Chương 11 : Truyền thuyết Thiên Yết 2

4014 Words
Mello đã dành cả đời để bầu bạn với hắn, tận tới khi râu tóc bạc phơ. [Sắt vụn không già đi.] Nhưng con người thì có. Sau khi Mello qua đời, Thiên Yết đưa hắn an nghỉ tại một nghĩa trang trong thành rồi thoát xác rời đi. Hắn cứ trôi nổi vô định mãi trên bầu trời. Khi hắn không còn xác, hắn phải trở về nhà, nơi các vì tinh tú rực sáng. Chẳng biết hắn đã ở đó bao nhiêu năm, lần thứ hai Thiên Yết đầu thai vào một đứa trẻ sơ sinh, mọi chuyện đã khác. Cậu ta có mái tóc màu vàng óng, đôi mắt xanh tựa biển khơi, da trắng nhẵn nhụi, là một người phương Tây chính gốc. Thiên Yết nhập vào Erik từ khi nó mới sinh ra, là một người hai hồn. Hắn nhận ra tuy cơ thể này nhận được nhiều linh lực gấp bội sắt vụn song hắn lại không có quyền điều khiển cơ thể. Năm 2 tuổi, Erik được đưa vào cung điện. Theo hắn nhớ, gia cảnh đứa nhỏ này không tốt lắm, mẹ nó trước từng là kĩ nữ, chẳng hiểu vì lí do gì nó được đưa vào cung. Mà thời điểm đó, hơn nửa số chòm sao đã hạ phàm. Kiếp trước Mello đã ngăn hắn vào cung nhưng lại chẳng thể ngăn được kiếp sau. Cuối cùng, Thiên Yết, không, đúng hơn là Erik đã trở thành người hoàng gia. Hắn gặp lại rất nhiều người, tuy không tự chủ điều khiển cơ thể song có thể tạo ra không gian đen để nói chuyện, trong số đó, có cả Xử Nữ, Ma Kết, Ô Nha và Xà Phu. Erik không mạnh như Trương Vũ, nó không thể giao tiếp với chòm sao bảo hộ. Tất cả những người được gọi là có "siêu năng lực" kì diệu đều trở thành người nhà nước, có mặt khắp nơi trên thế giới. Họ có quyền lực, được sống xa hoa sung túc, đổi lại, họ phải cống hiến tận lực cho đất nước đó và. Họ không có bạn. Thiên Yết cảm thấy điều đó cũng chẳng sao. Đúng hơn là, Erik đã quá quen với việc không có bạn bè và người thân xung quanh. Nó là một kẻ đơn độc. Hoặc là kính trọng, hoặc là hoảng sợ nhưng chưa từng có kẻ nào quý mến nó. Mẹ của Erik chẳng bao giờ ở nhà, bố nó thì không biết là ai. Nó chẳng quan tâm, quen rồi, không còn thấy buồn gì nữa. Các chòm sao được chào đón như thần tiên hạ phàm, đúng hơn là những người được chòm sao nhập vào. Họ có thể xấu xa bủn xỉn, nghèo đói, bệnh tật, miễn là có năng lực kì diệu, họ đều có chức vị cao trong xã hội. Ở trong cơ thể con người tức là một người hai hồn, hắn không được tự do vận động, cảm nhận về thế giới xung quanh. Ở một góc độ nào đó, hắn thấy Erik sống rất bình yên, thanh thản. Kiếp đó trôi qua cũng bình lặng như vậy. Kiếp thứ 3, xã hội đã phát triển hơn song đó là phát triển trong mắt một người trời như hắn. Lần này hắn vẫn tiếp tục chọn một cơ thể con người, tên là Chu Cẩn Ngôn, một người gốc Á. Cũng như Erik, Chu