Chương 15: Rất hài lòng

1983 Words
Nửa tháng sau, Cao Dĩ Tình cuối cùng cũng hoàn thành váy cưới. Nhìn chiếc váy trên người người mẫu, cô không kìm được vươn tay chạm nhẹ vào, suốt khoảng thời gian này cô hao tổn tâm huyết chính là vì ngày này, tuy rằng gấp rút đẩy nhanh tiến độ quả thật khá mệt mỏi, quầng thâm của cô cũng nhiều thêm, nhưng nhìn thấy thành quả vẫn vô cùng vui vẻ. "Rốt cuộc cũng hoàn thành rồi." Cô thấp giọng cười, đây chính là phát súng đầu tiên cô bắn ra. Cảm giác vui sướng này vốn định chia sẻ với Ninh Triết đầu tiên nhưng sáng sớm anh đã đến công ty, vì thế cô đành phải mặc váy cưới chạy tới Tuyết Sắc, trước khi đi Tuyết Sắc cô đã liên lạc với Lý thái thái, hẹn giờ để con gái bà ấy đến thử váy cưới. Biết được Cao Dĩ Tình thật sự hoàn thành được trong thời gian giao hẹn, Lý thái thái rất hài lòng, thế nhưng trong thời gian gấp rút muốn đạt được hiệu quả lại là chuyện khác, cho nên trước đó bà cũng từng nói nếu không đạt được như kỳ vọng thì sẽ đổi chỗ khác. "Bà yên tâm, sẽ không có chuyện như vậy phát sinh." Cao Dĩ Tình vô cùng tự tin, cô đã tự tay thiết kế, tự mình làm ra được váy cưới thì đương nhiên là chịu được thử thách. Đến Tuyết Sắc, Tiểu Bạch bản tâm thần không yên, lo lắng Cao Dĩ Tình không kịp hoàn thành, trong nháy mắt khi thấy cô xuất hiện liền kích động đến nỗi thiếu nước nhảy dựng lên. "Chị Dĩ Tình, cuối cùng chị cũng tới rồi, nhìn chị tự tin như vậy xem ra là đã hoàn thành rồi nhỉ." Tiểu Bạch vẫn có chút không yên tâm, thăm dò hỏi. Hai nhân viên này xem ra còn sốt ruột hơn cả cô, Cao Dĩ Tình cười cười đưa túi qua, “Mặc vào cho người mẫu đi, chị còn muốn kiểm tra xem có vấn đề gì không, mọi người cũng đến xem giúp tôi một chút, bà Lý đang muốn mang con gái bà ấy đến thử váy cưới, đây là lần xét duyệt cuối cùng của chúng ta.” Hai nhân viên gật gật đầu, sắc mặt có chút nặng nề. Vốn dĩ không muốn khiến cho bọn họ bị áp lực quá lớn, nhưng phải có áp lực thì mới có động lực, thứ bọn họ còn thiếu chính là sự nhiệt tình này, trước kia bị tiêu hao hầu như không còn, nàng hôm nay đều phải tìm về. "Thật đẹp! Chị, rốt cuộc chị sao nghĩ đến chủ đề ‘Biển Cả’ này vậy? Màu sắc va chạm có phần táo bạo, phối hợp với tua rua sóng biển, nếu không phải được tận mắt trông thấy em cũng không dám nghĩ đến những yếu tố này đem lên váy cưới sẽ đem đến hiệu quả gì!” Tiểu Vương hô lên. Váy cưới mặc trên người người mẫu từ phía dưới lên là màu xanh trắng dần dần chuyển thành nền, làn váy là những nếp gấp hình lượn sóng, màu sắc lam đậm được phủ một lớp lụa mỏng màu trắng nhạt, trên đó là các hoa văn hình vỏ sò nhàn nhạt, tựa như nhìn từ trên mặt nước xuống, mơ hồ có thể thấy được tàn ảnh, từ xa nhìn lại trong thanh lịch lộ ra vài phần thanh lãnh, bộ váy cưới này khá tôn khí chất người mặc. "Cảm thấy chỗ nào còn không ổn sao?" Mục đích của Cao Dĩ Tình cũng không phải là để mọi người khen ngợi cô, nếu có vấn đề gì thì vẫn còn có thời gian để sửa, người đến thì không kịp, nhưng hiển nhiên cô không có cách nào lấy được bất kỳ đáp án nào từ trên người hai