Ả ta ngồi dậy hô lên. "Sao, sao anh có thể chạm vào tôi?"
"Không những tôi chạm vào cô..." Chính Trực cười gian, không đứng đắn bước lên một bước.
"Á!!! Dâm tặc, đừng qua đây!!!"
Giờ phút này chú Thành đã thoát khỏi sương mù, chạy lên hô. "Quỷ đâu?"
"Quỷ ở trạng thái yếu, chú không thể thấy!" Chính Trực nói, quay về cô ta. "Cô định dẫn tôi đi đâu?"
Cô ta quỳ xuống, hai tay chắp lại cầu khẩn, nước mắt phun hai bên như người cá Singrapore phun nước, đánh vòng cung dày đặc. "Đại sư, tôi biết lỗi rồi! Tôi chỉ chọc ghẹo cho vui thôi, không có ý khác!"
Chính Trực không đùa nữa, từ trong ba lô rút ra một cây nhang, phất một cái, nhang bén lửa mạnh bốc cháy, khói bay ra ào ạt.
Chú Thành vỗ tay.
Chính Trực quỳ một chân, cắm nhang xuyên qua nền. "Sau này đừng có chơi đùa như thế nữa, gặp kẻ khác sẽ không nương tay đâu!"
Cô gái người đá chồm người lên tận hưởng cây nhang, đan hai tay tự ôm mình. "Ấm quá..."
"Đáng thương!" Chính Trực liếc qua, Bách Bộ Quỷ Đồng đang bò đến cây nhang, hắn khẽ ho khan, cầm lá linh phù trên tay đập đập. "Vào nhà!"
Nó xụ mặt, hoá thành làn khói vô cùng huyền ảo, chui vào linh phù một cách phản khoa học.
Chú Thành nhìn một màn biểu diễn này, hàm dưới mất cố định như muốn chạm đất, nước bọt rơi ra cũng không hay.
"Đi thôi chú ơi!" Chính Trực nói, đưa chú về thực tại, xoay người bỏ đi.
Đi được hai bước, hắn quay lại, cô gái người đá đang đứng tại phía trước.
"Không cần cảm ơn!" Hắn bỏ đi, được ba bước lại xoay đầu. "Sao vậy?"
Cô gái nói thật nhỏ. "Đại sư, cho tôi đi theo anh được không? Tôi không có chỗ nào để đi hết! Hức..."
"Cũng được, theo tôi thì phải có năng khiếu, cô có thể làm gì?"
Cô gái được thắp hi vọng, nói lớn hơn. "Tôi, tôi có thể tạo mây, tôi có thể dẫn người đi lạc!"
"Mây? Cô nên học thêm một khoá cách dùng từ đi!" Chính Trực lấy ra một tấm phù trống, móc một cây bút chu sa, vẽ lên phù mấy đường, ngưng lại.
"Cô tên gì?"
"Tôi... Không có tên!"
"Ừm... Lạc Đường đi!" Chính Trực ghi vào linh phù, đưa ra. "Mới đầu ở sẽ không quen!"
"Không sao không sao, miễn cho tôi theo! A, tôi có tên rồi, Lạc Đường đồng ý!" Lạc Đường hoá làn khói bay vào linh phù.
Chú Thành nhìn đến nhìn lui, ngây dại. "Con nói chuyện với ai vậy?"
"Mới đăng ký thêm thành viên thôi, đi nào chú!"
Chú Thành nhảy lên xe. "Lần này chắc chắn không đi lạc đúng không? Chú tin tưởng mày!"
"Con cũng tin con, con muốn đi về chú ơi!" Chính Trực ngồi phía sau nói.
[Bích Linh: Quỷ đả tường, hay gọi là ma che mắt, thật ra không phải là quỷ mà là tinh linh. Tinh linh là bất kể vật hội tụ nhật nguyệt khai linh trí, theo thời gian biến thành một hình dạng nào đó.
Khả năng: tạo ra mê cung, sương mù, có thể tấn công tâm lý con người.]
---
Chiến mã đờ rim dừng ngay địa chỉ, chú Thành và Chính Trực trao đổi số điện thoại cho nhau, tình thương mến thương.
Chú Thành ngậm điếu lá. "Lọt khe, quên nữa!"
Tách! Chính Trực dùng bật lửa mồi thuốc cho chú.
"Thằng này được mày!" Chú Thành phun ra ngụm khói. "Thôi chú về đây!"
"Tạm biệt chú!"
Chính Trực nhìn cái biển số muốn rơi ra, đợi cho chiến mã dần khuất bóng, quay người vào trong.
