53

1715 Words
Emily Harper Tim tôi chùng xuống khi cảm thấy máu trên mặt biến mất. Vô số câu hỏi đã cướp đi bộ não của tôi. Tại sao cô ấy lại ở đây? Cô ấy có nghe tin tôi được chuyển đến văn phòng của Rae không? Rae có nói gì với cô ấy không? Tôi lắc đầu, cảm giác như mình đang đứng trước mặt một con sư tử cái, nhìn con mồi của nó. Vì một lý do nào đó, tôi biết mình đang gặp rất nhiều rắc rối và tôi không có kế hoạch chạy trốn. Không có thương lượng. Không có gì. Tôi không nói gì cả, chỉ đứng yên một chỗ. Tôi cảm thấy tê liệt như thể bàn chân đã trở thành một khối xi măng. Tôi cắn môi dưới, nín thở nhìn cô ấy tiến về phía mình. "Cô Dupont, tôi" "Tôi loạng choạng và nói, cố gắng tìm một từ để chạy trốn. Tôi đã lùi lại sau cô ấy, nhưng tôi đã đâm vào tường. Tôi cố gắng trượt qua giữa các cửa thang máy, nhưng cô ấy đã nắm lấy cổ tay tôi và kéo tôi lại. "Đi nhanh vậy sao?" Cô hỏi, nhướng mày, cười khờ khạo. "Cô đang làm gì vậy, cô Dupont?" Tôi hỏi, vì tôi quằn quại trong cái gãi xương xẩu của cô ấy. "Làm ơn, hãy để tôi đi." "Ồ, vậy là mày muốn chạy trốn hả, đồ cứt?" Chị nói, cười thầm. "Quá tệ." "Tôi có làm gì xúc phạm anh không?" Tôi hỏi, dán lưng vào tường thang máy. Tôi đã cố gắng thoát khỏi sự kiểm soát của cô ấy, nhưng sự kiểm soát của cô ấy giống như một cái kẹp. "Thực sự, tôi rất xin lỗi." "Anh là cái gai trong mắt tôi kể từ khi tôi tới đây." Cô Dupont thì thầm rít lên, đôi mắt lấp lánh nguy hiểm. "Bạn có biết ở Pháp họ gọi bạn là gì không?" Cô nhướng mày hỏi. Tôi đã cố lắc đầu nhưng không được. Tôi bị liệt. "Lasallope," cô nhổ nước bọt. "Đồ con điếm. Mày chẳng là gì ngoài một con điếm, đồ cứt!" Tôi xin một chút thút thít vì tôi cúi đầu xuống. Tôi cảm thấy nước mắt cay cay. Tôi không thể tin là cô ấy lại nói những điều này với tôi. Tôi đã làm gì cô ấy? Nhắm mắt lại, cuối cùng nước mắt cũng trào ra. “Bây giờ, bây giờ”, cô Dupont nói, vẫn nắm chặt cổ tay tôi. Cô ta lại gần mặt tôi hơn. Đôi môi nàng khẽ cười. "Bây giờ, Emily, con không cần phải khóc nữa." Cô nói, trong giọng nói có mật ong đen chảy. "Cho tôi biết, Salope, chuyện gì đã xảy ra giữa anh và Ryan Lucas của tôi?" "Tôi..." Tôi không biết bạn đang nói gì, cô Dupont, "tôi nói, giọng hơi run. "Ồ, không, không, không, không," cô ấy nói, lắc đầu. "Đừng nói dối tôi, Salope. Tôi biết cô đang chơi với anh ta. Bởi vì đó là những gì một con điếm như cô, phải không? Tôi mở to mắt khi nhìn chằm chằm vào cô ấy. Tôi không có gì để nói. Cổ họng tôi thấy khô cứng, tim đập thình thịch trong lồng ngực. "Làm ơn, cô Dupont," tôi nói, giọng nói của tôi gần như không thể nghe thấy. Tôi cố gắng nuốt nước bọt vào bụng để cô ấy buông cổ tay ra. Tôi không biết anh đang nói gì. Làm ơn, hãy để tôi đi. Tôi không có quan hệ tình dục nào với Rae cả!”