chương 18: sự sự gần gũi nguy hiểm

1359 Words
​Nụ hôn bất ngờ của Giang Thần không kéo dài. Hắn nhanh chóng dứt ra, để lại Minh Châu hoàn toàn sững sờ. Đôi môi cô vẫn còn cảm giác ấm nóng và vị đắng nhẹ của cà phê còn vương trên môi hắn. ​Giang Thần lùi lại một bước, ánh mắt lạnh lùng như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Hắn ta chỉ nhìn cô bằng vẻ dò xét và quyền lực. ​“Đó là lời chào mừng đến ngôi nhà mới, Kiến trúc sư Minh Châu. Đừng hiểu lầm. Sự thân mật đó chỉ là một phần của vai trò mới. Vai trò này yêu cầu em phải quen với sự đụng chạm.” ​Minh Châu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, dù máu vẫn dồn lên tai. Cô biết cô không thể để hắn thấy cô bối rối. Cô dùng mu bàn tay quẹt ngang môi, như muốn xóa đi cảm giác đó. ​“Tôi hiểu rõ các vai trò, Tổng Giám đốc Giang Thần. Nhưng tôi không phải là người máy. Lần sau, hãy báo trước. Điều khoản bổ sung của tôi không quy định tôi phải chấp nhận sự tấn công bất ngờ trong phòng riêng.” ​Giang Thần cười khẩy, nụ cười không chạm đến mắt. “Nên bổ sung điều khoản đó vào hợp đồng thì hơn. Tùy em. Nhưng em cần biết, căn penthouse này là lãnh thổ của tôi. Luật lệ của tôi là luật lệ tối cao.” ​Hắn quay lưng bước ra khỏi phòng, để lại cánh cửa mở hờ và một không khí nặng nề. ​Minh Châu đứng im một lúc lâu. Cô biết hắn đang cố gắng khẳng định sự thống trị, nhắc nhở cô rằng dù cô có được quyền lực công việc, cô vẫn nằm dưới sự kiểm soát cá nhân của hắn. Nhưng nụ hôn đó... nó không hoàn toàn mang tính toán. Nó mang theo sự chiếm hữu, và một chút gì đó nguy hiểm hơn sự lạnh lùng thông thường của hắn. ​Cô cố gắng dẹp bỏ suy nghĩ đó, ngồi xuống và tiếp tục làm việc. Cô phải chứng minh cô là đối tác ngang hàng của hắn, không phải là con rối. ​Cuộc sống chung bắt đầu sáng hôm sau, với những luật lệ ngầm và rõ ràng. ​Phòng ngủ riêng của Minh Châu được kết nối với một phòng tắm và phòng làm việc nhỏ, tách biệt hẳn với khu sinh hoạt chính. Đây là không gian riêng tư tuyệt đối của cô. ​Quy tắc mới do Giang Thần thiết lập: ​Lịch trình công cộng: Bữa sáng lúc 7 giờ, bữa tối lúc 8 giờ. Bắt buộc phải có mặt cùng nhau. ​Vai trò tại nhà: Phải duy trì hình ảnh vợ chồng hạnh phúc trước mặt người quản gia và bất cứ ai đến thăm. ​Quyền riêng tư: Tuyệt đối không xâm phạm phòng làm việc hoặc phòng ngủ của đối phương nếu không có sự đồng ý. ​Vào bữa sáng, Minh Châu xuống bếp, thấy Giang Thần đã ngồi sẵn ở bàn ăn lớn, đang đọc báo cáo tài chính trên máy tính bảng. Bữa sáng được bày biện tinh tế: trứng Benedict và nước ép cam tươi. ​“Đến muộn một phút,” Giang Thần lạnh lùng nhận xét, mắt vẫn dán vào màn hình. ​Minh Châu kéo ghế ngồi xuống. “Tôi đang căn thời gian để đảm bảo chúng ta không bị trễ lịch trình công cộng. Từ nay về sau, tôi sẽ điều chỉnh. Anh có thể không cần phải kiểm tra thời gian.” ​Giang Thần ngẩng đầu lên, đặt máy tính bảng xuống. Hắn nhìn cô bằng ánh mắt sắc lạnh. “Sự chính xác là điều tôi cần. Trong công việc và trong hợp đồng này. Đừng để bất kỳ sự sơ suất nào làm hỏng kế hoạch của tôi.” ​“Sẽ không có,” Minh Châu