bc

Kim ngân hoa và máu

book_age18+
detail_authorizedAUTHORIZED
19
FOLLOW
1K
READ
alpha
fated
shifter
curse
mate
kickass heroine
luna
drama
werewolves
vampire
female lead
male lead
multi-character
supernatural
multiple personality
like
intro-logo
Blurb

Cuốn sách cuối cùng của Bộ ba Kim ngân hoa kể về cựu thợ săn ma cà rồng Priscilla Rodriguez khi cô gặp lại người chị gái bị ghẻ lạnh của mình, Astrid. Mối quan hệ giữa họ không còn như cũ đã có khoảng trống vô hình nhưng không rạn nứt như mối quan hệ với bạn đời alpha Wyatt Rivers của mình.

Priscilla bị chính những con quỷ của mình tạo gánh nặng luôn chống lại mối ràng buộc định mệnh giữa cô và Wyatt. Anh ấy đã rất kiên nhẫn nhưng sự kiên nhẫn của anh ấy đang cạn dần.

Liệu cô ấy sẽ có thể tìm thấy chính mình lần nữa và mở ra lần nữa chào đón mọi người? Hay cô ấy sẽ tiếp tục theo cách riêng của mình?

Khi Wyatt đánh gục tôi, lẽ ra anh ấy nên hôn tôi. Một luồng hơi nóng chạy dọc bụng tôi khi tôi hình dung môi anh sẽ có vị như thế nào. Tôi ấp ủ ý tưởng không biết mình sẽ làm gì khác nếu anh ấy không cho tôi cơ hội để suy xét lại bản thân. Liệu cuối cùng anh có buông tay không? Tôi tự hỏi làm thế nào những ngón tay dài của anh ấy có thể cảm thấy rối trong tóc tôi, kéo một cách háo hức khi tôi cắn vào đùi anh ấy.

Anh ấy sẽ cầu xin?

Honeysuckles and Blood được viết bởi Anacostia Miller, một tác giả đã ký hợp đồng với eGlobal Creative Publishing.