Cẩn Ngôn từ nhỏ đã được mời tới triều đình, được chăm sóc như vua chúa. Nhưng khác với Erik, Chu Cẩn Ngôn vào cung muộn hơn, cậu có bạn bè, có người thân yêu thương hết mực. Có một ngày, Chu Cẩn Ngôn đã hỏi: "Ba mẹ con đâu rồi?" Họ chết rồi. Châu Tinh Vân lẳng lặng suy nghĩ. Chẳng biết từ bao giờ, người ta quan niệm, những người phàm tục đã sinh ra các vị thần phải chết để bảo hộ cho những đứa trẻ siêu việt đó. Chu Cẩn Ngôn không có bạn bè thì bí bách lắm, cũng chẳng có ai quý mến gì hắn. Năm 18 tuổi, Chu Cẩn Ngôn được cử tới một ngôi làng ở vùng trung du. Mà ở đó, hắn đã gặp một người đã thay đổi cuộc đời mình. Nơi đây sản lượng thấp, vùng đồng bằng lại nằm ở vị trí cao, khó mà chuyển nước lên được, dễ gây hạn hán. Mục đích cậu tới đây cũng là để vận chuyển nước ngọt dưới sông lên, đảm bảo lượng nước tưới tiêu cho nông dân. "Ta không cần ngươi tới giúp chúng ta." Chu Cẩn Ngôn ngoảnh đầu, thấy Vương Viên Viên đã ở bên cạnh hắn tự bao giờ. Cô gái ấy vận một bộ y phục xanh nhàn nhạt từ đầu tới chân, mái tóc đen nhánh búi gọn gàng. Đôi mắt ấy trong veo, đen láy như hạt châu. "Ta có lòng tốt tới đây giúp các người, thái độ của ngươi khá khó chịu đấy loại đàn bà ăn cháo đá bát." "Bọn ta vốn không cần tới ngươi, không có ngươi chúng ta vẫn phát triển." "Phát triển thế nào? Nếu ngôi làng thấp bé các người thật sự không cần ta, vậy kết quả nộp lại cho triều đình là giả sao?" Vương Viên Viên cứng họng, xung quanh đã có một số người bất mãn với cô. Thiên Yết không hiểu tại sao người phụ nữ này lại từ chối sự giúp đỡ, như Mello năm đó cũng từ chối hắn. "Cho ta năm ngày." Vương Viên Viên giơ tay: "Ta sắp hoàn thành nó rồi, đến khi đó chúng ta không cần ngươi, những kẻ ỉ vào năng lực siêu nhiên mà trèo cao." Thiên Yết bất ngờ còn Chu Cẩn Ngôn thì tức giận, cậu ta nghiến răng. "Năm ngày? Ngươi có biết năm ngày đó, ta có thể làm được những gì không?" Vương Viên Viên trừng mắt nhìn cậu. "Ba ngày. Cho ngươi đúng ba ngày." "Được." Người phụ nữ cắn răng. Ba ngày sau, Vương Viên Viên dẫn bọn họ băng qua cánh đồng vùng trung du. Gia đình cô đông anh chị em, vốn xuất thân từ làng sau này mới vào thành. Bọn họ sống trong rừng, quanh năm là cây cối và bầu trời. Nếu chỉ có một mình, Vương Viên Viên không thể tự tin đáp ứng Chu Cẩn Ngôn. Nhưng cô còn có gia đình, những người bạn tài giỏi từ thành và những người luôn ủng hộ cô hết mực. "Chúng ta còn đi bao xa nữa?" Chu Cấn Ngôn ngáp dài một tiếng, cáu kỉnh than. Sau lưng hắn là vài ba người bận quần áo của người nông dân. "Sắp tới rồi, chỉ cần băng qua cánh đồng này." "Hoá ra ngươi có bảo bối gì đó giấu mọi người." Vương Viên Viên chau