Ngô Niệm trở lại phòng bếp, đem cà rốt, gói rau đều rửa sạch, mỗi loại rau đều băm nhỏ, cho vào thịt băm nhỏ. Cố Diên chạy đến phòng bếp, ánh mắt đen láy, nghiêng đầu hỏi: "Dì Niệm, sao dì không ăn cơm tối với chúng con, bây giờ con cũng không ăn gì, còn đói bụng chứ? ” Ngô Niệm giương cao nụ cười, ngồi xổm xuống đối diện Cố Diên, "Dì Tiểu Niệm không đói a, lát nữa con còn có thể nấu chút sủi cảo, sẽ không đói, yên tâm đi, tiểu noãn nam. ” "Vậy ta còn muốn ăn thêm chút sủi cảo, có thể mỗi loại đều cho ta một cái sao?" Cố Diên so với một ngón trỏ, đáng yêu. "Ừm, bất quá, trước chín giờ tối phải đi ngủ." Ngô Niệm từ trong túi lấy điện thoại di động ra xem thời gian, gần tám giờ, cô phát hiện điện thoại di động vẫn là trạng thái ghi âm, tắt ghi âm. "Dì Niệm có biết kể chuyện

