Điều kỳ lạ ấy vốn là một tin vui, vì Bạch Diễm Nhan không chỉ bình yên trở về mà còn trở nên xinh đẹp hơn. Tuy nhiên điều này lại kéo theo khá nhiều rắc rối cho Linh Ngọc Sơn Trang của chúng ta và tiềm tàng khả năng dẫn tới nguy hiểm cho Bạch Diễm Nhan một lần nữa. Bởi vì Bạch Diễm Nhan quá xinh đẹp, lại quá yếu đuối. Nàng ấy linh lung khả ái, yêu kiều diễm lệ nhưng lại có sức khỏe không tốt. Nhưng chính bởi vì nàng vừa kiều mị lại vừa yếu ớt như thế lại càng khơi gợi dục vọng muốn chiếm hữu của nam nhân.
Hầu như người đàn ông nào đã gặp gỡ Bạch Diễm Nhan đều nổi lên hai loại ham muốn. Một là muốn bảo hộ nàng, che chở nàng trong lòng bàn tay, không để ai nhìn thấy nàng, không để nàng chịu bất kỳ thương tổn gì. Loại dục vọng thứ hai thì biến thái hơn nhưng lại mãnh liệt hơn, đó là muốn chà đạp nàng, dày vò nàng để càng cảm nhận được vẻ đẹp của cánh hoa bị vùi dập.
Ngay cả bản thân ta vốn cùng là nữ giới, lại là em gái ruột của Bạch Diễm Nhan mà còn có rất nhiều lúc không nhịn được mà khi dễ nàng, ức hiếp nàng, để nhìn được vẻ đẹp “hoa lê đẫm mưa” của nàng. Đặc biệt, Bạch Diễm Nhan rất nhạy cảm mỗi khi cơ thể bị đụng chạm. Mỗi khi da thịt của Bạch Diễm Nhan bị kẻ khác chạm vào mà có sự chà xát hay mơn trớn dù chỉ một chút, dù là bất cứ ai, thì nàng ấy đều rất khó chịu và cất tiếng rên khe khẽ. Tiếng rên ấy của Bạch Diễm Nhan sẽ tác động vào kẻ đối diện, khiến cho kẻ ấy khó mà kìm nén được dục vọng muốn tàn phá nàng. Ta có thể làm chứng cho điều này. Bởi vì ta đã từng suýt nữa xé nát y phục của Bạch Diễm Nhan khi nghe tiếng nàng ấy rên rỉ sau khi vừa bị ta ôm lấy.
Cũng bởi vì thế, từ khi Bạch Diễm Nhan được cứu trở về, toàn bộ Linh Ngọc Sơn Trang đã thống nhất với nhau sẽ che giấu dung mạo thật sự của Bạch Diễm Nhan. Nàng ấy không được ra khỏi cổng lớn của Sơn Trang, trên mặt lúc nào cũng phải đeo một tấm mạng che thật dày, áo quần luôn phải mặc rất nhiều lớp.
Khi ta còn bé, đôi khi ta cũng ganh tị với nhan sắc của Bạch Diễm Nhan. Từng năm cứ trôi qua, mười lần hoa đào nở, Bạch Diễm Nhan vẫn luôn kiều mị như thế, yếu đuối như thế, được toàn thể sơn trang yêu thương chìu chuộng nâng niu như hòn ngọc trên tay như thế. Tuy nhiên, sau khi ta thử một lần dùng mạng che mặt và mặc nhiều lớp quần áo giống nàng ấy thì ta lại không ganh tị với Bạch Diễm Nhan nữa. Thậm chí ta còn cảm thấy nàng ấy thật đáng thương.
Bạch Diễm Nhan không đáng thương sao được khi nàng ấy có dung nhan kiều mị như thế nhưng lại bị che chắn, không để cho ai chiêm ngưỡng và thán phục? Bạch Diễm Nhan không đáng thương sao được khi nàng ấy lúc nào cũng phải chịu đựng nóng bức ngột ngạt sau mấy lớp y phục thật dày? Đó là còn chưa kể, Bạch Diễm Nhan đã hơn hai mươi sáu tuổi rồi mà còn chưa tìm được người đàn ông nào dám đến cầu hôn nàng. Bởi vì vẻ ngoài của nàng quá non nớt, quá yếu ớt khiến đa số các công tử thế gia tìm đến đều bị phụ mẫu ngăn cản. Bạch Diễm Nhan thoạt nhìn là đã có thể đoán được khả năng sinh con là rất thấp, mà Linh Ngọc Sơn Trang của chúng ta đã có quy định, bất cứ thành viên nào của sơn trang khi lập gia đình đều chỉ có thể kết hôn một lần, và chỉ được có một vợ, một chồng.
Nếu nam đệ tử của Linh Ngọc Sơn Trang dám nạp thiếp hoặc khi phụ chính thất thì sẽ bị phế hết võ công, cắt đứt gân tay gân chân và ném làm nam kỹ, để hắn có thể được thỏa mãn bản tính trăng hoa cho đến khi thân tàn ma dại. Còn nếu nữ đệ tử bị nhà chồng khi phụ, chèn ép buộc nàng ấy phải chịu cho chồng nạp thiếp thì Linh Ngọc Sơn Trang cũng sẽ ra mặt, hậu quả của gã đàn ông bội bạc kia cũng sẽ giống như trên. Ngược lại, nếu kẻ phản bội là nữ đệ tử thì sự trừng phạt cũng tương tự, chỉ đổi địa điểm từ viện nam kỹ chuyển sang chốn thanh lâu mà thôi.
Đã từng có một gã đàn ông không biết trời cao đất dày, không tin vào quy định của Linh Ngọc Sơn Trang, hoặc là hắn cho rằng sơn trang của chúng ta không có đủ quyền lực để đối xử với hắn như thế. Gã đàn ông đó đã mang sính lễ đến hỏi cưới tam sư tỷ của ta, sau đó lợi dụng trong phòng kín của hắn, dùng danh nghĩa “sinh hoạt vợ chồng” mà tra tấn nàng ấy, thậm chí còn mang người đàn bà khác về mà mây mưa trước mặt nàng ấy. Khi đó, ta đã tận mắt chứng kiến đại ca của ta và Nhị sư huynh thực thi hình phạt với tên đàn ông bội bạc khốn kiếp kia. Tiếng kêu gào như heo bị chọc tiết của hắn còn ám ảnh ta đến tận mấy ngày sau. Còn thảm cảnh của hắn thì đại ca và Nhị sư huynh không cho ta biết, cũng không cho xem, nhưng ta vẫn có thể nghe ngóng được rằng hắn đã trở thành nam kỹ đặc biệt nhất của một chốn nọ, chuyên tiếp những kẻ có sở thích bạo lực.