Đôi cổng khép lại đặt giữa hai tấm tường thành, phía trên có cột đèn cúi đầu xuống, phảng phất những đường song sắt bên dưới.
Cổng cao to có chút hoen rỉ, sơn màu xanh dưới ánh đèn khiến cho nó chuyển lam nhàn nhạt. Nằm trong những đường song sắt kéo dọc xuống là cặp phụng hoàng đối diện.
Cổng được xích sắt cột hướng vào trong, tận hai sợi xích như thế, đúng là cẩn thận.
Chính Trực lấy điện thoại, tìm số của bà chủ nhà.
"Đến rồi đó hả? Để cô ra mở cửa!" Đầu dây bên kia là giọng nói ngọt ngào, công lực thâm hậu từng trải.
Chính Trực cúp máy, nghĩ thầm thầy của hắn đã có lo liệu từ trước.
Âm thanh xào xạt dép lào tiếng ra, hai cặp đùi nở nang trắng ngần từ xa đi đến, phủ lên tà váy hai dây đen óng có phần hơi mỏng dính.
Nghe thầy kể cô chủ nhà đã gần bốn mươi, gương mặt thì không phải vậy, tầm ba mươi chứ nhiêu, lại nghe nói người ở đây tập trung ăn diện, mở rộng tầm mắt.
Cô chủ nhà dùng bàn tay thon thả vuốt mái tóc dài, gương mặt kiều diễm, chân mày kẻ mỏng. "Con là Trực phải không?"
"Dạ!"
Cô chủ nhà mở khoá, vuốt sợi dây xích, cặp mắt sắc xảo hướng lên dung mạo Chính Trực. "Gọi cô là chị Mỹ!"
Ấy, đã là cô làm sao biến thành chị, dân ở đây tính khí thất thường, mở rộng tầm mắt.
"Dạ, chị Mỹ!"
Chị Mỹ kéo cánh cổng ra, cười tươi, hàm răng trắng bốc đều đặn, một tay kéo phần ngực áo lên. "Đừng khách sáo!"
Chính Trực theo cô ta vào trong, liên tục gãi đầu, hắn nhớ như in lời của thầy.
"Về quê cố gắng nha con! Thầy đã an bày cho mày, cái ăn cái mặc không thiếu, lúc cần còn có mỹ nữ, hưởng thụ nha con trai!"
Không lẽ... Mỹ nữ là người con gái tên Mỹ.
"Chỉ còn phòng cuối thôi! Không ấy... Đợi đến mai có người dọn đi rồi, em ở nhà chị một đêm đi!"
Chị Mỹ vuốt bắp tay Chính Trực, hắn cảm thấy lông tơ dựng ngược, da gà nổi lên không biết vì sao.
"Thôi, thôi chị ơi! Có phòng, có phòng thì cho em ở!" Chính Trực cảm thấy hô hấp nhanh hơn, ác cảm nói lắp bắp.
Chị Mỹ đưa xâu ba cái chìa khoá. "Đến ngã tư, quẹo trái, đi đến cuối cùng luôn, phía bên phải." Cô ta nói thêm, nói thật nhỏ. "Em nhớ cẩn thận nha!"
Chính Trực khẽ cười, chào cô ta, quay người xốc ba lô bước đi.
Chị Mỹ ngóng theo bóng lưng hắn. "Phòng cuối chưa từng có ai ở quá một đêm, mong là không sao!" Cô ta che miệng ngáp một cái, đi vào trong nhà. "Chứ trả phòng là uổng lắm nha, xanh mướt thế kia!"
Chủ nhà thì ở riêng một khu vực, còn Chính Trực đi thẳng vào trong. Đúng như chị Mỹ nói, hắn đến một cái ngã tư, phải nói dãy nhà trọ này vô cùng quy mô.
Nương theo ánh đèn yếu ớt trước cửa hai bên dãy nhà trọ, Chính Trực đi qua ngõ bên trái. Không hiểu sao vừa bước qua, hắn bị sởn gai ốc.
Hắn không bình thường, dưỡng quỷ sư bị sởn gai ốc không phải cảm xúc phổ thông, là điềm báo.
Số của hắn là âm mệnh hợp âm, mười tuổi bị quỷ ám thân, hành hạ nằm liệt giường. Trong lúc Đông Tây y không cứu được hắn, cũng nhờ người chú có quen một thầy cao tay ấn, mời đến nhà trục quỷ.
