43

2150 Words
Trong khi một bảo vệ khác bám theo chiếc Lexus ra khỏi bãi xe của nhà hàng, mắt tôi cứ dán lên biển số của chiếc xe. Không biết bao nhiêu câu hỏi cứ lởn vởn trong đầu tôi. George đang nói gì vậy? Anh ta cứ nói anh ta biết gì đó, nhưng sao? Chính xác thì anh ta biết gì? Một tháng ba kinh tởm bắt đầu ở giữa phổi của tôi và đột nhiên, tôi thấy khó thở. "Anh không sao chứ, Emmie?" Cody yêu cầu, hãy phá vỡ vòng xoắn ốc của tôi. Anh ta ngẩng đầu lên từ ghế lái và nhìn vào chỗ tôi đang đứng cạnh cửa hành khách. "Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Tôi lắc đầu, thở dài và leo lên xe. "Không có gì," "Tôi nói dối." George là George. Lập dị và hợm hĩnh. Cody nhún vai. "Nếu bạn nói như vậy," ông nói và quay mắt trở lại phía trước. "Anh sẵn sàng chưa? "" Tôi nghĩ rằng tôi vẫn còn choáng váng về những gì đã xảy ra và tôi không thể giải quyết vấn đề của Cody. "Chuẩn bị cái gì?" Tôi đã khóa mày lại. Cody cười khúc khích. "Về nhà đi, đồ ngốc nghếch." Ông nói, nụ cười hiền lành trên môi. "Ồ," tôi nói, cảm thấy hơi ngớ ngẩn. "" Tất nhiên. Tôi sẵn sàng rồi. Xin hãy đưa tôi về nhà. "Như các bạn muốn, các hoàng tử." Vài phút sau, chiếc xe nhỏ màu trắng chạy ra khỏi bãi đỗ và lao ra đường. Tôi tựa đầu vào tựa đầu và nhắm mắt lại. Tuy nhiên, rất khó ngủ. Tôi đang suy nghĩ về những lời cuối cùng của George. Ý anh ta là sao khi anh ta biết? Hắn biết gì về tôi? Anh ấy có biết tôi có nốt ruồi dưới rốn không? Suy nghĩ của tôi nhảy từ câu hỏi này sang câu hỏi khác. Nó làm tôi phát điên. Tôi mở mắt ra và thấy Cody đang nhìn tôi. "Anh là một kẻ nói dối tồi tệ, anh biết không, Emmie?" Anh hỏi, ánh mắt vẫn hướng về con đường phía trước chúng tôi, nhưng ánh mắt nghiêm nghị. Tôi không biết nói gì nên chỉ nhìn ra cửa sổ. "Anh có định nói với tôi không?" Cody nhấn mạnh. "George có làm anh buồn không?" "Không," "Tôi lại nói dối. Tôi cảm thấy rất tiếc vì đã nói dối Cody, nhưng tôi không thể để câu đố bí ẩn của George trên đầu anh ta như vậy. Nếu tôi làm vậy, ai biết được sẽ có những rắc rối như thế nào? Tôi hít một hơi thật sâu nữa, cố trấn tĩnh tâm trí. "Tôi chỉ... mệt mỏi, vậy thôi. Tôi muốn đi ngủ. Ngày mai còn rất nhiều việc phải làm. Nghe vậy, Cody liếc nhìn tôi. Chúng tôi đang ở một ngã tư, đèn đỏ đang bật. "Nếu anh muốn nghỉ một ngày, tôi có thể cho anh một ngày nghỉ", anh nói, vẫn nhìn tôi. "Nếu đó là những gì bạn muốn... hoặc cần. Tôi biết bạn đã trải qua rất nhiều điều trong những ngày này. Tôi lắc đầu. "Không, tôi không sao, thực sự," tôi nói. Tôi đã lấy nhiều ngày rồi nên không lấy được cái này. Nếu tôi làm vậy, tôi sẽ cảm thấy rất tệ. “Tôi chỉ cần một giấc ngủ thật ngon”, tôi nói thêm với một nụ cười, cố gắng làm cho lời nói của mình nghe có vẻ thuyết phục. Cody im lặng một lúc. Miệng ông tạo thành một đường nhỏ như thể ông vẫn đang suy nghĩ về những gì tôi vừa nói với ông. "Được rồi." Anh nhún vai, quay mắt lại đường. "Vậy thì hẹn ngày mai." Tôi gật đầu nhìn đèn đỏ chuyển sang đèn xanh, chiếc xe phía trước chúng tôi đã đi rồi. Cody nhấn ga và chiếc xe bất ngờ nghiêng về phía trước. Chúng tôi lái xe trong im lặng một lúc. Tôi nhìn chằm chằm ra cửa sổ, cố gắng nghĩ về bất cứ điều gì khác ngoài câu đố bí ẩn của George. Nhưng tâm trí tôi sẽ không rời bỏ điều đó. Tôi vẫn đang suy