Chương 2

2258 Words
Góc nhìn của Priscilla "Priscilla," Astrid chào, "Cảm ơn vì đã đến." Một số người hầu vừa hộ tống cả Oriana và tôi vào trong. Astrid đang chuẩn bị một ít tamales trong nồi hấp cho chúng tôi. Tôi vẫn chưa thể quen với việc Astrid trông vẫn giống hệt như cách đây hai mươi năm trước khi cô ấy biến mất khỏi cuộc đời tôi. Tôi vẫn nhớ như in ngày hôm đó. Mẹ tôi trở về nhà với chiếc bình trên tay, nói rằng em gái tôi đã qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi dữ dội. Đó là cách mẹ tôi nói. Sự xiên xẹo hữu hạn với lời nói của cô ấy. Tôi đã không tin cô ấy. Lúc đó mới mười tám tuổi và mi abuela đã chỉ cho tôi con đường của bruja. Cho tôi tiếp xúc với thế giới ngầm. Tôi đã đủ lớn để tự mình khám phá nghề thủ công. Tôi nhớ mình đã hỏi mẹ chuyện gì đã thực sự xảy ra với Astrid. Cô ấy sẽ không bao giờ trả lời câu hỏi, nhưng tôi biết nó có liên quan đến thế giới mới được khám phá. Đốt cháy mong muốn câu trả lời này trong tôi. Tôi biết cô ấy đang giấu tôi. Tương tự với mi abuela Họ biết một điều gì đó, và đó là một bí mật được giữ kín trong lòng họ. Có lẽ đó là những gì đóng tôi của. Có một sức mạnh trong bí mật. Mỗi bí mật mạnh mẽ như một câu thần chú. Nó phần nào trở thành một nỗi ám ảnh, đặc biệt là khi tôi phát hiện ra nếu mọi người biết tôi có khả năng gì, họ sẽ sử dụng tôi cho việc đó. Vì vậy, tôi đã sử dụng bí mật như một cách để tự bảo vệ mình. Đã quá lâu rồi giờ tôi không biết làm thế nào để mở lòng mình nữa. Oriana và tôi ngồi đối diện nhau tại một góc ăn sáng nhỏ trong bếp. Cháu gái tôi đã cố gắng hết sức để giúp tôi thoải mái, và tôi đánh giá cao điều đó. Astrid lấy bánh tamales ra khỏi nồi hấp bằng tay không, giống như mẹ chúng tôi vẫn thường làm. Tôi nghĩ rằng người phụ nữ đó là không thể phá hủy. Khi tôi bóc lớp vỏ trấu ẩm và nếm bánh tamales, tôi cắn vào miếng masa mềm mềm, món thịt lợn nấu chậm thơm ngon ấm áp và dễ chịu. Gia vị và khói của chipotles. Vết cắn của vôi. Nó đưa tôi về nhà ngay. Khi mọi thứ còn dễ dàng. "Chị đang sử dụng công thức của mẹ," tôi nhận xét. Astrid tặng tôi một nụ cười bẽn lẽn. "Đó là một dịp đặc biệt. Công thức của bà ấy vẫn là sự yêu thích của chị." Tôi biết vẻ mặt mình vẫn bình thản, giấu đi hơi ấm trong lồng ngực. Oriana là người nói điều gì đó tiếp theo, "Con nhớ món mẹ nấu rồi. Mẹ dạo này thế nào?" Giống như tôi, con lai đang mở rộng một cành ô liu và đưa ra một cây cầu để xây dựng lại mối quan hệ của họ. Đôi mắt của chị tôi sáng lên khi chị ấy ngồi cạnh con gái mình, giải thích rằng có điều gì đó thú vị đang diễn ra trong cuộc đời chị ấy. "Chị đang mở một nhà hàng!" Oriana mỉm cười, "Thật tuyệt, mẹ. Mẹ đã muốn làm điều đó từ lâu rồi." "Tại sao chị lại làm vậy?" Tôi hỏi, giọng đều đều trở nên lạnh lùng hơn tôi dự định. Astrid là một ma cà rồng. Cô ấy không ăn thức ăn của con người, vì vậy tôi thấy hơi kỳ lạ khi chị ấy rất chăm chú vào việc nấu ăn. Astrid không có ý xúc phạm gì với nhận xét của tôi, nhún vai. "Chị chỉ muốn chia sẻ thành quả của mình. em không thể có được những món ăn ngon của Mexico ở Ý. Hãy tưởng tượng điều đó." Một tiếng cười khúc khích khẽ vụt qua môi tôi trước trò đùa của em ấy, nhận được một nụ cười ấm áp từ cô. "Tôi đoán bạn đúng về điều đó." "Mẹ thế nào rồi? Mẹ không bao giờ trả lời các cuộc gọi của tôi," Astrid hỏi, vén một lọn tóc rối ra sau tai. Tôi nhún vai. "Bà ấy trở nên xa cách một chút sau khi qua đời. Tôi đã không nói