Người thầy này nhận hắn làm đồ đệ, kể từ đó ban ngày học chữ ban đêm học thuật.
Mà số của hắn, thầy dạy thần thuật đưa vào tay hắn lại trở thành quỷ thuật, con đường tu luyện rất hay gặp thứ vô hình, cho nên mới nói là hợp âm.
Thầy mới quyết định truyền cấm thuật cho hắn, cấm thuật là nghịch thuật, cũng như vậy mà không giống pháp sư người ta, hắn là dưỡng quỷ sư.
Sau khi thông thạo nghịch thuật này, quả nhiên đạp lên số mệnh, chống chọi quỷ vật, có thể tu luyện chính thuật, như hoạ phù triện vân vân.
Học hết cấp ba, thầy cho hắn xuất quan về quê, cũng xem như bôn ba với đời cho có kinh nghiệm. Mà nói ra là đây là quê của thầy, không phải nơi sinh ra của hắn, nhưng là nơi cả tuổi thơ gắn bó. Nguyên nhân đến cấp ba mới chuyển qua chỗ khác học.
Thầy có cơ ngơi rất vững, nổi tiếng một vùng, ba mẹ nuôi hắn nói chứ đa phần thầy bỏ tiền nhiều hơn, lên đó học cũng một tay thầy sắp xếp, ông ta có quan hệ rộng rãi.
Như khu nhà thuê này cũng nằm trong danh sách người quen của ông, còn chị Mỹ vẫn là ẩn số.
Chính Trực đến cửa phòng, dùng chìa khoá mở cửa. Vừa mở ra, hắn đã cảm nhận áp lực âm khí quanh quẩn trong phòng, bảo sao chị Mỹ có ý tứ như thế.
Bật đèn phòng lên. Phòng có diện tích nhỏ, có một gác, hơi bẩn, cũng may còn để lại cây chổi và cây lau nhà.
Chính Trực vào trong, lo dọn dẹp vệ sinh nhà cửa trước, mới yên tâm tắm rửa, tắt đèn đi lên gác ngủ.
Đang ngủ say sưa giấc nồng.
"Anh ơi..."
Âm thanh nữ nhân phát ra tần số âm trầm.
Khò...
"Anh ơi... Dậy đi..."
Trong cơn mơ màng, Chính Trực bị kêu mấy lần tỉnh mộng.
"Dậy đi..."
Hắn dần mở đôi tú châu.
Hình như có một người phụ nữ áo liệm trắng, che phủ lên tay chân, mái tóc đen dài theo một đường phủ xuống thẳng tắp.
Cô ta ngồi kế bên đầu nằm Chính Trực, có cảm giác như đang trông hắn ngủ, nguyên nhân là cô thò đầu phía trên một khoảng gần, trực tiếp nhìn xuống.
Khuôn mặt trắng bệch thất thường lạnh lẽo, đôi mắt mở to, trông như không có mí mắt, mở rất to. Mắt tròn xoe xoe, trừng xuống đối diện.
Chính Trực mơ màng như thế, mở miệng ngáp một cái, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ, đại gia đang ngủ gọi cái gì mà gọi, phiền quá nha.
"Dậy đi..."
Tông!
Chính Trực lại một lần nữa thức giấc, dù mí mắt cứ sụp xuống như thế, quả thực hắn đi xe cả ngày rất mệt không muốn dậy, nhưng mà có giọt nước vừa rơi xuống thì phải.
Tông! Nước rơi vào mặt hắn.
Tông tông tông!
Con mẹ nó, không lẽ mái nhà bị dột mưa, bao năm về quê không ai muốn như thế, Chính Trực khổ sở nhìn.
Cô gái kia, khuôn mặt rạn nứt mạng nhện, da mặt hở như thế lộ thịt bên trong. Phút chốc chỉ còn hai con mắt là trừng như ban đầu, còn lại diện mạo đều nhìn không rõ.
Nhưng mà không thấy máu, khắp mặt cô ta tiết thứ dịch xanh lục, kéo sợi nhỏ xuống liên tục, phản phất mùi hôi tanh có chút buồn nôn.
Chính Trực kinh hồn bạt phách, trợn ngược mắt lên trên mày, hai hàng chân mày nghịch lý nhăn lại với nhau. Nếu ai nhìn thấy bộ mặt này tức là hắn đang tức ói máu.
Bàn tay hắn đưa lên cao xoay một cái, túm mái tóc mượt mà hất ra, chỉ đơn giản thôi mà ả kia bị ném từ trên gác xuống nền gạch bên dưới.
Á!!!