mày. "Không phải thế. Nó đang trong quá trình thử nghiệm, ta không thể mang nó ra được." Cỗ máy được đặt ven sông, nhằm dẫn nước về cho người dân. Xa xa, hắn có thể thấy bóng thứ gì đó hình tròn thấp thoáng, càng lúc càng gần. Một cỗ máy làm từ sức nước. Ven bờ sông có hai người đàn ông và một người phụ nữ, thoạt nhìn có nét giống Vương Viên Viên. "Đây là một cái guồng nước." Vương Viên Viên nói. Chu Cẩn Ngôn nhíu mày, muốn xem thứ kia có thể làm được trò gì. Trước mặt hắn là một bánh xe, bên trên gắn các lưỡi bằng ống tre ở vành ngoài. Trục bánh nằm ngang và bánh xe đóng theo chiều dọc. Rào. Rào. Khối hình khổng lồ kia bắt đầu chuyển động. Toàn bộ những người đứng đó đều sửng sốt, bao gồm cả hắn và Chu Cẩn Ngôn. Hắn thấy luồng nước được vận chuyển qua các ống tre đổ vào một đường ống dẫn lên đồng bằng, đảm bảo cung cấp đủ nước tưới tiêu cho cây trồng. Vương Viên Viên chỉ tay lên guồng nước, nói: "Nó còn có thể xay bột mì, nghiền gỗ, ép quặng, nghiền sợi dùng cho sản xuất vải từ sức nước." Chu Cẩn Ngôn nghệch mặt ra một hồi, cáu kỉnh: "Rốt cuộc là ngươi muốn chứng minh cái gì?" "Ta muốn chứng minh là năng lực của mấy người đang bị lạm dụng quá nhiều." Vương Viên Viên bình tĩnh đáp lại cậu: "Khi mọi thứ được xử lý quá dễ dàng, ta sẽ chẳng đi lên nổi được nữa." Và những bất trắc mà thiên nhiên mang lại, chính là thử thách dành cho con người. Khó khăn và nhu cầu là bàn đạp để phát triển. Nhưng nó đã được giải quyết quá dễ dàng, và chẳng ai rảnh hơi đâu mà nghĩ cách mới được nữa. "Ngươi chỉ đang ghen tị vì không có năng lực đặc biệt như bọn ta." Chu Cẩn Ngôn lạnh giọng. "Ta thật không thể hiểu nổi những quan thần cấp cao trong triều đình hiện tại suy nghĩ kiểu gì nữa." Nó là phát minh đầu tiên hắn nhìn thấy được tạo ra bởi một con người, cũng là cú giáng khiến hắn phải suy nghĩ lại. Nó khiến hắn choáng váng. Chòm sao hắn phàm vì họ yêu thương con người, muốn giúp đỡ họ nhưng con người có thực sự cần sự giúp đỡ đó không hay hành động giúp đỡ mà bọn hắn làm từ trước đến giờ là làm hộ chứ không phải giúp đỡ? Thiên Yết là người hạ phàm đầu tiên, và đã sống cả một kiếp cùng với con người. Yêu thương, quý trọng lẫn nhau. Nhưng Bảo Bình, ngay từ lần đầu gã hạ phàm đã sử dụng năng lực đặc biệt để vào cung điện. Vậy còn những người khác thì sao? Các chòm sao khác đều bắt đầu đầu thai kể từ khi hắn sang kiếp thứ hai, mà thời điểm đó, sự hiện diện của các chòm sao trên trái đất đã không còn là chuyện lạ lùng. Tỉ như Erik đã vào cung từ năm 2 tuổi. Họ chưa bao giờ trải nghiệm cuộc sống của một con người và cũng chưa bao giờ thử tìm hiểu con người có thực sự giải quyết được những vấn