Phạm Tiên lao đi trong đêm tối. Hắn không dùng bất kỳ dị năng hay thần thông nào có thể gây chú ý, chỉ đơn thuần là tốc độ của một người tu luyện đỉnh cao đã quen với việc di chuyển giữa các thiên giới. Hắn lướt qua những con phố vắng, những hàng cây in bóng dưới ánh trăng mờ nhạt, như một bóng ma vô hình, không để lại bất cứ dấu vết nào. Mùi ma khí từ xa xộc thẳng vào khứu giác, đặc quánh, lạnh lẽo, mang theo mùi của hủy diệt và tham lam.
Trong tâm hồn, Thiên đạo không ngừng truyền tải thông tin, giọng nói đầy vẻ cấp bách, nhưng cũng có chút tò mò.
“Ngươi cảm nhận được không? Hắn ta đã mở một cánh cổng ma giới nhỏ. Không phải là toàn bộ Ma Giới, nhưng đủ để kéo ma khí từ đó về đây. Và còn nữa… hắn ta đang nuốt chửng linh hồn!”
Phạm Tiên không trả lời, ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn về phía luồng khí đen kịt đang vươn lên giữa trời đêm.
“Ta cảm nhận được,” Phạm Tiên cuối cùng lên tiếng, giọng hắn trầm thấp,
“những linh hồn đáng lẽ phải luân hồi, giờ bị kéo ngược, nghiền nát để làm ‘dược liệu’. Kẻ này… đã vượt qua giới hạn của ‘chấp niệm’. Hắn ta đang làm ô uế luân hồi.”
“Đúng vậy! Hắn ta không chỉ muốn mạnh lên, hắn ta muốn bất tử, muốn nghịch chuyển số mệnh! Hắn ta đang cố gắng tái tạo ‘Luân Hồi Sinh Mệnh Đan’. Một khi hoàn thành, hắn có thể hấp thụ toàn bộ sinh mệnh của một thế giới mà không cần phải luân hồi.”
“Nực cười,” Phạm Tiên khẽ nhếch môi, “đại đạo vô tình, nhưng vẫn có quy luật của nó. Kẻ nào cố gắng nghịch thiên, tự khắc sẽ bị thiên phạt.”
Khi Phạm Tiên đến nơi, cảnh tượng trước mắt khiến hắn cũng phải khẽ nhíu mày. Khu chung cư cũ kỹ giờ đây giống như một bức tranh kinh hoàng bị xé nát bởi một cơn ác mộng. Ma khí đen đặc quánh lại, xoáy cuộn thành một cột trụ khổng lồ, vươn thẳng lên bầu trời, như một con quái vật vô hình đang nuốt chửng ánh trăng. Tiếng la hét thảm thiết đã tắt lịm, thay vào đó là những âm thanh rợn người của sự rút cạn sinh khí, của xương thịt khô héo.
Những cái xác người nằm la liệt, khô quắt, biến dạng, đôi mắt mở trừng trừng trong nỗi kinh hoàng vĩnh cửu. Không khí đặc quánh mùi máu tươi, mùi tử khí, và một thứ mùi hôi thối kỳ lạ, như lưu huỳnh và thịt thối rữa hòa quyện.
Phạm Tiên bước vào trong, không hề chùn bước. Hắn thấy những đặc vụ AOD đã đến, nhưng họ không thể tiến sâu hơn. Một bức tường ma khí vô hình dựng lên, đẩy lùi tất cả những ai cố gắng vượt qua. Những người lính gục xuống, ói mửa, cơ thể run rẩy không kiểm soát. Vũ khí hiện đại không có tác dụng.
Đặng Chấn Phong, Lữ Quang, Trần Huyền Lam và Nguyễn Đức Minh đang đứng bên ngoài vòng phong tỏa, khuôn mặt họ trắng bệch, đôi mắt đầy vẻ tuyệt vọng. Họ đã nhìn thấy những gì xảy ra bên trong.
“Thủ trưởng! Không thể xuyên qua! Ma khí quá mạnh! Nó đang rút cạn sinh lực của chúng ta!” Một đặc vụ gào lên, gục xuống ngay sau đó, miệng sùi bọt mép.
“Khốn kiếp!” Đặng Chấn Phong đấm mạnh vào tường, tay ông ta chảy máu.
“Đây là thứ gì chứ? Không thể chiến đấu!”
Lữ Quang nhìn vào cột ma khí, đôi mắt ông ta tràn ngập sự bất lực.
“Hắn ta đang biến cả khu vực này thành một lò đan khổng lồ! Mỗi sinh linh trong đó đều là vật dẫn! Ma giới… đang tìm cách xâm thực!”
Trần Huyền Lam cố gắng thiết lập một rào chắn năng lượng, nhưng nó chỉ tồn tại được vài giây trước khi bị ma khí nhấn chìm, phá hủy thiết bị của cô.
“Không thể! Linh lực của chúng ta không thể chống lại ma khí thuần túy này!”
Nguyễn Đức Minh nhìn về phía khu chung cư, ánh mắt hắn lóe lên sự tuyệt vọng.
“Chúng ta… cần rút lui. Nếu không, tất cả sẽ chết!”
Nhưng đúng lúc đó, một bóng người đơn độc bước qua rào chắn ma khí một cách dễ dàng đến kinh ngạc. Không một chút dao động, không một chút khó khăn, cứ như thể hắn đang đi dạo trong công viên. Đó chính là Phạm Tiên.
Đặng Chấn Phong trợn mắt nhìn. Hắn nhận ra được ngay lập tức.
“Phạm Hoàng! Cậu… cậu điên rồi sao? Chết đấy!”
Phạm Tiên không quay đầu lại. Hắn tiếp tục bước đi, thân ảnh nhỏ bé nhưng lại mang theo một khí thế khổng lồ, vô hình, khiến cả cột ma khí khổng lồ cũng dường như phải né tránh.
“Hắn ta… hắn ta không bị ảnh hưởng!” Trần Huyền Lam thì thầm, giọng cô đầy vẻ kinh ngạc tột độ.
“Đúng như ta đoán,” Lữ Quang khẽ nói, ánh mắt ông ta lóe lên tia hy vọng mong manh.
“Hắn ta… chính là lời giải cho những gì chúng ta đang đối mặt.”
Phạm Tiên tiến sâu vào khu chung cư. Từng bước chân của hắn đều đạp lên những mảnh vỡ, những cái xác khô héo. Hắn cảm nhận được hàng ngàn linh hồn bị giam cầm, bị nghiền nát, bị ép buộc trở thành nguồn năng lượng cho một thứ đan dược tà ác.
Trong căn hộ tầng thượng, nơi ma khí cuộn trào mạnh mẽ nhất, Dương Tịch đang đứng điên cuồng bên một pháp trận khổng lồ. Ánh sáng xanh tím từ lò đan chập chờn, chiếu rọi lên khuôn mặt hắn, khiến nó trông càng thêm vặn vẹo và đáng sợ. Hắn ta không còn là một con người bình thường. Khắp người hắn chi chít những vết bớt kỳ dị, da thịt như bị mục rữa, đôi mắt sâu hoắm, đỏ ngầu. Hắn ta đã hấp thụ quá nhiều ma khí và linh hồn tà ác, biến mình thành một tồn tại nửa người nửa quỷ.
Bên cạnh hắn là một đám người mặc đồ đen, mặt nạ quỷ dị, chính là những kẻ từ thế giới ngầm, đang mang đến những “vật dẫn” mới, những con người còn sống, bị trói chặt, miệng bịt kín, đôi mắt đầy vẻ tuyệt vọng.
“Thêm nữa! Nhanh lên! Linh hồn vẫn chưa đủ! Ta cần thêm linh hồn!”
Dương Tịch gào lên, âm thanh hắn ta phát ra không còn là giọng người, mà như tiếng gầm gừ của một con quái vật đói khát.
Bọn người áo đen run rẩy, vội vã ném những nạn nhân tiếp theo vào pháp trận. Ánh sáng từ pháp trận bùng lên, hút cạn sinh khí của họ, khiến họ khô héo trong tích tắc, chỉ còn lại lớp da bọc xương.