chương 4 đã chết

1382 Words
*/ : chương 4 đã chết Hoắc Sâm ôm Hiệp Du Nhiên đang ngủ say trong ngực, vuốt ve mái tóc dài mượt mà của cô. Hắn còn đắm chìm trong dư vị tình yêu nam hoan nữ, hắn vô ưu tự chủ hồi tưởng lại cảm giác mất hồn vừa rồi khi nhiệt tình triền miên. Một nửa ngày sau, anh nghĩ, khi nào tóc cô thẳng? Trước đó, cô vẫn có mái tóc dài xoăn. Lúc động đậy, có vẻ sinh cơ bừng bừng. Có lẽ cô ấy muốn thay đổi hình ảnh của mình. Và tại sao cô ấy không có sợi dây chuyền đó? Khó hiểu nàng không phải ngưng sương? Ông đột nhiên nảy ra ý tưởng này, nhưng nhanh chóng bị từ chối bởi chính mình. Hắn hiện tại đều như thế này, ngoại trừ Ngưng Sương, ai còn có thể muốn gả cho hắn đây. Nghĩ tới đây, hắn liền cảm thấy vừa hạnh phúc vừa chua xót. Đêm khuya vắng lặng, tiếng hít thở nhẹ nhàng của Hiệp Du Nhiên giống như một khúc thôi miên, trấn an cảm xúc xao động của Hoắc Sâm, cậu dần dần ngủ thiếp đi. Đột nhiên, tiếng giày da đập nặng vào sàn gỗ vang lên, có người thô bạo đá cửa ra, một người đàn ông mặc áo khoác màu đen từ ngoài cửa chậm rãi đi vào. Lúc hắn vừa bước vào cửa phòng Hoắc Sâm liền tỉnh, tiếng giày da của hắn quá quen thuộc, cho dù hắn không nhìn thấy, hắn nghe thanh âm cũng biết người tới là ai. Hoắc Sâm kéo chăn lên che Hiệp Du Nhiên lại, từ trên giường ngồi dậy. Thanh âm u lãnh của người tới vang lên: "Hôm nay đường đệ tân hôn mừng rỡ, làm đường ca thế nào cũng phải đến chúc mừng một chút. ” "Ngươi có tâm rồi." Hoắc Sâm hừ nhẹ. "Không cần khách khí." Hoắc Kiện quay đầu nhìn lướt qua vệ sĩ phía sau, vệ sĩ lập tức cởi áo khoác ra trải trên ghế mây, Hoắc Kiện ngồi xuống, tháo găng tay da màu đen xuống nhẹ nhàng vỗ bụi bặm trên giày da. "Biết vì sao ta đến trễ như vậy mới tới chúc mừng ngươi?" Hắn vừa vỗ giày da vừa thờ ơ hỏi. "Chuyện của ngươi, ta lười biết." Hoắc Sâm cười nói. Hoắc Kiện cũng không tức giận, chậm rãi nói: Hắn từ trên ghế mây đứng lên đi tới trước giường Hoắc Sâm, khom lưng cúi đầu đè rất thấp, dán vào tai Hoắc Sâm, "Ông nội thân mến của ngươi, hai giờ trước, đã chết, chết vì bệnh tim. ” Hoắc Sâm sửng sốt một chút, giống như đầu bị người ta gõ một cái buồn côn, "Cậu nói cái gì vậy? ” Cô tìm ra thuốc khử trùng để xử lý vết thương cho Hoắc Sâm, thuốc bôi lên vết thương bị rách thật ra rất đau, nhưng Hoắc Sâm một chút phản ứng cũng không có, phảng phất như một bức tượng đá không có tri giác. Vừa rồi hoắc Kiện nói diệp du nhiên đều nghe được, ông nội Hoắc Sâm qua đời, ông nội hắn là thân nhân duy nhất của Hoắc Sâm, cũng là người Hoắc gia yêu thương nhất. Cô nắm tay Hoắc Sâm và dường như có thể nghe thấy trái tim anh vỡ vụn trong lồng ngực. Nỗi đau của anh, Hiệp Du Nhiên đồng cảm. Cô cũng đã mất mẹ. Cô rơi nước mắt giúp Hoắc Sâm xử lý vết thương xong, nhưng không có cách nào mở miệng an ủi anh. Cô cảm nhận được mạch của anh, nhảy ổn định bất thường. Hiệp Du Nhiên xuất thân từ một gia đình y học, từ nhỏ đã được ông bà ngoại chân truyền, bao gồm cả vu y và đông y ít người biết đến, y thuật của cô kỳ thật phi thường cao siêu. Cô nín thở tĩnh tâm bắt mạch cho Hoắc Sâm, Hoắc Sâm ngồi khô bao lâu, cô liền bao lâu. Bệnh về mắt của Hoắc Sâm là đột ngột, từ mạch tượng không phải là hoàn toàn không có hy vọng chữa khỏi. Hiệp