Tập 8: Đến thành phố Nam Hà

2150 Words
Bước ra khỏi cửa, cậu vẫn cứ sung sướng ngắm thanh kiếm trên tay mình. Đây có thể là món đồ cậu mua đầu tiên mà mang lại sự ấn tượng lớn đối với cậu. Dù bay hết 10 triệu nhưng nó vẫn đáng. Tiếng của Linh Nhi từ cửa hàng bùa phép vọng lại: “Nè anh, lại đây.” Thiên chạy lại chỗ cô. Linh Nhi đưa cho anh một xấp bùa và quyển sách rồi nói: "Đây là trọn bộ các lá bùa mà pháp sư cần có còn đây là sách thông tin về bùa chú. Anh phải đọc để hiểu công dụng của chúng.” Linh Nhi mỉm cười khi nhìn Thiên: "Áo bào rất hợp với anh đấy, thanh kiếm có vẻ tốt đấy nhỉ!” Chưa đợi Thiên nói một từ gì, Linh Nhi đã lấy ra một quyển sổ rồi nói: “Ta còn ba hợp đồng nữa cần phải giải quyết. Ta về thôi, mai lên thành phố Nam Hà.” Nghĩ lại, cậu cũng chưa bao giờ đi xa như thế. Cậu vẫn lo cho mẹ, cậu mà đi thì mẹ ai chăm sóc đây. Nghĩ đến điều đó thôi là cậu lo lắng trong lòng. Cùng Linh Nhi đi lại cánh cổng đã được triệu hồi lúc ban đầu. Hai người quay lại nhà và nhập vào thân xác. Trời cũng bắt đầu trời cũng bắt đầu tối. Đây chính là lúc bữa cơm gia đình đông đủ, cơm canh đạm bạc nhưng đầy sự ấm cúng. Thiên quyết định nói chuyện với mẹ về kế hoạch đi lên thành phố. Tức nhiên, để cho bà khỏi lo lắng, cậu phải kể toàn bộ sự thật cho bà. Cậu kể mọi thứ cậu đã trải qua và nói với bà rằng cậu là một pháp sư. Việc chú tư hồi sinh lại cũng có sự giúp đỡ của cậu. Bà lại càng tin hơn khi chính Linh Nhi giải thích điều đó, cô là pháp sư được người dân xung quanh yêu quý vì họ thấy được cô đã giúp chú tư sống lại. “Có thể khả năng của con do trời định, số phận con sinh ra đã quyết định nghề nghiệp của con. Dù việc này nó nguy hiểm nhưng con vẫn phải làm, mình có thể kiếm được một cuộc sống ổn định, có thể xây lại nhà và mẹ sẽ không cần phải làm lụng vất vả nữa.” Bà mẹ cũng không can ngăn hay gì hết vì vốn dĩ bà đã biết được Thiên đã nhìn thấy những thứ mà bà không thấy được lúc nhỏ. Nhưng bà cũng không ngờ khả năng đó lại giúp nó đạt được điều này. Con trai bà đã lớn, không có gì phải ngăn cản nó. Số phận là do nó quyết định. Dù là vậy, nhưng bà vẫn khóc, nước mắt bà tự nhiên chảy ra lúc nào không hay. Buổi tối hôm đó, mọi chuyện trôi qua một cách êm đềm. Đây cũng là buổi tối cuối cùng cậu được ngủ trên cái giường quen thuộc này. Chuyến xe buýt đi một ngày dài đến thành phố Nam Hà. Thiên vẫn không quên học, cậu chăm chú đọc thuộc quyển sách bùa chú mà Linh nhi đưa. Khác với việc học toán hay văn, sách này học còn thú vị hơn nhiều. Nó như là một chân trời mới vậy, nhiều thứ mới lạ mà cậu chưa bao giờ biết. Ngồi dựa lưng vào ghế, xe vẫn đang chạy, cũng sắp tới thành phố rồi. Cậu thấy Nhi đang ngủ nên cũng chưa muốn gọi dậy, để cô ngủ thêm tí nữa rồi kêu luôn. Xe cũng đã tới nơi, cậu cùng Linh Nhi đi xuống xe và hai người dừng chân tại một quán ăn nhỏ. Thành phố thật sự rất đông người. Quán ăn mọc khắp nơi, các nhà cao tầng thì rải rác xung quanh. Cậu nghe bà con dưới quê nói, nếu mà đếm tầng của các tòa nhà lớn thì sẽ bị phạt tiền một triệu cho mỗi tầng cậu đếm được. Dù chỉ là bịa nhưng lúc nhỏ cậu tin răm rắp. Linh Nhi kêu gọi món ra, cô gọi đại vài món mà không cần lựa chọn. Kêu xong Linh Nhi lấy tờ giấy