nghĩ về lời nói của George. Gã này biết gì về tôi? Sự hoang tưởng của tôi đã đánh bại tôi. Tôi cảm thấy mình như một tên tội phạm bị cảnh sát phát hiện. Tôi thở ra. Bình tĩnh, Emily. Không có gì. Anh không cần phải lo lắng. Tôi không sao. Tôi chỉ cần giữ im lặng và suy nghĩ cẩn thận về mọi thứ. Tôi chắc chắn rằng tôi sẽ nhanh chóng tìm ra câu trả lời cho câu hỏi của mình. Thêm vài phút nữa, xe của Cody lao vào tòa nhà cư xá McMillan. "Bạn có muốn tôi đi cùng bạn đến tầng của bạn không?" Cody hỏi khi dừng xe. Có một lúc tôi bối rối, nhưng sau đó tôi nhớ ra rằng ông ấy cũng sống trong tòa tháp. Anh quay sang tôi, ánh mắt hiền lành, ấm áp. Có lẽ anh cần ai đó đi cùng? Tối nay à? Tôi có thể ngủ trên ghế của anh. Tôi lắc đầu. "Không, tôi ổn, thật đấy. Tôi chỉ muốn ngủ. Điều tôi cần bây giờ là nghỉ ngơi một đêm. Hẹn gặp lại ngày mai, được chứ? Tôi tháo dây an toàn, mở cửa và bước ra khỏi xe. Cody bò ra, và chúng tôi cùng nhau đi bộ ra hành lang. Cánh cửa tự động mở và chúng tôi bước vào. Mắt tôi nhìn thấy hiệu thuốc được thuê trong không gian của một cửa hàng trong tòa tháp, tôi nhớ đến những viên thuốc của mình. "Ông đi trước, thưa ông." Tôi nói, giọng nói phảng phất chút ức chế. "Tôi đã hết mẫu đơn thuốc. Tôi sẽ mua một chai mới. "Không sao đâu, anh chờ em nhé". Ông cười và nói. Tôi gật đầu, mím môi. "Được rồi, tôi sẽ quay lại ngay." Tôi đi ra hiệu thuốc mua thuốc và đi bộ trở lại sảnh. Tôi đã gặp Cody, anh ta đang dựa vào tường và chờ đợi tôi. Ông ấy nhìn thấy tôi, cười toe toét và vẫy tay. Tôi đi về phía anh ta. "Anh đã lấy được thứ anh yêu cầu chưa?" Ông hỏi. Tôi gật đầu. "Vâng, tôi ổn." Anh ta đẩy tường ra và chúng tôi đi về phía thang máy. Chúng tôi lên xe và nhấn nút ở các tầng tương ứng. Cody ở dưới nhà tôi. Không ai khác đi cùng thang máy với chúng tôi. Cody và tôi đứng đó, quay lưng ra cửa, đối mặt với anh ta. Anh ấy khoanh tay trước ngực, cúi người về phía sau, nhìn tôi. Nó làm tôi hơi lo lắng. Tôi hướng mắt về phía bảng điều khiển nút bấm. Vì tòa nhà cư trú McMillan có quá nhiều tầng, tôi đoán đây sẽ là một thang máy dài với Cody. Sự im lặng ngượng ngùng bao trùm chúng tôi, bởi tiếng ồn duy nhất là tiếng kim loại kêu và tiếng leng keng của thang máy. "Anh biết không, Emmie"," Cody bắt đầu, phá vỡ sự im lặng. "Tôi biết các bạn đã trải qua rất nhiều điều. Tôi biết điều đó không hề dễ dàng… Nhưng bạn phải biết rằng bạn không đơn độc. Tôi đến vì anh. Anh sẽ luôn ở bên em. Tôi muốn cô biết rằng cô có thể tin tưởng tôi nhiều hơn bây giờ. Ngay cả khi quá khứ giữa chúng ta không được giải quyết, anh vẫn có thể là bạn của em, Amy. Ít nhất, tôi ước gì chúng ta có thể đối xử với nhau như vậy mãi mãi. Tôi nhìn lên anh ta và đôi mắt chúng tôi gặp nhau. Hơi thở của tôi bị kẹt trong cổ họng. Có điều gì đó trong ánh mắt của anh ấy khiến tôi cảm thấy ấm lòng. Tôi hoảng quá, không biết nói gì hơn. Ánh mắt ông thật thà, chân thành. Lần đầu tiên kể từ khi chúng tôi gặp lại nhau, tôi đã nhìn thấy anh ấy. Thực sự trông chừng anh ta. Hắn nhìn tôi. Đôi mắt ông nghiêm nghị, đôi môi khép chặt. Nhưng đôi mắt ông rất mềm mại, ánh mắt dịu dàng và ấm áp. Hắn trông giống hệt Cody mà tôi biết. Đây là Cody mà tôi biết từ khi còn nhỏ. Cody, người làm tôi cảm thấy an toàn. Điều đó khiến tôi cảm thấy không