đề họ gặp phải hay không. Năm đó, Mello cũng từng nói Bảo Bình chỉ nghĩ cho bản thân. Đó là lúc Thiên Yết bắt đầu tự hỏi, sự xuất hiện của hắn ở hiện tại là đúng hay là sai. Mello đã nhìn ra vấn đề này song Vương Viên Viên lại có cái nhìn rộng hơn. Chu Cẩn Ngôn nói mình đặc biệt. Vậy nếu năm đó hắn không chọn cậu mà chọn người khác, vậy thì chẳng phải Chu Cẩn Ngôn vẫn mãi chỉ là thằng rách rưới khu ổ chuột thôi sao? Thiên Yết không thể giao tiếp với cậu, cũng chẳng thể nói gì với Vương Viên Viên. Tất nhiên Chu Cẩn Ngôn chẳng quan tâm tới cô, bỏ lửng công việc vùng trung du và trở về thành. Hắn lầm bầm gì đó, vừa đi vừa gắt gỏng đá chân. Đặc điểm của đứa nhóc này là quá tự tin, bảo thủ đến không tưởng. Nếu cậu chỉ như Erik thì đã tốt. Thế giới này phát triển thật chậm làm sao. Thiên Yết ở Trung Quốc. Xử Nữ ở Mĩ. Ma Kết ở Anh Quốc. Nam Tào ở Tiệp Khắc. Ô Nha ở Ai Cập. Trên mỗi lục địa đều có một cái mỏ neo, nó cứ chôn chân ở đó cả đời. Sau khi Chu Cẩn Ngôn qua đời, Thiên Yết đã trở về bầu trời. Hắn đã ở đó rất lâu, trong căn phòng xa hoa của các vì sao. Hắn ngẩng đầu, nhìn qua lớp kính trên trần nhà. Muôn vàn tinh tú tỏa sáng, lấp lánh trên bầu trời. Trước khi hạ phàm vào cơ thể Trương Vũ, Thiên Yết còn một kiếp nữa. Đó là khoảng thời gian thế giới bắt đầu chia làm hai phe phái. Ở kiếp thứ tư, Thiên Yết một lần nữa hạ phàm vào một đống sắt vụn. Hắn mở mắt, ngắm nghía đôi mắt đỏ rực tựa dung nham và mái tóc đỏ mượt mà. Làn da làm từ kim loại cũ, khi cử động phát ra tiếng kẽo kẹt. Thế này vẫn dễ điều khiển hơn, tuy không thu được nhiều linh lực bằng. Tại kiếp này, Thiên Yết không còn lạnh lùng như hồi đầu hạ phàm nữa. Hắn biết bộc lộ cảm xúc, biết quan tâm, chăm sóc một người nào đó. Các chòm sao đã lên nắm quyền, nhưng hắn lại chẳng muốn tham gia. Thiên Yết lang thang vô định khoảng 10 năm, đã nhìn qua không biết bao cảnh đẹp. Thác nước Niargara đổ xuống trắng xoá một vùng non nước, đỉnh Everest cao không thấy ngọn, sông nước Hạ Long phản chiếu vạn vật. Năm đó, Thiên Yết dừng chân tại một bản làng. Chung quanh, thảm cỏ trải dài ngút ngàn, phủ kín núi đồi. Người dân nơi đây vận những bộ quần áo màu sắc, phụ nữ mặc áo bốn thân, xẻ ngực không cài nút,váy kín, nhiều nếp gấp, rộng, khi xòe ra có hình tròn. Váy được mang trên người với chiếc thắt lưng vải được thêu trang trí ở đoạn giữa, thường mang theo tạp dề. Tạp dề mang trước bụng phủ xuống chân là sự kết hợp giữa miếng vải hình tam giác và chữ nhật, trang trí hoa văn bằng miếng vải hình tam giác cân phía trên, miếng hình chữ nhật là màu chàm đen. Họ không nói được Tiếng Anh, Thiên Yết nghe không hiểu. Là một người Việt