. "Lúa mạch đen?" Cô ấy hỏi và tôi kinh hãi nhận ra rằng việc gọi biệt danh Ryan trước mặt người phụ nữ điên rồ này là không đúng. "Đó là những gì bạn gọi anh ấy khi hai người làm tình? Ah? Trả lời tôi đi, đồ khốn! "Không..." Không, cô Dupont, "tôi lắc đầu nói. Tôi không biết mình sẽ nói gì với cô ấy. Tôi phải nói thế nào? Tất nhiên, Rae và tôi đã có tình một đêm, nhưng đó là tất cả. Bây giờ là quá khứ." Làm ơn, cô Dupont, "tôi cầu xin." Tôi nói thật. Tôi không ngủ với bạn trai của cô! "" Lời nói của tôi có vẻ làm cô ấy khó chịu hơn. “Đừng nói dối tôi, Salope! Cô ta nhìn tôi gần như nghẹt thở. Cô ta nheo mắt nhìn tôi. “Mày là một cục cứt! Tao sẽ bắt mày phải trả giá”, cô ta giận dữ. “Tao sẽ đảm bảo mày có được tất cả những gì mày xứng đáng!” "Làm ơn, cô Dupont," tôi nói, và bây giờ khóc nhiều hơn. "Tôi đã nói sự thật. Tôi thề. Tôi không làm bất cứ điều gì các bạn buộc tội tôi. "Đó là tất cả những gì họ nói, med." Cô ấy nói, nhìn tôi ghê tởm, nhăn nhó. "Nhưng tôi biết những gì cô đang làm. Cô luôn muốn cướp Lucas khỏi tôi. Cô sẽ không bắt được anh ta. Anh ta chỉ thuộc về tôi! Tốt hơn là cô nên từ bỏ anh ta, nếu không", cô đe dọa khi băng trong giọng nói nhường chỗ cho địa ngục. Đôi mắt cô nheo lại, đôi môi trở nên gầm gừ. "Cô không muốn làm tôi tức giận, phải không, đồ đàn bà rẻ tiền!" Thêm những giọt nước mắt tuôn ra, tôi cúi gằm mặt. "Làm ơn, cô Dupont," tôi nói, giọng tôi quá nhẹ đến nỗi cô ấy có thể không nghe thấy. "Tôi không cố gắng ăn cắp lúa mạch đen của bạn. Thật đấy, tôi thề. "Đồ khốn dối trá!" Cô ấy hét lên và đặt lòng bàn tay lên mặt tôi. Đầu tôi bắn sang một bên và tôi cảm thấy tầm nhìn của mình bị mờ. Cái tát này để lại vết cay trên má tôi. "Cô Dupont ạ", tôi nói rồi nhắm mắt lại, nước mắt cứ chảy dài trên má. "Hạ!" Cô ta xuýt xoa. "Sao ngươi dám nói lại với ta, đồ láo xược! Ngươi có biết ta là ai không? Cô ta la hét và dùng tay túm tóc ta. "Cô Dubon!" Tôi thốt lên. Tôi cố gắng tạo khoảng cách nhưng cô ấy ôm tôi thật chặt. "Em có muốn ở bên người đàn ông của anh không?" Cô ấy hét lên vì cô ấy giật tóc tôi khó hơn. Khi cô ấy lắc đầu, những chiếc móng tay sắc nhọn đã đâm vào da đầu tôi. "Có phải anh đang cố cướp Lucas khỏi tôi?" Tôi đã cố đánh trả, nhưng cô ấy giữ chặt quá. Tôi bị kẹt rồi. Tôi thậm chí không thể kêu cứu. Tôi không thở được. Những lời cô ấy cứ văng vẳng bên tai tôi, chỉ khiến tôi khóc nhiều hơn. Anna Lorraine kéo tóc tôi liên tục, và da đầu tôi