chuyện với bà ấy kể từ khi chuyển đến New York." Em gái tôi gật đầu, nhìn đi chỗ khác. "Thế nào, ở lại với Wolfpack?" "Tốt rồi, " Tôi trả lời một cách mơ hồ. Oriana đột nhiên cười khúc khích với một ngụm tamale. Mắt tôi bắn sang cô ấy. "Một cái gì đó để chia sẻ, mija?" Cô ấy nuốt thức ăn của mình, "Nếu ý anh là mỗi lần anh ở trong phòng với Wyatt, điều đó trở nên vô cùng khó xử thì ừ, không sao đâu." "Ồ vâng," Astrid đồng tình. "Toàn bộ chuyện matebond. Mọi chuyện thế nào rồi?" Tôi thở dài thườn thượt. "Tôi không ở đây để nói về một người đàn ông mà tôi hầu như không biết." Oriana đã không sai. Mỗi lần nhìn thấy Wyatt, tôi lại bị thôi thúc muốn nói điều gì đó cay độc. Nhận được một phản ứng ra khỏi anh ta. Nhưng anh chưa bao giờ cho tôi toại nguyện. Tất nhiên, khi tôi nhấn nút của anh ấy, những người chuyển số của anh ấy thường lẻn ra khỏi phòng. Có lẽ Wyatt đang nói điều gì đó qua liên kết tâm trí mà tôi không thể nghe thấy. "Bạn biết đấy, chúng tôi luôn có một phòng ở đây nếu bạn muốn ở lại với tôi," Astrid đề nghị. “Cảm ơn, nhưng tôi phải từ chối một cách lịch sự,” tôi đáp. Tôi có thể bực bội hết mức với những người thay đổi ca, nhưng họ vẫn đủ dễ chịu khi ở bên và những người thuần chủng không thể vào nhà nghỉ nếu không có lời mời. Tại biệt thự, đó là triều đại miễn phí. Tôi có nghĩ rằng những ma cà rồng thuần chủng đã ra ngoài để bắt tôi không? Không, tôi đã không. Trên thực tế, tôi cảm thấy rất an toàn khi ở biệt thự, nhưng tôi thà ở với những người thay đổi ca hơn là được thoải mái xung quanh ma cà rồng. Rốt cuộc, tôi đã từng săn lùng chúng. Astrid đứng dậy khỏi chỗ ngồi, thay nồi hấp bằng bánh tamales mới. "Tôi có cả một đĩa trong tủ lạnh để bạn mang về cho những người thay ca. Ít nhất thì tôi có thể làm được vì họ đang chăm sóc cho bạn." Cô dừng lại. "Việc xây dựng thế nào rồi?" "Chà, Robin lúc nào cũng thức để vẽ bản thiết kế cho những tòa nhà mới," Oriana trả lời. "Họ đã đổ móng cho một vài ngôi nhà tranh." "Tôi rất vui vì quả bóng đang lăn. Bạn không bao giờ có đủ đồng minh, đó là điều chắc chắn." Tôi lơ đãng gật đầu. Cô ấy đã đúng. Tôi đã đốt đủ cầu để biết điều đó. Oriana ăn xong, đứng dậy khỏi bàn. Cô mở tủ lạnh và lấy ra một lượng lớn thức ăn. Chiếc đĩa to một cách hài hước trong bàn tay nhỏ bé của Oriana, nhưng cô ấy mang nó dễ dàng. "Tôi sẽ nói điều này với các cậu bé trước buổi học của tôi với Eva." Vai tôi hơi cứng lại khi nghĩ đến việc bị bỏ lại một mình trong biệt thự. "Gặp lại sau, mija," tôi trả lời khi cô ấy ném cho tôi một nụ cười hơi nhếch mép và biến mất sau cánh cửa đôi. Khi tôi nhìn lại, Astrid đang nhìn tôi chăm chú. "Chuyện gì đã xảy ra với em vậy Cilla?" giọng cô trầm xuống, hai tay khoanh lại. "Tôi không biết bạn đang nói về cái gì," tôi trả lời. Lệch. Vũ khí tốt nhất trong kho vũ khí của tôi để đẩy mọi người ra xa. Astrid thở dài, cái nhíu mày khiến cô có vẻ già đi. "Bạn thật khác biệt. Tôi hầu như không nhận ra bạn." "Đã hai mươi năm rồi. Tất nhiên, tôi đã thay đổi." Cô ấy lắc đầu. "Đó không phải là điều tôi đang nói. Tôi đang nói về việc anh đã tra tấn và sát hại Ciccio Vivace không chớp mắt như thế nào." À, vâng. Vivace Don đã nói dối tôi về Astrid. Lợi dụng tôi để lấy máu của tôi và tôi mù quáng để anh ta vì điều đó có nghĩa là cuối cùng tôi sẽ nhận được câu trả lời mà tôi vô cùng mong muốn. Ít nhất, tôi nghĩ rằng tôi muốn chúng. Vì vậy, khi tôi rút lại sự đồng ý cho máu của