chap-preview
Free preview
Chương 1
Góc nhìn của Priscilla Sau hai mươi năm đặt mình vào tình thế nguy hiểm, tìm kiếm câu trả lời cho sự mất tích của em gái tôi, tôi đã nghĩ đến cái chết. Bằng cách nào đó tôi đã sống sót và được đưa ra khỏi sự đau khổ đó. Tôi đã có câu trả lời. Tại sao tôi không hài lòng với điều đó? Có lẽ bởi vì tôi đã sử dụng máu tào bạo của mình để săn ma cà rồng và hóa ra em gái tôi là ma cà rồng. Ở gia đình đó. Tôi có một đứa cháu gái mà tôi không biết là có tồn tại. Một người anh rể. Điều ngạc nhiên lớn nhất là gia đình thuần chủng của em gái tôi đã chào đón tôi với vòng tay rộng mở. Tôi không muốn điều đó. Hay tôi đã làm? Tôi thậm chí còn không biết mình là ai nữa nếu không có sự trả thù của mình. Mối thù truyền kiếp của tôi lẽ ra đã giết chết tôi. Tôi muốn nó giết tôi. Nhưng thay vào đó, tôi thức thật khuya, suy nghĩ về mọi thứ tôi đã làm để theo đuổi câu trả lời. Giao dịch tôi đã thực hiện. Những người tôi đã giết. Bây giờ tôi bị ám ảnh bởi nhận ra rằng nó không đáng. Ngay bây giờ, sau khi hạ cánh ở Venice vài ngày trước, tôi rất hối hận khi đến đây. Em gái tôi, Astrid đang sống trong một biệt thự bên ngoài thị trấn, và thay vì ở với cô ấy, tôi lại ở với Wyatt Rivers. Điều gì khiến tôi nghĩ rằng nên ở lại với anh ấy từ New York Wolfpack? Tôi đổ lỗi cho người bạn đời đã kéo tôi đến với anh ấy. Tôi thấy mình bị người đàn ông thu hút một cách bất lực, nhưng không hiểu sao ở trong một ngôi nhà với một đám người vẫn cảm thấy thích thú với một ngôi nhà đầy ma cà rồng. Với mảnh đất mới mua được, Wyatt đang bận rộn vẽ bản thiết kế cho cộng đồng mới. Điều đó giữ anh ta ra khỏi kinh doanh của tôi. Tuy nhiên, cháu gái tôi, Oriana, sẽ không để tôi yên. Người chồng của cô, Robin, đã làm việc cả ngày lẫn đêm với Wyatt, khiến cô bé không có người trông coi và buồn chán. May mắn cho tôi. Khó chịu như tôi tìm thấy một đứa trẻ lai, tôi không thể không thích cô bé. Oriana là một trong những người tôi đã làm tổn thương trên con đường báo thù của mình. Một trong nhiều hối tiếc. Trong khi cô bé dường như đã bỏ qua, tôi thì không thể. Tôi muốn làm lành với cô bé. Oriana là hình ảnh đáng ghét thu nhỏ của mẹ cháu. Kỳ lạ, Tôi quan sát khi con bé điều chỉnh cây đàn guitar của mình, gảy một vài hợp âm khi con bé sáng tác một bài hát mới. Con bé có tài năng và thật vui khi thấy con thể hiện nó. Cốc trà xanh cháy xém của tôi nằm trong tay, khiến lòng bàn tay tôi chuyển sang màu hồng khi hơi nóng. "Đó là một giai điệu hay," tôi khen ngợi, nhấp một ngụm chất lỏng. Nó đốt cháy lưỡi tôi nhưng tôi không có phản ứng gì với nó. Oriana cười rạng rỡ, "Cảm ơn! có chắc là con không làm phiền dì chứ?" Tất nhiên cô bé đang làm phiền tôi nhưng cô bé không biết điều đó. Đây là tôi mở rộng lòng hơn, để mọi người đến gần tôi. "Dì chắc chắn, Oriana." “Được rồi,” cô bé thừa nhận, một vài lọn tóc rối tung ra khỏi búi tóc. Con bé có mái tóc của bà ngoại. Astrid cũng tô điểm thêm những chiếc buộc tóc xinh xắn. Mặc dỳ tôi có mái tóc của cha tôi. Suy cho cùng và thực tế là màu đen. "Ngày mai dì sẽ đến ăn trưa cùng mẹ cháu chứ?" Thật ngọt ngào khi con hỏi tôi và câu trả lời không thể nào là không. "Dì đã sẵn sàng như bao giờ hết. Còn cháu?" Cô bé cũng không có quan hệ tốt với Astrid giống như tôi, cô bé đang bẻ một nhánh ô liu. Mở khóa cửa