Chương 14: Lấy người luyện thuốc

1712 Words
Ánh đèn đường hắt hiu rọi qua khung cửa sổ. Phạm Tiên nằm trong chiếc võng quen thuộc ở sân sau, mắt nhắm nghiền, tiếng côn trùng rả rích ru ngủ như một khúc ca bình yên của đêm. Hơi thở hắn đều đặn, nhẹ như không, dù chỉ vài giờ trước, hắn đã khiến cả một căn hầm ngầm của AOD phải run rẩy trong sợ hãi tột cùng. Mọi sự căng thẳng, sợ hãi ban nãy dường như không chút vương vấn trong tâm trí hắn, như thể đó chỉ là một giấc mơ thoáng qua, không đáng để bận tâm. Hắn tận hưởng từng khoảnh khắc yên bình hiếm hoi, để tâm trí trôi dạt trong dòng chảy của hư vô, cảm nhận sự tĩnh lặng tuyệt đối của vũ trụ. Trong thần hồn, Thiên đạo lên tiếng, giọng nói trầm hùng, nhưng lần này mang theo một chút gợn sóng khác lạ, không còn vẻ vô tư như trước. Có điều gì đó bất thường đang diễn ra, và ngay cả Thiên đạo cũng không thể phớt lờ. “Ngươi vẫn bình thản thế sao?” Phạm Tiên khẽ cựa mình, đôi mắt vẫn nhắm nghiền, nhưng ý niệm đã truyền thẳng đến Thiên đạo, rõ ràng và kiên định. “Không phải việc của ta.” Phạm Tiên biết Thiên đạo nói việc gì. “Nhưng linh niệm đang bùng nổ, khắp nơi. Những kẻ từng chết đi nay thức tỉnh. Chúng mang theo ký ức, mang theo oán niệm. Một số thì thanh tịnh. Nhưng đa số đều hỗn tạp, lệch lạc. Giống như... chấp niệm." Phạm Tiên vẫn giữ nguyên tư thế, nhưng một cái thở dài khe khẽ thoát ra từ lồng ngực hắn, như một làn gió nhẹ lướt qua hồ nước tĩnh lặng. “Bản chất thế giới này vốn dĩ đã là như vậy. Luân hồi vô tận. Hồn phách tán loạn. Có kẻ quên. Có kẻ nhớ. Có kẻ tìm cách quay về đỉnh cao. Có kẻ tìm cách trả thù. Những điều này vốn không liên quan đến trật tự của Đại Đạo.” “Giới hạn giữa các thế giới đang mờ nhạt. Linh khí đang trôi về. Những kẻ này chúng không chỉ mang theo ký ức, chúng còn mang theo sức mạnh. Sức mạnh đó, trong tay những kẻ lệch lạc, sẽ gây ra hỗn loạn.” “Hỗn loạn rồi sao?” Phạm Tiên hỏi lại, giọng điệu vẫn bình thản. “Sinh diệt vốn là lẽ thường. Có sinh ắt có diệt. Có trỗi dậy ắt có suy tàn. Chuyện của nhân thế... để nhân thế tự giải quyết.” “Ngươi vô vi đến thế sao? Ngươi muốn Đại Đạo vô tình?” Thiên đạo hỏi, giọng có chút nghi hoặc. “Ta biết ngươi đã mệt mỏi. Nhưng đây là thế giới mà ngươi đã sống. Ngươi có gia đình ở đây.” Một luồng ý niệm sắc lạnh thoáng qua, tựa như băng tuyết ngàn năm chợt tan chảy, khiến Thiên đạo phải rùng mình. Đó không phải là sự giận dữ bộc phát, mà là một lời cảnh báo, một giới hạn không thể vượt qua. "Mặc dù ta vô tình kéo chúng đến thế giới này, nhưng không có nghĩa là chúng được phép tàn phá bừa bãi. Tranh giành một điểm sống, ta không quan tâm. Nhưng tranh đến gia đình ta... giết” Thiên đạo trầm mặc, hiểu rõ ý niệm của Phạm Tiên. Đối với hắn, thế giới này là một dòng sông chảy theo quy luật riêng. Kẻ nào làm sóng lớn, tự khắc sẽ bị dòng chảy nhấn chìm. Hắn không có ý định can thiệp, trừ khi dòng chảy đó đe dọa đến con thuyền nhỏ của hắn – gia đình. Một triết lý sống tối giản đến cực đoan, nhưng lại ẩn chứa sức mạnh hủy diệt không thể tưởng tượng được khi giới hạn bị chạm tới. Trong khi đó, ở một nơi khác, chính phủ và AOD lại không thể thờ ơ như Phạm Tiên. Cuộc gặp gỡ với hắn đã thay đổi hoàn toàn cách họ nhìn nhận tình hình. Một kẻ có thể làm lung lay thực tại chỉ bằng ý niệm, mà không hề bộc lộ linh lực, là một mối đe dọa hoặc một cơ hội chưa từng có. Nhưng mối đe dọa ấy không phải là duy nhất. Những báo cáo về các vụ mất tích kỳ lạ, những dấu vết năng lượng đen tối đang tăng lên với tần suất đáng báo động. Tại trụ sở AOD, trong căn phòng họp với những vết nứt còn nguyên trên kính và bàn kim loại biến dạng, Đặng Chấn Phong gõ mạnh tay xuống mặt bàn, giọng ông ta đầy vẻ mệt mỏi và bất lực. “Chỉ trong ba ngày! Ba mươi sáu vụ mất tích! Không một dấu vết! Cảnh sát bất lực! Chúng ta thì sao?” Trần Huyền Lam, với vẻ mặt căng thẳng tột độ, trình chiếu một loạt hình ảnh lên màn hình lớn. Những hình ảnh về các con vật bị biến dạng, những dấu vết