Trên người đàn ông mang theo một cỗ tà khí, làm cho Kiều Thi Ngữ sinh ra đề phòng.
Nhất là hiện tại bốn phía không có ai, cô cũng bắt đầu có chút khẩn trương.
“Anh buông tôi ra đã!
"Bây giờ bảo tôi buông cô ra? Đêm đó không phải là cô rất chủ động sao? "Câu nói này của Cung Minh làm cho cả người Kiều Thi Ngữ giống như bị sét đánh ngang tai.
Tối hôm đó?
Cô lại một lần nữa nghiêm túc nhìn người trước mắt này, ngũ quan lập thể rõ ràng, dáng người cường tráng, nhất là loại quý khí bẩm sinh này, hoàn toàn không giống với người đàn ông toàn thân đầy máu tối hôm đó.
"Anh đang nói cái gì vậy? Tôi không hiểu? ”
"Cô..." Cung Minh nhẹ nhàng nắm cằm Kiều Thi Ngữ. “Còn chưa có một phụ nữ nào dám đối với tôi bạc tình bội nghĩa như vậy đâu. ”
Vừa dứt lời, anh cúi đầu chuẩn xác hôn lên môi cô.
Giống như đêm đó, bá đạo mang theo trừng phạt.
Kiều Thi Ngữ rùng mình, chẳng lẽ thật sự là hắn? Nhưng mà, đó không phải là một tên côn đồ sao? Làm sao lại biến thành người đàn ông trước mắt này?
Hai người vẫn hôn nhau, mơn trớn.
Hơi thở ngọt ngào của người phụ nữ, làm cho Cung Minh không hiểu sao lại nhớ lại đêm mây mưa triền miên đó. Phía dưới căng lên, anh theo bản năng áp sát.
Kiều Thi Ngữ bị động tác này dọa sợ, kháng cự mơ hồ, "Anh muốn làm gì vậy? ”
"Cô ngủ tôi, tôi ngủ lại, rất công bằng!"
- Không cần! Kiều Thi Ngữ sợ hãi nói, "Tôi..."
Chỉ là lời sau còn chưa kịp ra khỏi miệng, đã bị Cung Minh nuốt hết vào trong cổ họng.
Không giống như lần trước nhẹ nhàng mơn trớn , lúc này Cung Minh càng thêm bá đạo cuồng nhiệt, Kiều Thi Ngữ căn bản không cách nào chống cự, rất nhanh liền bị anh đè ở bồn rửa tay bên cạnh. Bá đạo vén váy của cô lên, anh dấn thân lên.
Trong lúc run rẩy, anh ở bên tai cô nỉ non, "Nhớ kỹ tên tôi, tôi là Cung Minh! ”
Cung Minh?
Kiều Thi Ngữ cơ hồ quên giãy dụa, người đàn ông trước mắt này lại là kiêu hùng đệ nhất trong giới thương mại Dung Thành, Cung Minh.
Nghe đồn hắn làm việc tàn nhẫn mạnh mẽ quyết đoán, công ty đối nghịch với hắn trên thương trường thường sẽ không sống sót hơn một năm, thậm chí đối với phụ nữ cũng như thế. Hắn vừa mới trở về Dung thành hai năm nay, bên cạnh có hai nữ nhân, một chết một điên, cô làm sao có thể chọc phải ma quỷ như vậy?
Mà Cung Minh lại không để ý người phụ nữ nhỏ bé trước mắt đang suy nghĩ cái gì, hôm nay tâm trạng anh rất tốt, thỉnh thoảng còn giúp Kiều Thi Ngữ vén chỗ tóc ướt đẫm mồ hôi bên tai.
Ba! Kiều Thi Ngữ đẩy cái tay sờ soạng bên tai cô ra, "Không cần làm phiền Cung tiên sinh, tôi tự mình làm được. ”
Rất cá tính, giống như một con mèo hoang.
Cung Minh hai tay ôm ngực vui đùa nhìn cô, "Cô còn chưa nói cho tôi biết tên của cô! ”
Kiều Thi ngữ tay run lên, cắn răng nói. "Tôi nghĩ rằng không cần thiết! Chuyện hôm nay, đến đây là kết thúc, tôi không còn nợ anh nữa! ”
Nói xong, còn không đợi Cung Minh phản ứng lại, Kiều Thi Ngữ đã đẩy cửa đi ra.
Nhìn bóng lưng vụt nhanh của người phụ nữ nhỏ bé, Cung Minh híp mắt lại.
Đợi đến khi thoát khỏi tầm mắt của người đàn ông, Kiều Thi Ngữ mới cảm giác được hốc mắt ướt át. Phía sau, Mạc Viễn Phàm mất kiên nhẫn kêu lên, "Cô còn đang lề mề cái gì? Đi vệ sinh mà lâu như vậy sao? ”
Kiều Thi Ngữ vội vàng hít mũi, xác nhận tình trạng hiện tại của mình không có vấn đề gì, mới đi qua.
"Tôi có chút không thoải mái, muốn về trước."
"Cái gì?" Mạc Viễn Phàm nhất thời không vui. "Lúc đến, tôi đã nói với cô. Tối nay là một sự kiện lớn! Bên kia còn có mấy tổng giám đốc công ty lớn chưa gặp qua, không được đi! ”