và để cô bé có cơ hội. Làm cầu kết nối. "cháu nghĩ vậy. Cháu không thể giận mãi được", cô bé nói. "Con có thể tức giận mãi mãi nhưng dì không khuyên con làm điều này." Tôi trả lời với một cái vẫy cổ tay. Oriana nở một nụ cười, cho rằng đó là một trò đùa nhưng khi cô bé nhìn vào mặt tôi, cô bé nhận ra rằng tôi không đùa. "Cháu ổn chứ, Priscilla? Thật sao?" Tôi đặt cốc của mình xuống đảo bếp. "Tôi đã dành hai mươi năm để nghĩ rằng Astrid đã chết, Oriana. Nghĩ rằng gia đình Romano đã chôn cô ấy trong một con mương ở đâu đó. Tôi có chút mâu thuẫn." "Điều đó công bằng" người phụ nữ trẻ đồng ý. "Chuyện với Wyatt thế nào rồi?" Một lời chế giễu vụt qua môi tôi trước khi tôi kịp ngăn lại. "Có người tọc mạch." "Tôi chỉ biết cảm giác được ở gần người bạn đời của mình là như thế nào và…" "Và không quan hệ tình dục với họ?" Tôi kết thúc câu nói của cô ấy. Oriana tặng tôi một nụ cười bẽn lẽn. "dì chỉ cần nói một từ và cháu sẽ khiến mình trở nên quý giá." "Đừng bận tâm về điều đó," tôi trả lời, đưa cốc trở lại môi. Tôi nhận thức được ảnh hưởng của Wyatt đối với tôi. Khi tôi nhìn thấy anh ấy. Khi anh ấy lấp đầy những giấc mơ của tôi. Đôi mắt xanh biếc ấy khơi dậy trong tôi niềm khao khát đã chôn vùi bấy lâu. Tệ hơn nữa, Wyatt đã nói khá rõ ràng rằng anh ấy cảm thấy thế nào về tôi, và tôi đã nói rõ rằng anh ấy sẽ đợi rất lâu trước khi tôi đáp lại bất kỳ cảm xúc nào trong số đó. Tôi liếc nhìn cháu gái của mình, hơi ghen tị với việc cô ấy làm mọi thứ có vẻ dễ dàng như thế nào. Oriana hai mươi tuổi. Trẻ. Nóng nảy và bất lực trong tình yêu với Robin. Tôi đã thấy ảnh hưởng của mối quan hệ bạn đời đối với cô bé. Con bé không thể cưỡng lại anh ấy và thành thật mà nói, Robin đã khiến con bé trở thành một người tốt hơn vì điều đó. Nhưng tôi không phải là Oriana. Tôi không phải là một cô gái tiệc tùng hai mươi tuổi. Tôi là một con chó cái lạnh lùng ba mươi tám tuổi. Khó thích. Nhanh chóng để tranh luận. Tôi ghét bản thân mình vì điều đó, nhưng tôi biết mình là ai. Tôi thà chết còn hơn để bất cứ thứ gì kiểm soát số phận của mình ngoài tôi. Điều đó bao gồm một người bạn đời chết tiệt. Cửa trước của nhà nghỉ mở ra, cho thấy những người thay đổi đang vào trong sau một ngày dài dưới ánh mặt trời để vạch ra vùng đất. Robin bước vào đầu tiên, nhào tới hôn lên đầu Oriana một cách trìu mến. Cô quay về phía anh, cười khúc khích khi đặt một nụ hôn lên môi anh. "Anh có mùi kinh khủng," cô trêu chọc, lùi lại khỏi anh. Robin mỉm cười với cô ấy: "Tôi sẽ đi tắm. Tối nay em có muốn ra ngoài ăn tối không?" Oriana nhiệt tình gật đầu. Họ có vẻ rất hạnh phúc. Trước khi Robin gặp Oriana, người bạn đời thứ hai của anh ấy, tôi đã nhìn thấy anh ấy ở khu vực cảnh sát một vài lần, không bao giờ mỉm cười. Al kinh doanh tất cả các thời gian. Người đàn ông có thân hình giống như một con bò đực nhưng lúc nào anh ta cũng buồn bã đến nỗi anh ta dường như nhỏ bé hơn. Bây giờ, anh ấy đã đứng cao hơn, giống như Oriana đã cho anh ấy mục đích. Robin rời khỏi cô ấy, đi về hướng phòng của họ. Đôi mắt của Oriana không rời khỏi anh một lần khi cô đứng dậy, nhẹ nhàng đặt cây đàn guitar lên hòn đảo. "Chúng ta sẽ nói chuyện sau, Priscilla!" cô ấy chào tạm biệt tôi và chạy về phía nơi Robin đã biến mất. Tôi đảo mắt, nhấp một ngụm trà lần nữa. Cửa trước lại mở ra, cho thấy Wyatt đang