Nam, Thương Lăng  sao có thể không thấy cảnh này quen mắt? Những người đó là người dân tộc H'mông, là dân tộc đông nhất trong các dân tộc thiểu số ở Việt Nam. Hắn không giao tiếp gì nhiều với những người trong bản, loanh quanh ngắm cảnh một hồi. Thương Lăng  đoán Thiên Yết đang ở Sơn La. Thời điểm này, quân Tinh Tú bắt đầu đổ bộ vào biên giới phía Nam Trung Quốc, dọc theo biên giới Việt-Trung, không chừng chỉ tuần sau, toàn bộ khu vực này đã bị đóng chiếm. Những ngồi nhà nằm cách xa nhau tới cả cánh đồng và màu xanh của bầu trời, của cây cỏ phủ lên vạn vật, kéo dài tới đường chân trời. Thiên Yết đạp lên khối đá, đi bộ qua những đồng lúa non xanh mơn mởn. "Oeee!" Xế chiều, cánh đồng không một bóng người. Thiên Yết ngoảnh đầu, thấy trên sườn đồi có một căn nhà làm từ rơm rạ và gỗ rừng. Tiếng trẻ con khóc cũng phát ra từ đó. "Oeee!" Không có ai? Thiên Yết leo lên ngọn đồi, trong nháy mắt đã đứng trước cánh cửa gỗ xập xệ. Ngọn đồi ấy hứng toàn bộ ánh chiều tà, đỏ rực tựa táo chín, càng tôn lên đôi mắt trong veo đỏ như dung nham. Thiên Yết nghé đầu, phát hiện cửa không khoá, trong nhà cũng không có người mới tiến vào. Hắn vẫn trùm mũ đen, thoạt nhìn như con chó sói lẻn vào nhà. Trong căn phòng không có ai, chỉ có cái giường bé tí bẩn thỉu, bức tường cũ nát, vài ba thanh củi chất ở góc nhà và một cái giỏ đan. Ở giữa phòng, có một đứa bé sơ sinh quấn vải đang khóc. Căn nhà này cách khá xa so với nơi tập trung của những người H'mông, nếu hắn không đi loanh quanh, phỏng chừng đứa trẻ này đã chết đói tới nơi. "Oeee!" "Con đừng khóc. Đợi ta kiếm gì đó." Thiên Yết luống cuống ngó nghiêng xung quanh, đáp lại hắn là bụi bẩn cùng những vết ẩm mốc. Hắn nghĩ nghĩ một hồi, đặt tay lên trán thằng bé. Linh lực có thể hấp thụ, cũng có thể thải ra. Giống như khi Châu Tinh Vân sử dụng linh lực bảo vệ Robin khi máy bay rơi, có điều, anh không ngờ linh lực có thể truyền trực tiếp vào cơ thể người khác như vậy. Quả nhiên, đứa nhóc dần ngừng khóc, trên mặt lộ ra vẻ thỏa mãn. Thiên Yết thở ra một hơi, cười với nó. "Nhóc con, bố mẹ con đâu rồi?" Đứa bé không nói gì. Đôi mắt đen láy của nó bỗng mở ra, tròn mắt nhìn hắn. Nó đột nhiên há miệng cười, phát ra tiếng u a không rõ. "Nằm đó lạnh lắm, mặc thêm quần áo vào nhé." Thiên Yết cởi áo choàng, lộ ra làn da làm từ kim loại cũ cùng mái tóc đỏ rực như dung nham chảy xuống từ miệng núi lửa. Thằng bé thích thú nắm tóc hắn, mặc cho hắn bế nó lên. Cạch. Từ trong chăn rơi ra một quả cầu sáng loáng, hình như là làm từ pha lê. Thiên Yết nhặt nó lên xem xét một hồi. "Nhóc đúng là giàu thật đấy, vừa sinh ra đã có thạch anh bên cạnh." Thằng bé cuộn tròn