nhỏ đặt lên bàn đưa cho Thiên. Cậu không hiểu đó là gì nhưng cũng cầm lên đọc. Đây là hợp đồng cậu và cô phải làm khi lên thành phố. Cậu phải giúp cho một ông chú giải lời nguyền trong ngôi nhà bị ma ám. Ngôi nhà này chú đã không thể bán được, nhiều người qua mua đã phải hủy hợp đồng chỉ trong ba ngày ở đó. Ngôi nhà nằm tại số 12/5 đường Hoàng Duy, phường Lã Môn, Quận Thiên Phát thuộc thành phố Nam Hà. Dòng cuối cùng là số điện thoại của ông chú đó. Cậu không nghĩ ngợi gì gọi luôn. Thiên lấy điện thoại ra bấm số khách hàng của mình và gọi. Đầu dây bên kia đã lên tiếng:”alo” “Chào chú, cháu đã nhận được hợp đồng giải quyết bí ẩn trong ngồi nhà bị ám mà chú yêu cầu. Cháu cần gặp chú để hỏi rõ hơn mọi chuyện.” -Thiên vào thẳng vấn đề. “Cháu đang ở đâu chú cho người qua đón.” - Đầu dây bên kia trả lời. “Dạ cháu đang ở quán ăn Minh Sang tại bến xe Thiên Phát.” “Cũng gần đây, được nửa tiếng sẽ có người tới đón cháu.” Thiên cúp máy và đúng lúc đó tiếp tân đem món ăn lên. Cậu không cần nghĩ ngợi gì nữa, ăn một cách vội vã. Ngồi xe đường dài, cậu cũng khá là đói. Linh Nhi nhìn cậu cười, chỉ mới đưa có tờ giấy mà cậu ta giải quyết nhanh chóng. Dù gì vụ này cậu ta sẽ giải quyết hết, cô chỉ đứng và hướng dẫn cho Thiên. 30 phút sau, đồ ăn cũng đã ăn xong, Thiên thanh toán rồi cùng Linh Nhi ra khỏi quán. Cùng lúc đó, chiếc ô tô màu đen chạy tới đậu trước mặt Thiên. Tài xế trong xe bước ra, tay nghiêm nghị cúi chào: “Chào hai ngài pháp sư, tôi được lệnh của ông chủ lên đón hai ngài. Mời hai ngài lên xe.” Thiên nuốt nước bọt lo lắng. Cậu ngạc nhiên vì sự chào hỏi trịnh trọng này. Tài xế mở cửa mời hai người vào. Chiếc ô tô đen đưa hai người đến một căn biệt thự sang trọng. Tài xế xuống xe mở cửa cho hai người. Cánh cổng được mở sẵn để chào đón, hai cô người hầu cúi chào nghênh đón. Thiên bất giác đỏ mặt, cậu ngại ngùng vì màn chào hỏi khá xa lạ. Dân quê chân đất lấm bùn như cậu đâu biết gì cuộc sống xa hoa hiện đại. Những quy tắc ứng xử này lần đầu cậu được tiếp đón. Linh Nhi vẫn cứ ung dung bước vào, đối với cô, những chuyện này rất bình thường. Ông chủ cũng ra tiếp đón, ông không ngại mời khách quý của mình vào trong. Bên trong căn biệt thự này bước vào trước mắt là phòng khách tân trang, lộng lẫy. Bộ ghế gỗ được chạm khắc tinh xảo và nhiều vật dụng trang trí khác như tivi, chậu hoa, các bức tranh treo tường khắp nơi. Thiên nhận ra rằng, phòng khách này còn rộng hơn căn nhà cậu đang ở. Khi mọi người đã an tọa, ông chủ mới vào vấn đề. Ông nói: “Năm người đã ở thuê và ở ba ngày trong căn nhà đó, họ đã nói cứ mỗi đêm đến đều nghe tiếng trẻ em khóc. Đêm đầu tiên, họ đều gặp cùng giấc mơ thấy bóng dáng một người phụ nữ đang bế đứa con đứng trước giường của họ. Đêm thứ hai thì ác liệt hơn, họ không thể ngủ được vì tiếng gõ cửa. Nó vang liên tục không ngừng nghỉ, chỉ dừng lại khi trời sáng. Tới đêm thứ ba là cao trào, người phụ nữ đó xuất hiện dọa cho họ sợ để đi khỏi căn nhà đó.” Nghe xong Thiên mới thấy được vấn đề, sự kiên trì của năm người kia cũng đáng nể, nếu là cậu thì chắc sẽ dọn khỏi đó vào đêm đầu tiên rồi. Linh Nhi nói: “Người mẹ và tiếng đứa trẻ khóc, vậy đây là oan hồn bị chết oan trong ngôi nhà đó. Cô ta có