thảo luận điều gì đó với một người chuyển số trẻ hơn tên là Tanner. Đôi mắt xanh lục của anh ấy bắt gặp tôi gần như ngay lập tức. Với sự hiện diện của anh ấy, căn phòng dường như tràn đầy năng lượng cao chót vót của anh ấy. Một cơn rùng mình không thể kiểm soát chạy dọc sống lưng, ngứa ran ở đùi. Cơ thể tôi phản ứng với anh ta ngay lập tức. Và tôi ghét nó. Phản ứng bên trong của tôi chỉ làm tôi bực mình. Ánh mắt anh ấy nhìn xuống, quan sát cách tóc tôi xõa xuống, hất sang một bên vai. Tôi ngước lên nhìn anh, một bên lông mày nhướng lên. "Chụp ảnh đi," tôi vặn lại, nhấp một ngụm trà. "Đó là cái gì?" Wyatt hỏi, biết rõ tôi vừa nói gì. Căn phòng trở nên yên lặng khủng khiếp khi những người thay đồ lẻn ra khỏi bếp. Tanner nhìn Wyatt và tôi trước khi rời khỏi phòng. Tôi nhún vai thờ ơ. "Tôi đã nói, hãy chụp một bức ảnh. Nó sẽ tồn tại lâu hơn." Trong một vài bước, Wyatt đã ở trước mặt tôi. Tôi không phải là một phụ nữ nhỏ bé, khoảng năm chín, nhưng anh ta vẫn cao hơn tôi ở độ cao sáu foot-5. Anh ta được xây dựng như một vận động viên bơi lội. Lithe, mạnh mẽ và khéo léo. "Tôi sẽ đánh giá cao nếu bạn giữ những nhận xét như vậy cho chính mình." "Chà, tôi sẽ đánh giá cao nếu bạn để mắt đến chính mình." Không bỏ lỡ một nhịp nào, Wyatt trả lời: "Đặt một phụ nữ xinh đẹp trước mặt tôi và tôi nhất định phải nhìn chằm chằm." Tôi đã ghét cậu ấy. Tôi ghét sự ửng hồng trên má trước những lời tâng bốc của anh ấy. Tôi ghét cảm giác quặn thắt trong bụng khi môi anh nở một nụ cười ma quái. Tôi cau mày. "Hãy nhớ Priscilla, tôi đang ban ơn cho anh bằng cách để anh ở lại đây," giọng anh ấy mượt mà như sa tanh khi anh ấy cúi xuống, khuôn mặt anh ấy áp sát vào mặt tôi một cách nguy hiểm. Hơi thở của anh phả vào mặt tôi, một hạt lửa lớn dần trong tôi. "Tôi có thể dễ dàng rút lại lời mời của em." "Có thể," tôi trả lời, mắt liếc nhìn anh. Mỗi từ một thách thức. "Nhưng anh sẽ không." Mắt anh hơi nheo lại. Nếu tôi không nhìn anh ấy chăm chú như vậy, tôi sẽ không nhận thấy sự dao động trong quyết tâm của anh ấy. "Đừng quá chắc chắn. Nhà Romanos chỉ sống cách đây vài dặm thôi. Tôi chắc rằng họ sẽ không phiền khi có khách." Cái cau mày của tôi sâu hơn. Tôi thà bò lên ghế đá công viên còn hơn là xin chị tôi một phòng cho khách. Không có cách nào, hình dạng hay hình thức nào khiến tôi sẵn sàng bước vào một ngôi nhà đầy ma cà rồng. Tôi cố gắng che giấu cảm xúc của mình về điều đó, Wyatt thở dài, rời xa tôi. "Em đang ở trong nhà anh, nếu em định không tôn trọng anh, ít nhất hãy làm điều đó khi chúng ta ở một mình." "Và ở đây tôi nghĩ anh không thể đùa," tôi trả lời. Đôi mắt của Wyatt hoàn toàn không để lộ điều gì khi anh rời khỏi phòng. Khi anh khuất bóng, vai tôi rũ xuống, nhượng bộ phần muốn buông tay trong tôi. Nội tâm tôi vẫn còn rối bời, nhưng ít nhất, những giấc mơ của tôi sẽ mang đến cho tôi một số hình thức tưởng tượng. Và phần hay nhất khi mơ về Wyatt là không có sự ràng buộc nào.

editor-pick
Dreame-Editor's pick

bc

Tình mãi đậm sâu: Chú nhỏ ăn đến nghiện

read
1K
bc

Đừng nói bậy bạ

read
1K
bc

Tận Cùng Yêu Hận (3S,18+)

read
3.7K
bc

Dị Mộng

read
2.2K
bc

Thiên Mệnh Hẹn Kiếp

read
1K
bc

Quý Cô Hai Mặt

read
1K
bc

Tổng giám đốc Mạc thật thơm

read
1K

Scan code to download app

download_iosApp Store
google icon
Google Play
Facebook