có gì có thể làm tổn thương Cody của tôi. Tuy nhiên, đồng thời, anh cũng khác biệt. Có gì đó thay đổi trong anh ta. Tôi không biết nó là gì, nhưng nó ở ngay đó. Ánh mắt anh không hề đắn đo, không hề nghi ngờ về tình cảm của mình. Vì một lý do nào đó, tôi biết anh ấy là một người khác. Có thể vì vài năm đã trôi qua, có thể vì cả hai chúng ta đều khác nhau. Có lẽ tôi đã thay đổi. Có lẽ cả hai chúng ta đều có. Bây giờ nó đã là một người đàn ông chứ không chỉ là một cậu bé bất cẩn. "Cảm ơn", tôi nói, giọng nhẹ nhàng. "Không có chi, các hoàng tử." Ông trả lời. Anh ấy đứng thẳng lên và cười, một nụ cười khác hẳn với nụ cười mà anh ấy đã cho tôi thấy trước đó. Đó là nụ cười dịu dàng và ấm áp, không có sự kiêu ngạo và kiêu ngạo thường thấy của anh. Nụ cười này thật thân thiện, và nó làm cho trái tim tôi tràn đầy cảm xúc. Tôi mỉm cười với anh ấy. Anh ta cười toe toét. Có điều gì đó trong tôi giật mình, và tôi thấy mình tiến một bước về phía anh ta. Những câu hỏi không có câu trả lời và những suy nghĩ vô tổ chức trong lòng, đầu anh đang gào thét với tôi, nhưng tôi đã gạt chúng sang một bên. Tôi không muốn nghĩ về Rae, hay cái gã bẩn thỉu trong câu lạc bộ, hay con điếm Pháp. Hay George, đặc biệt là George. Tất cả bọn họ đều có thể tự đấm vào mặt mình, tôi không quan tâm. Tim tôi bắt đầu đập mạnh như thể nó đang cố dọa tôi bằng sức mạnh của nó. Cody nhận thấy điều đó và anh ấy nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên. Chúng tôi đã nhắm mắt lại, và anh ta đã thực hiện một bước. Chúng tôi dừng lại, chỉ cách nhau vài phân, tôi quay lưng ra cửa, cánh tay anh đặt hai bên người. Chúng tôi nhìn chằm chằm vào nhau, bất động, căng thẳng. Mắt tôi lướt qua mặt, má, môi anh. Tôi có thể cảm nhận được hơi ấm của ông tỏa ra trên khuôn mặt tôi, mặc dù chỉ cách chúng tôi vài inch. Tôi cố gắng làm dịu hơi thở của mình. Tôi uống hết, cảm giác như trái tim mình đang bơm máu trong huyết quản, âm thanh thật to, như một chiếc trống. Trước đây, anh ấy nhanh quá, nói gì làm nấy trước khi tôi kịp suy nghĩ. Tôi luôn phản ứng với hành động và lời nói của anh ấy. Nhưng bây giờ, tôi đang làm những bước đầu tiên. Nhưng tôi không quan tâm. Cơ thể tôi sẽ tự di chuyển. Tôi tiến lại gần anh ta, đưa tay ra, ôm cổ anh ta, kéo mặt anh ta về phía mặt tôi. Trong khi đó, anh vòng tay ôm eo tôi và kéo tôi lại gần anh hơn. Môi chúng tôi gặp nhau. Lửa chảy trong huyết quản của tôi. Tôi nhắm mắt lại và tập trung vào nụ hôn này. Đó chỉ là một nụ hôn dài và nhẹ nhàng, không khó khăn và khắc nghiệt như trước. Nó mềm mại và ngọt ngào, và đôi môi của anh ấy vuốt ve tôi. Một tiếng rên rỉ nhẹ nhàng thoát khỏi môi tôi. Tôi ép mình chặt hơn, cố gắng đến gần anh ấy nhất có thể. Tôi có thể cảm thấy tim anh ấy đập trong tim tôi. Tôi muốn nhiều hơn. Đúng lúc đó, thang máy phát ra tiếng động và cánh cửa mở ra. Chúng ta đã ở tầng của Cody rồi. Nhưng anh ta không ra. Thay vào đó, anh đưa tay ấn nút tắt máy và tiếp tục hôn tôi. Thang máy sau đó di chuyển trở lại. Sau một thời gian, chúng tôi lên đến tầng cao nhất. Khi cánh cửa mở ra, tất cả chúng tôi bước ra, chạy về phía cổng đơn vị tôi.
Free reading for new users
Scan code to download app
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    Writer
  • chap_listContents
  • likeADD