trong áo choàng đen ngước mắt nhìn viên thạch anh, không hiểu nó là gì. Đã hơn một tiếng trôi qua, cha mẹ đứa bé vẫn không đến. Trẻ con còn nhỏ như vậy mà bỏ ở nhà đi làm ruộng thì không phải lắm, chắc hẳn là bị bỏ rơi. Thiên Yết cất quả cầu thạch anh vào túi, bế đứa bé trên tay. "Mẹ con sẽ không quay lại đâu. Con không buồn sao?" Đứa bé ngơ ngác nhìn hắn, nước dãi chảy thành dòng. "Tên con sẽ là Vương Thuỷ Ngọc*, được không?" (Thủy Ngọc là tên khác của Thạch Anh) Không chờ nó đáp lại, Thiên Yết đã nói tiếp: "Ta không có họ nên tên con là đặt theo tên một cô gái thiên tài trước đây ta từng gặp. Mà con là con trai hay con gái ấy nhỉ?" Nói xong hắn mới sực nhớ ra, xoay người thằng bé một hồi mới đanh mặt. Con trai hả. Mà thôi kệ. Đêm đó, Thiên Yết ở lại căn nhà cổ . Lạng Sơn  đêm nay có mưa. Cơn mưa nhỏ đáp xuống đất rừng bạt ngàn. Hắn ôm thằng nhóc vào lòng, ngủ thiếp đi. Mà ở bên cạnh, quả cầu thạch anh kia vẫn lẳng lặng nằm đó. "Đứng im!" Trong khoảnh khắc, một luồng sáng trắng đổ ập tới. Nó có hình vòng cung. Có thứ gì nhơn nhớt màu đỏ rơi xuống. Rồi đầu người. Rồi cả cơ thể họ cũng đổ ập xuống. "A A A A!" Xoẹt! Một người nữa. Lần này là một đứa trẻ. Những người H''mông chạy tán loạn. Ở giữa đám đông, có hai kẻ giống hệt nhau. Trên mặt họ treo nụ cười, đôi má bị máu tanh nhuộm bẩn. Một tia sáng nữa. Uỳnh! "ÁAA!" Cây rừng to vật đổ ập xuống, đè thẳng lên cơ thể người đàn ông. Người nọ hấp hối không thôi, miệng lẩm bẩm gì đó. Cả bản chìm trong máu tươi. Tiếp đó, cảnh vật bỗng thay đổi. Hắn thấy một vùng đất nơi từng xảy ra chiến tranh. Quạ bay thành vòng dưới ánh mặt trời. Mùi hôi ấy thật kinh tởm. Mùi xác thịt bầy nhầy bị mặt trời hun nóng. Mùi máu tanh hôi chảy dài trên từng tấc đất. Mùi mồ hôi bốc lên nồng nặc. Những chiến sĩ chết trận. Những cái xác không xếp thành chồng mà nằm rải rác. Người bị mũi tên găm, kẻ bị gãy tứ chi. Bọn họ cứ nằm đó chẳng dậy. Không dậy được nữa rồi. Mà ở trước mũi chân hắn, một chàng trai tóc dài đang nằm. Nó úp mặt xuống đất, mái tóc đen nhánh toả ra tứ phía, bộ giáp trên người đã rụng mất một nửa. "Bố ơi..." Bố ơi? Chàng trai trước mặt hắn bỗng lẩm bẩm. Bỗng cánh tay người nọ lao tới, túm lấy cổ chân hắn. Thiên Yết không tránh kịp, người kia lại tiếp tục lẩm bẩm: "Bố ơi." "Bố ơi. Bố ơi. Bố ơi. Bố ơi. Bố ơi. Bố ơi. Bố ơi. Bố ơi. Bố ơi. Bố ơi. Bố ơi. Bố ơi. Bố ơi." "Tránh ra!" Chàng trai bỗng hét lên. Thiên Yết theo bản năng giật người lùi lại. Hắn nhìn thấy chàng ta căng mắt trông hắn, không đúng hơn là người phía sau Thiên Yết bèn ngoảnh đầu về phía sau. Trước mặt hắn, một con chó săn khổng lồ đang nhìn hai người họ. Sau lưng thứ kia, hàng chục con chó khác gầm gừ nhìn đống xác thối. Lao tới với tốc độ chóng mặt. Hắn tái mặt, những cái xác xung quanh bỗng vặn vẹo, phát ra tiếng cộp cộp. Chúng đồng loạt đứng dậy. "Grào!" "Oeee!" Thiên Yết bật dậy, phát hiện Vương Thuỷ Ngọc đã lăn khỏi lòng hắn tự bao giờ, miệng méo xệch. Hắn theo bản năng vươn tay đỡ trán. Trán lại thấm đầy dầu nhớt. Sắt vụn không ra mồ hôi. Cái quái gì vậy? Thiên Yết đỡ thằng nhóc trên tay, mở cửa sổ. Bên ngoài mưa không ngớt. Đứng từ chỗ hắn nhìn xuống, rất giống cảnh cặp song sinh nọ tàn sát bản làng. Hắn bỗng có dự cảm xấu. Những con người ấy chẳng mấy chốc đã biến mất. Người duy nhất có song sinh mà tạo được ánh sáng trắng là Song Tử. Con chó lớn là Lạp Khuyển. Nhưng hắn không thân thiết với hai người họ. Cũng không biết cảnh tượng chàng trai tóc dài đó là ở đâu. Châu Tinh Vân dựa lưng lên tường, thật lâu vẫn không nói gì. "Có vẻ ngươi biết thứ đó là gì." Anh nghe được tiếng Thiên Yết của hiện tại nói chuyện bèn gật đầu. "Nói nghe xem." "Tôi chưa từng thấy thứ này, nhưng đã thấy thứ tương tự." Châu Tinh Vân không nhanh không chậm đáp: "Tại Trung Mĩ năm 1927, con gái của nhà khảo cổ học nổi tiếng người Anh F.Albert.Mitchell-Hedges đã tìm thấy một chiếc sọ người bằng thạch anh có kích thước y như thật và được đánh bóng vô cùng hoàn hảo." "Vậy sao." "Có lẽ cha mẹ đứa bé không cố tình bỏ nó lại. Nếu quả cầu kia cũng giống chiếc sọ pha lê thì nó có khả năng chữa bệnh rất tốt. Đối với từng người mà tác động của cái sọ lên người đó là khác nhau, những căn bệnh nặng của họ cũng khỏi hẳn. Trong sọ có một hệ thống hoàn chỉnh các lăng kính, thấu kính và rãnh tạo nên các hiện tượng khoa học kì bí." Thương Lăng  không nhìn hắn, chăm chú quan sát quả cầu pha lệ đặt ở tủ đầu giường. "Chiếc sọ pha lê đưa chúng ta vào trạng thái thôi miên, ta cảm nhận được những âm thanh và mùi vị, những ảo thị, đôi khi còn nhìn thấy quá khứ hoặc tương lai như cô con gái của nhà khảo cổ." "Ta không ngờ một chòm sao cũng bị thứ này tác động đấy." "Tôi cũng không ngờ." Thiên Yết trầm ngâm. Anh không thấy hắn, nhưng anh có thể cảm nhận được ánh mắt phảng phất nét dịu dàng và buồn bã khi nhìn bản thân và đứa trẻ kiếp trước. Rất nhiều người đã đi qua cuộc đời hắn, như cơn mưa rào chóng tạnh. "Có sức mạnh để làm gì?" Thương Lăng  nhìn hắn, không hiểu người kia muốn nói gì. Bóng tối dày đặc phát ra tiếng cười khổ. "Ta đã thấy tương lai, nhưng ta lại chẳng thể bảo vệ nó." Vương Thuỷ Ngọc, mất năm 1950, thọ 18 tuổi.
Free reading for new users
Scan code to download app
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    Writer
  • chap_listContents
  • likeADD