bị đốt cháy bởi những cái móng tay sắc nhọn của cô ấy. Cô ấy cứ lắc đầu tôi, cứ gào thét với tôi. Tôi muốn nói với cô ấy rằng tôi không cố gắng cướp bạn trai cô ấy khỏi cô ấy, nhưng giọng tôi đã biến mất. Tôi không thể tạo thành một từ. Sau đó, bất ngờ, tay cô buông ra. Tôi cảm thấy đầu mình tuột khỏi tay cô ấy. Tôi không còn cảm nhận được cơn đau từ móng tay của cô ấy trên da đầu tôi nữa. Anna Lorraine! Một cặp tự do! Buông cô ấy ra! Tôi nghe tiếng Rae khi bước ra khỏi thang máy. Anh ta nắm lấy cánh tay của Anna Lorraine và kéo cô ấy ra khỏi tôi. Giọng anh nghe có vẻ gấp gáp khi anh hét lên yêu cầu cô ấy buông tôi ra. Tôi gục xuống sàn nhà, cơ thể yếu ớt vì tiếp tục khóc. Tôi không thể tin được những gì vừa xảy ra. Anna Lorraine Dupont vừa tát tôi. Cô ấy vừa lắc tôi. Cô ta gần như xé toạc tóc tôi ra khỏi da đầu. "Emily," tôi nghe Rae nói, anh ta gạt Anna sang một bên. Anh ta quỳ xuống bên cạnh tôi và kéo tôi vào vòng tay. Tôi cảm nhận được sự vuốt ve nhẹ nhàng của anh ấy khi anh ấy vuốt ve đầu tôi và xoa lưng tôi. "Emily, cô không sao chứ?" Anh hỏi, kéo lại nhìn mặt tôi. Người phụ nữ điên này đã đâm tôi như một con bò điên. Tất nhiên, tôi không ổn, tôi muốn nói nhưng không. Thay vào đó, tôi im lặng và khóc nức nở về chính mình. "Lucas!" Người đàn bà điên kêu lên. "Anh đang an ủi Salope để làm gì?" Cô hỏi, giọng đầy giận dữ. "Cô ấy không xứng đáng với bạn, thậm chí không xứng đáng với sự chú ý của bạn." Cô ấy thật tuyệt vời! "" Nghe vậy, Rae từ từ đứng dậy. Gương mặt anh ta méo xệch thành một biểu cảm giận dữ, một biểu cảm mà tôi chưa từng thấy trước đây. Anh nheo mắt, môi chuyển sang cười khẩy. Ông ta nhìn Anna Lorraine và nói với giọng mềm mại: "Đủ rồi." Anna tái mặt, mắt mở to. Nỗi sợ hãi bao trùm lên vẻ mặt của cô khi cô lùi lại phía sau anh ta. "Tình yêu của tôi," cô lắp bắp, giọng nói trở nên rời rạc. "Đừng gọi tôi như vậy," Rae nói, giọng buồn. "Chúng ta xong rồi, Anna." "Lucas," cô nói, giọng run rẩy. Lần đầu tiên tôi thấy cô ấy sắp khóc. "Không, Anna." Ông lắc đầu và nói. "Chúng ta xong rồi. Tôi đã nói với anh là tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa. "Nhưng tại sao? Đó có phải là vì người phụ nữ này? Cô ta hét lên." Nói cho tôi biết, Lucas. Anh có yêu con điếm này không? "Đừng la mắng Emily nữa." Rae nói giọng anh nghe lạnh lùng và cứng cỏi. "Nhưng nếu điều đó có thể làm cho bạn kết thúc, vâng. Tôi đang yêu Emily Harper. Bạn không thể thay đổi tất cả.
Free reading for new users
Scan code to download app
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    Writer
  • chap_listContents
  • likeADD