người này, bọn họ sớm đã bị tác phẩm trước mắt chấn nhiếp, ngắn ngủi nửa tháng có thể có hiệu quả như vậy quả thực làm cho người ta không thể tin được. Ban đầu bọn họ còn nghĩ rằng Cao Dĩ Tình sẽ không thể thành công, thậm chí không hoàn mỹ như trong tưởng tượng, cho nên hiện tại thật sự khá là kích động. Xem ra cơ bản là không xảy ra vấn đề gì, Lý thái thái cũng mang theo con gái Tô Thiến của bà chạy tới Tuyết Sắc. Vừa nhìn thấy chiếc váy cưới đang mặc trên người người mẫu, Tô Thiến đã ngay lập tức thích nó, cô ấy rất hiếm khi thấy thiết kế nào có kiểu sức hút độc đáo đến vậy! Khiến cô ấy không thể chờ nổi mà muốn được mặc thử. Hiệu quả mặc vào lại càng tốt, đứng trước gương, Tô Thiến nhìn thân hình mang khí chất tựa ngọc không ngừng tán thưởng. "Tuyệt đẹp, tôi chưa từng nghĩ đến váy cưới còn có kiểu phối màu thế này, mấu chốt là thoạt nhìn dáng người lại khá đẹp.” "Chủ yếu vốn là người đã đẹp lại thêm dáng người của cô, tự nhiên vừa vặn." Cao Dĩ Tình cười nói, là người làm ăn thì vẫn phải có tài ăn nói, khách hàng tâm tình tốt lên nói chuyện sẽ càng thêm hứng mua. "Cao tiểu thư thật biết nói chuyện, đứa nhỏ này của tôi từ nhỏ đến lớn cực kỳ kén chọn, bằng không tôi cũng sẽ không tự mình đích thân chọn váy cưới cho nó, nó liên tục nói với tôi là không muốn giống người khác, váy cưới của nó phải là độc nhất vô nhị, giờ nhìn nó hài lòng như vậy thật đúng là phải cảm ơn cô." Lý thái thái cười tươi như hoa, làm ra váy cưới đẹp như vậy không nói, mấu chốt là Tô Thiến cũng hài lòng a, cô hài lòng Lý thái thái tự nhiên cũng vui vẻ. "Mọi người hài lòng là được rồi, kiểu tóc cho váy cưới này rất dễ phối, không cần tạo hình phải quá phức tạp, đơn giản một chút vừa vặn sẽ tương xứng cùng váy cưới, khí chất cao nhã, đến lúc đó Tô tiểu thư tất nhiên sẽ làm kinh diễm tứ phương." Đây cũng không phải là Cao Dĩ Tình khoe khoang, mà bản thân Tô Thiến vóc người đã tốt, lại kết hợp với gương mặt xinh đẹp kia muốn người ta không khen ngợi cũng khó. Bị mấy câu nói của Cao Dĩ Tình hoàn toàn lấy lòng, Tô Thiến rất vui vẻ, thậm chí còn có chút luyến tiếc cởi váy cưới. Mối làm ăn này coi như đã thành, hai bên đều khá hài lòng, hơn nữa Lý phu nhân không chỉ hài lòng mà thậm chí còn ngỏ lời mời hy vọng cô có thể tham gia hôn lễ của Tô Thiến, đã được khách hàng mời Cao Dĩ Tình không có lý do gì phải cự tuyệt, cô lập tức đáp ứng. "Chị Dĩ Tình thật lợi hại, đơn đầu tiên vậy mà đã thuận lợi đến thế." Đơn hàng đã ký nhưng Tiểu Bạch vẫn cảm thấy có chút không chân thật, sự việc xảy ra quá nhanh, cô căn bản không kịp phản ứng. "Sau này đơn hàng của chúng ta chỉ sẽ ngày càng nhiều, Tuyết Sắc sớm muộn gì cũng sẽ trở lại thời kỳ đỉnh cao." Cao Dĩ Tình tin rằng ngày này sẽ sớm đến, cô rất mong chờ. Đỉnh cao? Tiểu Bạch và Tiểu Vương bị câu nói này cảm động, từng có Tuyết Sắc huy hoàng như thế sao? Bọn họ chưa từng trải qua thời điểm đó, lúc tới Tuyết Sắc thì nơi này đã sớm không còn được như trước, những quá khứ huy hoàng kia cũng chỉ có thể nhìn thấy qua tư liệu trước đó, nhắc đến cũng thật đáng