghế sau. Ông nâng lúa mạch đen lên như thể ông không nặng hơn một chiếc lá khô. Đầu Lay lủng lẳng mềm mại, đôi mắt vẫn nhắm nghiền. "Xe của anh ta ở đâu?" George hỏi. Tôi đã chỉ tay. "Ở bên kia đường. Chiếc Lexus của Raj ở trong bãi đậu xe của quán bar. Nghe vậy, George nhờ một bảo vệ khác đến lấy xe và ném chìa khóa về phía mình. Người bảo vệ gật đầu, rồi đi về phía bên kia đường. Ít phút sau, chiếc Lexus của Rae dừng lại trước mặt chúng tôi. George hít một hơi thật sâu và tiến về phía chiếc xe. Anh ta nhẹ nhàng đặt lúa mạch đen lên ghế sau. Sau khi đóng cửa, anh bước về phía chúng tôi với vẻ mặt lạnh lùng tương tự. Cody thở phào nhẹ nhõm. "Vì vậy, cuối cùng chúng tôi cũng có thể trở về nhà." Anh ta mở cửa xe và nói. Anh ta ngồi vào ghế lái và nổ máy. "Xin hãy chăm sóc cho anh ấy," tôi nói với george, đi đến cửa xe của hành khách cody. "Nếu tình cờ ông ấy tỉnh dậy, hãy nói cho ông ấy biết chuyện gì đã xảy ra." " George gật đầu. "Tôi sẽ làm." Anh ta nói với giọng dửng dưng. "Được rồi, tuyệt vời." Tôi nói với giọng không vui. Tuy nhiên, tôi có một chút vui mừng vì thử thách này đã kết thúc. Tôi kéo chốt và mở cửa. "Cảm ơn vì đã đến sớm, George." Tôi định leo vào trong, nhưng George gọi tên tôi. "Cô Harper," ông buột miệng, vẫn đứng yên tại chỗ, bất động. Tôi thở dài khó chịu. Trong một khoảnh khắc, tôi nhớ đến liều thuốc lo âu của mình. Tôi ghi nhớ trong đầu rằng tôi ghé qua hiệu thuốc ở tầng 1 của cư xá McMillan. "Giờ thì sao, ông Smith?" Tôi hỏi. Mắt George vẫn thờ ơ khi nhìn tôi. Đôi mắt chúng tôi khóa chặt, cảm giác như vĩnh cửu, mặc dù tôi chắc chắn rằng đó chỉ là một vài giây. Anh nghiến răng như thể đang cân nhắc điều gì đó quan trọng. Trong khi tôi nghĩ anh ta sẽ không nói gì, George mở môi ra và cố nói. "Cô Harper," ông lặp lại. "." Tôi biết. "" Tôi nhíu mày bối rối. Gã này đang nói gì vậy? Tim tôi đập giữa hai lá phổi khi trán đẫm mồ hôi. Sự lo lắng của tôi bắt đầu vượt qua tôi... "Anh biết không, George?" Tôi hỏi trong tình trạng hụt hơi. "Tôi biết, cô Harper." George lắc đầu và nói. "." Tôi biết. "" Cơ thể tôi đóng băng. Tôi ngừng thở rồi. Tim tôi đập thình thịch bên tai, âm thanh to đến mức tôi nghĩ nó sẽ vỡ ra bất cứ lúc nào. "Cái gì?" Tôi nói, giọng tôi gần như thủ thỉ. George im lặng một lúc. Khi nhìn tôi, đôi mắt anh vẫn đen và sâu như biển. Tuy nhiên, tôi đã theo dõi anh ta. Tôi đã cố tìm câu trả lời cho câu đố bí ẩn của anh ta trong mắt anh ta. Cằm anh ta lại cắn chặt. "Chúc ngủ ngon, cô Harper." Anh ta vừa nói vừa quay đi về phía chiếc Lexus của Raj. "Chờ đã! George! Tôi đã hét lên, nhưng anh ta đã ở trên ghế lái. Động cơ xe của Rae gầm rú, và một giây sau, nó lao ra khỏi bãi đậu xe của nhà hàng. Cái quái gì vậy? Tôi há miệng ngạc nhiên khi nhìn chiếc Lexus màu đen chạy đi.
Free reading for new users
Scan code to download app
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    Writer
  • chap_listContents
  • likeADD