thể đã thành quỷ.” “Mình nên có một kế hoạch, không thể đối đầu trực tiếp với quỷ được. Hơn nữa, anh cũng cần phải nuôi vài con quỷ để bảo vệ.” -Linh nhìn Thiên nói. Thiên cũng hiểu ra được lời cô nói, đây cũng là một phi vụ có lợi. Mình giúp quỷ siêu thoát, ngược lại quỷ sẽ bảo vệ mình. Nếu Linh Nhi vẫn còn giữ được sức mạnh lúc ban đầu, cô dư sức diệt con quỷ này nhưng hiện tại thì không thể. Thiên có một hồn lực mạnh mẽ nhưng tay nghề cậu ta vẫn còn khá non, cần phải có một chiến thuật cụ thể. Hai người cứ thể bàn nhau chiến thuật để hành động vào tối hôm đó. Chiếc ô tô đưa hai người tới ngôi nhà đó. Ngôi nhà này cũng rất to, cũng ngang biệt thự chứ không thua kém. Ngôi nhà được đặt trong hẻm số 12 và hai bên là khu đất trống. Hai khu đất này cũng thuộc sở hữu của ông chủ vì ông không muốn ai phải xây nhà kế bên. Ngôi nhà có sân vườn rộng với hồ cá và cây kiểng. Nhà có 2 tầng tính luôn cả tầng trệt với kiến trúc khá hiện đại. Thật tiếc cho nhiều người vì không ở được. Nhiệm vụ của ô tô là đưa hai người tới đây và giờ nó đã xong. Tài xế trong xe lao đi thật nhanh vì ông quá sợ. Linh Nhi dùng chìa khóa mở cửa vào. Trời đã tối, hiện tại là chín giờ, xung quanh rất yên tĩnh. Hầu như không ai muốn lảng vảng qua lại con đường này mặc dù xa xa vẫn có nhà ở và nhiều người sinh hoạt. Như kế hoạch đã định sẵn, Thiên và Linh Nhi làm đúng như thế. Linh Nhi phía ngoài lập bàn thờ còn Thiên đi vào bên trong. Phía Linh Nhi cô lấy viên phấn vẽ một vòng tròn quanh chỗ cô đứng. Trên cái bàn được bố trí sẵn bát hương và nhiều vật dụng khác. Linh Nhi thắp ba cây nhang và dán lá bùa kết giới vào bát hương. Về phía Thiên, cậu đi vào nhà. Ngôi nhà được bố trí cũng khá bình thường với phòng khách có một cầu thang đi lên. Đằng sau nhà là một gian bếp lớn đã nhiều ngày không dùng đến. Thiên bước lên lầu, phía trên là một khoảng sân rất rộng và bên trái lối đi có hai căn phòng kề nhau. Thiên chọn đại căn phòng bên phải bước vô. Cậu đã không còn sợ gì nữa, có thể nói cậu cũng đã quen hơn với việc nhìn thấy bọn chúng. Lúc cậu sợ là khi cậu vô dụng không thể làm gì, nhưng giờ cậu đã khác. Cậu không ngán bất cứ ma quỷ nào. Vừa mở cửa ra thì đằng sau cậu, ở phía cầu thang, âm thanh tiếng bước chân phát ra như có ai đó đang đi lên. Thiên đứng im một hồi để xem diễn biến tiếp theo như thế nào. Tiếng bước chân đã dừng lại, cậu cảm giác nó hơi gần. Thiên hiểu được tình hình và cậu đã dán lá bùa trấn áp lên kiếm rồi dùng hồn lực đốt nó. Cậu ngay lập tức quay lại thủ thế nhưng không ai đứng đó cả. Viên gạch ở chỗ cầu thang in hẳn hai dấu chân dính máu. Vậy là con quỷ đó đã ở đây và trốn ở đâu đó. Thiên nghĩ cậu nên vào phòng bày trí sẽ tiện lợi hơn. Thiên vừa quay qua để bước vào phòng, cậu hoảng hốt vì một khuôn mặt một người phụ nữ máu me be bét nhoét miệng cười cậu. Cô ta đứng kế bên nhìn cậu, điều đó khiến cho Thiên phải sợ hãi theo như phản ứng con người, cậu té ngửa ra đằng sau. Con quỷ này tà khí của nó thật sự mạnh, nhiệm vụ này thật sự khó khăn đối với một pháp sư tập sự như Thiên.
Free reading for new users
Scan code to download app
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    Writer
  • chap_listContents
  • likeADD