tiếc. Bởi vì lần này đơn hàng thành công viên mãn, Tuyết Sắc đắm chìm trong một trời vui sướng, thừa dịp cái này cao lấy tình cảm bộc phát bộc phát vẽ một bản phác thảo, vốn định tiếp tục vẽ tiếp thì Tiểu Bạch gõ cửa phòng tranh của nàng. "Chị Dĩ Tình ơi, có người tìm." Tìm cô ư? Ai sẽ đặc biệt đến Tuyết Sắc để tìm cô đây? "Ai vậy?" Cao Dĩ Tình vẻ mặt kinh ngạc. Tiểu Bạch nhún nhún vai, "Không nói tên. ” Còn không nói tên, khiêm tốn như vậy sao? Cao Dĩ Tình buông bút vẽ đi ra ngoài, vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy bóng lưng quen thuộc. Là Ninh Triết... Người này quả nhiên không ra bài theo lẽ thường, cô làm sao nghĩ đến đó là anh nha. "Còn chưa tan sao?" Cô còn chưa đi tới, Ninh Triết liền xoay người lại hỏi. "Đang chuẩn bị, nhưng vừa rồi đột nhiên có linh cảm liền vẽ thêm mấy bản thiết kế." Cô thành thật đáp lời, ngoan ngay đến nỗi chính mình cũng cảm thấy kinh ngạc, có điều cô luôn cảm thấy ở trước mặt người này vẫn nên ngoan một chút. "Vậy thì đi thôi." "Đi? Đi đâu vậy?" Cô có vẻ bối rối. "Đương nhiên là về nhà rồi, còn có thể đi đâu? Hay là em muốn đi đâu?” Ninh Triết quả thực là cho cô một gậy, vừa rồi cô căn bản không nghĩ nhiều như vậy, vô tình thốt ra, hiện tại lại không biết phải phản bác thế nào, đành phải dặn dò bọn Tiểu Bạch một chút, sau đó để bọn họ tan làm. "Đó là chồng của chị Tình đúng không? Trông đẹp trai thật." Sau khi bọn Cao Dĩ Tình rời đi, còn lại Tiểu Bạch và Tiểu Vương xử lý đồ đạc trong cửa hàng một chút mới tan làm, thừa dịp không có người ở đây mà tám chuyện. Nghe vậy Tiểu Vương tức giận nói: "Đâu chỉ là đẹp trai.” Ngoài cửa sổ xe, đèn đường hiện lên từng hàng, có vẻ có chút cũng ảo giác cũng thật, giống như tâm lý cao Dĩ Tình bây giờ, cô không ngờ Ninh Triết lại tự mình đến đón cô tan tầm, tuy rằng không biết có phải vì anh tan tầm sớm nên thuận tiện tới, nhưng loại ấm áp lơ đãng này thật sự khiến người ta động tâm. Cô vươn tay nhẹ nhàng gõ cửa kính, do dự hồi lâu mới nhỏ giọng hỏi: "Sao anh lại đột nhiên đến đón tôi? ” "Anh đến đón vợ của mình rất kỳ lạ sao?" Câu hỏi này khiến Cao Dĩ Tình ngược lại ngậm miệng, không kỳ lạ, tuyệt đối không kỳ lạ, là do cô nông cạn. Trong lúc ngắm nhìn, Cao Dĩ Tình tựa hồ từ hình chiếu trên thủy tinh nhìn thấy khóe miệng Ninh Triết hơi nhếch lên, anh đang cười? Đúng rồi, dường như cô cũng bị nhiễm theo, không hiểu sao hơi giật giật khóe miệng. "Ngày mai em sẽ tham dự đám cưới của con gái khách hàng." Cô bắt đầu báo cáo về chuyến đi của mình. Ninh Triết gật đầu nói: "Ừm, cần anh đi cùng em? ” "Không phải, em muốn nói qua thôi." Về phần vì sao nói chính nàng cũng không biết, đương nhiên nếu anh nguyện ý bồi cô là tốt nhất, nhưng mà câu tiếp theo lại làm cho cô nếm mùi thất bại. "Ngày mai anh sẽ có một cuộc họp, nếu kịp thời gian anh sẽ đi với em." "Không có việc gì, anh bận rộn như vậy, một hôn lễ mà thôi, em có thể tự mình đi."
Free reading for new users
Scan code to download app
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    Writer
  • chap_listContents
  • likeADD