cháy xém kỳ lạ, và một loại khí độc màu xanh tím thoát ra từ các cống thoát nước ở những khu vực hẻo lánh. “Chúng tôi tìm thấy dấu vết của một dạng luyện kim dị thường. Không phải hóa chất, không phải sinh học. Nó giống như pháp trận trong cổ tịch. Thứ gì đó như vật chất hữu cơ. Chúng tôi nghi ngờ là người mất tích.” Nguyễn Đức Minh đẩy gọng kính, ánh mắt hắn sắc lạnh hơn bao giờ hết, không còn nụ cười xã giao. “Và chúng ta có một giả thuyết,” hắn nói, “về ‘người thức tỉnh’. Những kẻ có thể mang theo ‘tàn niệm’ của kiếp trước. Kỹ năng, kiến thức, thậm chí cả bản chất của chúng... có thể tái sinh trong kiếp này.” Lữ Quang, người duy nhất có vẻ bình tĩnh nhất, vuốt nhẹ chuỗi hạt gỗ trên tay, đôi mắt sâu thẳm nhìn vào màn hình. “Một luyện đan sư? Có thể” Đặng Chấn Phong nhìn chằm chằm vào Lữ Quang, sự kinh hoàng hiện rõ trong mắt. “Luyện đan sư? Luyện đan bằng người sống?” “Dựa trên dấu vết năng lượng, và những gì chúng ta tìm thấy ở hiện trường,” Trần Huyền Lam tiếp lời, giọng cô gần như thì thầm, đầy vẻ ghê tởm. “Chúng tôi tin là vậy. Hắn không quan tâm đến đạo đức. Chỉ quan tâm đến sức mạnh.” Áp lực đè nặng lên vai tất cả. Họ biết, thời gian không còn nhiều. Mỗi giây trôi qua, có thể có thêm một sinh mạng nữa bị biến thành "dược liệu" cho sự điên loạn của một "người thức tỉnh" Cùng lúc đó, trong một con hẻm nhỏ khuất sâu trong lòng thành phố, mùi máu tanh và mùi thảo dược cháy khét hòa quyện vào nhau, ám ảnh đến rợn người. Trong một căn hầm cũ kỹ, ánh lửa xanh tím bùng lên dữ dội từ một đỉnh lò cổ kính, chạm khắc những phù văn kỳ quái, như những linh hồn bị mắc kẹt đang gào thét trong ngọn lửa. Một bóng người gầy gò, đôi mắt đỏ rực như máu, đang điên cuồng vứt những thi thể động vật nhỏ đã biến dạng vào lò. Đó là Dương Tịch, thiên tài luyện đan của kiếp trước. Nhưng kiếp này, hắn sinh ra trong một gia đình bị áp lực học tập từ ba mẹ, bạn bè xem thường vì hắn kém cỏi. Sự bất mãn tích tụ, cùng với tàn niệm của kiếp trước, đã khiến hắn đi vào con đường tà ác. Hắn không còn tin vào bất kỳ đạo đức hay luân thường nào của kiếp này. “Thiên đạo bất công!” Dương Tịch gầm lên, giọng khản đặc, như tiếng quỷ đói bị nhốt trong lồng, đầy sự căm phẫn và điên dại. “Ta từng là Đan Thánh! Vạn vật không cho ta linh khí, ta sẽ tự tạo ra! Bằng xương máu của chúng sinh! Bằng chính linh hồn hèn mọn của thế giới này!” Lúc đầu, hắn chỉ luyện đan với các loài vật nuôi, dã thú. Rồi sau đó, để tăng tốc độ và uy lực của đan dược, hắn cần “chất dẫn” mạnh hơn, thuần khiết hơn – người sống. Hắn tin rằng linh hồn và sinh khí của con người là nguồn năng lượng tối thượng cho những bài đan dược cấm kỵ. “Huyết nhục phàm nhân thật kém cỏi. Nhưng cộng dồn lại cũng ra thứ hay ho!” Dương Tịch đã giao kèo với một tổ chức ngầm khét tiếng trong thế giới ngầm, một mạng lưới buôn người quy mô lớn, chuyên cung cấp "người sống" cho những mục đích đen tối. Đổi lại, hắn sẽ cung cấp cho chúng những loại đan dược kỳ lạ, giúp tăng cường thể chất, hồi phục vết thương nhanh chóng, thứ mà không phòng thí nghiệm hiện đại nào có thể tạo ra. Một thỏa thuận đổi chác tàn bạo, nơi sinh mạng con người trở thành vật trao đổi. Trong căn hầm, ánh lửa lò đan bùng lên dữ dội hơn, chiếu rọi lên gương mặt điên dại của Dương Tịch. Mùi hương ngòn ngọt, ghê tởm của huyết nhục hòa vào mùi thảo dược, tạo nên một thứ khói xanh xám lượn lờ, bốc lên từ lò, dường như mang theo những tiếng gào thét vô hình của những linh hồn bị thiêu rụi. “Thực lực... ta cần thực lực! Ta phải trở lại đỉnh phong! Lần này... ta sẽ làm chủ Đạo! Không ai cản nổi! Thế giới này không ai có thể cản ta!” Tiếng cười khằng khặc vang vọng trong căn hầm, lạnh lẽo và đầy rẫy sát ý, báo hiệu một kỷ nguyên đen tối đang đến gần. Nhưng Dương Tịch không biết, có một ánh mắt đang "nhìn" hắn từ một nơi xa.
Free reading for new users
Scan code to download app
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    Writer
  • chap_listContents
  • likeADD