Du Nhiên kinh hỉ đến mức trái tim đập thình thịch trong lồng ngực, cô lắc lắc cánh tay Hoắc Sâm. Cậu vẫn đắm chìm trong bi thương hồn nhiên bất giác, Hiệp Du Nhiên dùng sức lắc lư mới khiến Hoắc Sâm lấy lại tinh thần lại. "Ngưng Sương." Ông nói buồn bã: "Đêm tân hôn của tôi, ông tôi đã qua đời." Tôi đã không gửi cho ông già của mình cho chuyến đi cuối cùng. ” Hiệp Du Nhiên không thể an ủi anh, chỉ có thể dùng sức nắm lấy tay anh. "Tôi sẽ nhớ mãi ngày hôm nay." Hiệp Du Nhiên bi thương nhìn anh, ngoại trừ cố gắng truyền sức mạnh và sự ấm áp toàn thân cho anh, không còn cách nào khác. Cô ngồi với Hoắc Sâm trên sàn nhà lạnh lẽo một lúc lâu, sau đó nâng anh dậy. Cô ấy có điều gì đó để nói chuyện với Hoắc Sâm, nhưng cô ấy không thể nói chuyện, và Hoắc Sâm không thể nhìn thấy, làm thế nào cô ấy có thể cho anh ta biết những gì cô nghĩ? Hoắc Sâm nhận ra Hiệp Du Nhiên vội vàng, anh đè tay cô lại, hỏi cô: "Anh có mang theo điện thoại di động không?" ” Hiệp Du Nhiên dùng sức gật đầu, nhéo nhéo tay cậu. Hoắc Sâm mò mẫm viết một số điện thoại trên giấy đưa cho Hiệp Du Nhiên: "Cậu bấm số này, tôi nói. ” Hiệp Du Nhiên lập tức gọi điện thoại, từ bên trong truyền ra một giọng nam: "Này, xin chào. ” Cô đặt điện thoại di động của mình bên tai Hoắc Sâm, và Hoắc Sâm thấp giọng nói: "Giang Nghiệp, là tôi." ” "Ông Hoắc? Bạn lấy điện thoại di động ở đâu? Bây giờ anh đang ở đâu? ” "Ngươi bây giờ đến nhà cũ." Hoắc Sâm nói ngắn gọn. "Được, ta lập tức tới." Hoắc Sâm trả lại điện thoại cho Hiệp Du Nhiên, nói với cô: "Anh ấy là trợ lý trước đây của tôi, cũng là người duy nhất ngoại trừ anh có thể tin tưởng. ” Giang trợ lý nhanh chóng chạy tới, một thanh niên hơn hai mươi tuổi, đeo một cặp kính gọng đen, nhìn thấy Hoắc Sâm liền khóc. "Hoắc tiên sinh, lão gia tử đã qua đời." Ông nhìn Hoắc Sâm không thể không rơi nước mắt. Hoắc Sâm đưa tay sờ sờ đầu hắn: "Tôi biết rồi, đứng lên. ” Hiệp Du Nhiên hiểu ý đưa cho anh một tờ khăn giấy, trợ lý Giang Nghiệp nhận lời cảm ơn, thuận tiện nhìn thoáng qua Hiệp Du Nhiên Hắn ngây ngẩn cả người, trong ánh mắt hắn tràn ngập nghi vấn. Hiệp Du Nhiên đặt đầu ngón tay lên môi, lắc đầu với anh. Giang Nghiệp biết Ngưng Sương, nhưng không biết cô. Liếc mắt một cái là có thể nhìn ra nàng là thay thế. Nhưng bây giờ cô ấy không muốn Hoắc Sâm biết. Giang Nghiệp trong lòng lĩnh hội, lòng tràn đầy nghi hoặc cũng không lên tiếng. Hoắc Sâm ngồi trên ghế mây, cảm xúc bi thương đã biến mất, thay vào đó là bình tĩnh không chút biểu tình. Ông nói với Giang Nghiệp: "Vợ tôi có một cái gì đó để nói, bạn yêu cầu cô ấy viết ra để xem những gì cô ấy sẽ nói." ” Hiệp Du Nhiên viết một câu trên giấy: "Tôi biết y thuật, bệnh về mắt của Sâm có khả năng chữa khỏi. ” Giang Nghiệp nhận lấy trước mắt sáng ngời, lập tức nói với Hoắc Sâm: "Thật tốt quá, ông Hoắc, phu nhân nói cô ấy có thể chữa khỏi bệnh về mắt của ngài. ” Hoắc Sâm có chút kinh ngạc, hắn biết Hiệp Du Nhiên xuất thân y dược thế gia, nhưng không nghĩ tới nàng cũng biết y thuật. Hoắc Sâm gật gật đầu, nắm lấy tay cô: "Ngưng Sương, ta nguyện ý thử xem. ”
Free reading for new users
Scan code to download app
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    Writer
  • chap_listContents
  • likeADD