mình, anh ấy đã tan chảy và cháy từ trong ra ngoài ngay trước mặt tôi. “Anh ấy xứng đáng với điều đó,” tôi trả lời đơn giản. "Priscilla mà tôi biết thậm chí không bao giờ có thể làm hại một con ruồi, càng không thể giết người một cách máu lạnh." Tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi, cao hơn chị tôi nửa thước. "Pristilla mà bạn biết đã chết, Astrid. Đừng làm như bạn biết tôi. Bạn không biết." "Vậy tại sao bạn lại ở đây?" cô ấy phản công, không nao núng tránh xa tôi khi tôi đứng trước cô ấy. Tại sao cô ấy? Mặc dù Astrid nhỏ hơn tôi, trẻ hơn và dịu dàng hơn tôi, nhưng cô ấy vẫn là chị gái của tôi. Bây giờ cô chỉ là một ma cà rồng. Tôi rời mắt khỏi cô ấy, suy nghĩ về câu hỏi của cô ấy. "Tôi không biết tại sao tôi lại ở đây." Chị cả của tôi có vẻ không hài lòng với câu trả lời của tôi. "Tôi sẽ nói lại câu hỏi. Bạn đang theo đuổi điều gì, Priscilla?" "Câu trả lời," tôi trả lời ngay lập tức mà không cần suy nghĩ thêm. Tôi luôn theo đuổi sự thật. câu trả lời. bí mật. Trước khi Astrid kịp trả lời, chồng cô, Rowan bước vào bếp. "Xin chào," anh ấy chào, gật đầu với tôi. Đây là người đàn ông đã đánh cắp em gái tôi đi. Thay đổi cô ấy thành một sinh vật của bóng đêm. Astrid có thể nói cho tôi biết cô ấy đã yêu anh ấy như thế nào nếu cô ấy muốn, nhưng sự thật của vấn đề là, anh ấy là lý do duy nhất khiến cô ấy không bao giờ trở về nhà. Rowan Romano. Một ma cà rồng thuần chủng một tuổi đã săn em gái tôi. Thành thật mà nói, lý do duy nhất khiến anh ấy không trở thành một đống tro là vì anh ấy là anh rể của tôi. Phải có một số loại tôn nghiêm trong đó. Người đàn ông đó rõ ràng là mẫu người của em gái tôi, nhưng tôi đánh giá cao anh ấy dường như không có những vấn đề tức giận như Marco. Dường như đối xử với cô ấy đủ tốt. Nhưng anh rõ ràng biết tôi không thích anh. "Amore," Rowan chào vợ, hôn lên đầu cô. Tôi rất biết ơn vì đã kiểm soát được khuôn mặt của mình, nếu không họ sẽ thấy môi tôi cong lên trước cử chỉ âu yếm đó. "Ori đâu?" “Hôm nay cô ấy có tiết học với Eva,” Astrid trả lời. Rowan gật đầu, "Tốt. Ít nhất cô ấy đã trở lại." Oriana đã chủ động. Học cách kiểm soát sức mạnh tổ tiên của mình với sự giúp đỡ của bà ngoại, Eva. Một bước tiến lớn cho cô ấy. Khi tôi gặp Oriana lần đầu tiên, cô ấy đang ở trong phòng giam, hoàn toàn lầm đường lạc lối và liều lĩnh. Giờ đây, cô đã trưởng thành thành một thiếu nữ tài sắc vẹn toàn. Tất nhiên, điều đó giúp Wyatt không đắn đo suy nghĩ về việc nhận cô ấy về nuôi sau khi cô ấy bỏ nhà đi. Anh ta dường như có một sở trường cho những lần đi lạc. Sự kiên nhẫn cho những người đã bị phá vỡ. Tôi không thể không tự hỏi liệu đó có phải là cách anh ấy nhìn nhận tôi không. Một cái gì đó bị hỏng. Nhưng tôi không giống như một chiếc bình, được tạo thành từ hàng triệu mảnh mà không có hy vọng hoạt động trở lại. Tôi là một khúc xương. Snapped, nhưng cải cách. Vôi hóa xung quanh ổ gãy. Mạnh mẽ hơn cho nó. Tôi không cần ai đó đưa tôi trở lại với nhau. Tôi có thể chiến đấu với những trận chiến của riêng mình. Những con quỷ của riêng tôi. Sắp xếp lại vết thương của chính tôi. Tôi không cần bất cứ ai. Nhu cầu. Không. Nhưng sẽ là nói dối nếu tôi nói tôi không muốn ai cả. Và tôi sẽ bị nguyền rủa nếu một con sói mắt xanh nào đó không xuất hiện trong tâm trí.
Free reading for new users
Scan code to download app
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    Writer
  • chap_listContents
  • likeADD