đáp trả. ​Trong suốt bữa ăn, sự im lặng bao trùm. Đó không phải là sự im lặng thoải mái, mà là sự im lặng của hai đối thủ đang thăm dò nhau. Giang Thần không nói một lời nào về dự án "Biển Xanh", không hỏi về kế hoạch xử lý đội ngũ, như thể hắn đã hoàn toàn buông tay, nhưng chính sự buông tay đó lại càng khiến Minh Châu cảm thấy có một cái bẫy nào đó đang chờ cô. ​Trong tuần đó, Minh Châu bận rộn củng cố quyền lực mới của mình. Cô tổ chức một cuộc họp đầu tiên với đội ngũ dự án, cắt giảm những nhân sự do Tống Linh cài vào, và đưa ra một quy trình kiểm soát chất lượng nghiêm ngặt. Sự quyết đoán và hiểu biết chuyên môn của cô khiến đội ngũ nể phục và sợ hãi. Cô đã trở thành Kiến trúc sư Trưởng thực sự. ​Vào tối thứ Sáu, Minh Châu về nhà sớm để chuẩn bị cho bữa tối gia đình vào cuối tuần. Cô đang xem TV trong phòng khách, một bộ phim tài liệu về kiến trúc bền vững, thì Giang Thần trở về. ​Hắn cởi áo vest, vắt hờ trên ghế sofa. Hắn không nói gì, đi thẳng đến tủ rượu, rót cho mình một ly whisky mạch nha đơn. ​“Anh có vẻ mệt,” Minh Châu nhận xét, phá vỡ sự im lặng. ​“Tôi vừa hoàn thành một thương vụ lớn. Đối tác muốn ăn mừng,” hắn nói, nhấp một ngụm rượu. “Nếu không vì bữa tối gia đình vào ngày mai, tôi đã ở lại đó. Anh trai tôi sẽ đến. Cô phải diễn xuất tốt.” ​“Anh trai anh?” Minh Châu hỏi. Cô biết gia đình Giang Thần có phức tạp, nhưng cô chưa từng gặp gỡ họ. ​“Giang Nghị. Anh ta là Phó Tổng Giám đốc. Anh ta không thích tôi, và chắc chắn sẽ không thích cô.” Giang Thần nhìn thẳng vào cô, ánh mắt chứa đầy cảnh báo. “Mục tiêu của anh ta là tìm ra điểm yếu của tôi. Nếu anh ta nghi ngờ hợp đồng hôn nhân này là giả, anh ta sẽ dùng nó để tấn công. Cô phải thể hiện sự thân mật tuyệt đối và tự nhiên.” ​Minh Châu nhíu mày. Sự thân mật tự nhiên? Điều này đã vượt qua giới hạn chuyên nghiệp của cô. ​“Sự thân mật tự nhiên thì không nằm trong điều khoản của chúng ta, Tổng Giám đốc,” Minh Châu phản đối. “Chúng ta có thể nắm tay, khoác tay. Nhưng tôi không thể giả vờ thân mật hơn mức đó.” ​Giang Thần đặt ly rượu xuống bàn, bước đến đứng ngay trước mặt cô, cúi xuống. Khuôn mặt hắn được che khuất một nửa trong bóng tối. ​“Vậy thì hãy bắt đầu làm quen đi,” hắn nói. ​Hắn đưa tay, không phải nắm tay, mà là vuốt nhẹ lên má cô. Ngón tay hắn ấm áp và thô ráp. Sau đó, hắn nghiêng người, đặt một nụ hôn lên trán cô. Đây là một cử chỉ nhẹ nhàng, nhưng lại vô cùng thân mật và mang tính biểu tượng của một cặp vợ chồng. ​“Đó là cách vợ chồng thật sự hành động. Và ngày mai, tôi cần cô hành động như vậy, trước mặt anh trai tôi,” hắn lạnh lùng ra lệnh, rồi buông cô ra. “Cô có một đêm để làm quen với vai trò này.” ​Minh Châu thở dốc, cảm giác bị dồn ép đến cực điểm. Hắn không chỉ lợi dụng cô, mà còn đang cố gắng phá vỡ sự phòng thủ tâm lý của cô bằng những hành động thân mật không thể đoán trước. Cô biết, cuộc sống chung này sẽ nguy hiểm hơn bất kỳ cuộc chiến công sở nào.
Free reading for new users
Scan code to download app
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    Writer
  • chap_listContents
  • likeADD