Chương 3:

1582 Words
“Làm sao anh lại đem em so sánh giống với giáo sư!” Vì thế, mọi người, trên đài dưới đài, tất cả đều lấy ánh mắt chằm chằm nhìn tôi! Tôi bây giờ thật muốn biết cảm giác của người vì một sơ suất nhỏ mà chỉ sau một đêm đã trở thành người nổi tiếng, có phải giống như tôi đây, là loại cảm giác đặc biệt muốn tự sát! Sau khi tôi kêu to với sư huynh mọi người lúc này dùng ánh mắt muốn giết người rà soát, trên lễ đài từ hiệu trưởng đến bí thư rồi đến giáo sư của tôi, tôi nghĩ bọn họ giờ phút này nhất định đặc biệt hối hận đã thu nhận một đệ tử quấy nhiễu như tôi. Mà với sư huynh, ngay từ đầu cảm thấy có chút thực xin lỗi anh, liên lụy anh cùng tôi thành danh. Tuy nhiên nghĩ lại cũng thấy xứng đáng, nếu anh ta không chọc tôi, tôi làm sao có thể làm ra bộ dạng dọa người như vậy! Tôi cũng không dám nhìn, đem đầu cúi trước ngực biến mình trở thành một con đà điểu. Đột nhiên giọng nói của một người đàn ông từ trên lễ đài vang lên: “Đã sớm nghe nói nữ sinh khoa IT nổi tiếng là thẳng thắn đáng yêu, tôi còn không tin, hôm nay có cơ hội tận mắt chứng kiến, mới xác định quả nhiên không phải lời đồn!” Tiếng nói vừa dứt, toàn trường vang lên một tràng tiếng cười thoải mái, hóa giải cục diện khó xử khẩn trương muốn chết vừa rồi. Trong lòng tôi vạn phần cảm kích, ngẩng đầu nhìn về phía trên lễ đài, người đã giải cứu tôi từ trong hoàn cảnh đáng xấu hổ vừa rồi, mà người kia lúc này cũng đang ở trên lễ đài đuôi mắt mỉm cười nhìn tôi. Lòng tôi rạo rực! Tôi không chớp mắt nhìn trên lễ đài nhỏ giọng hỏi sư huynh: “Sư huynh, anh nói xem, cái gọi là anh hùng cứu mỹ nhân, có phải hay không chính là giống như vừa rồi!” Sư huynh cũng giống tôi nhìn không chớp mắt nhìn lên trên lễ đài, miệng lại hung hăng quẳng xuống cho tôi một chữ cũng tính là câu trả lời: “Mơ đi!” Tọa đàm chính thức bắt đầu. Trên đài vị đại soái ca tự giới thiệu, anh tên gọi là Lê Hải Thành. Anh quả nhiên là Lê Hải Thành! Yêu nghiệt soái ca Lê Hải Thành! Khiến cho người ta rung động không thôi! Anh còn nói Will là tên tiếng Anh của anh, sau khi về nước anh hi vọng tất cả mọi người gọi tên thật của anh là Lê Hải Thành. Chính là có rất nhiều người trong giới truyền thông đã có thói quen dùng tên Will để gọi anh, vì vậy nên rất ít người biết Will trong truyền thuyết tên thật là Lê Hải Thành, và Will chính là ông chủ Lê Hải Thành. Tôi nhìn trên đài Lê Hải Thành, cảm giác anh cùng vị bằng hữu ngày hôm qua một thân áo lam mộc mạc giản dị trong bữa tiệc dường như là hai người khác nhau. Ngày hôm qua Lê Hải Thành tuy rằng ngạo khí lại khiến cho tôi cảm thấy anh giống như một người bình thường, anh cách tôi rất gần. Nhưng giờ phút này ánh sáng trên người Lê Hải Thành tỏa ra bốn phía, điều này làm cho tôi cảm thấy anh ta cách rất xa rất xa, sự vĩ đại của anh ta làm cho loại người tiểu nhân bình thường như tôi đây vĩnh viễn đều với không tới. Một lát sau, sư huynh lại dùng cùi chỏ ra sức huých vào tôi, tôi quay đầu nhìn sư huynh nhỏ giọng hỏi: “Anh làm gì lại huých em! Hành động vừa rồi của hai chúng ta còn chưa đủ để dọa người àh!” Sư huynh thần thần bí bí nhìn tôi nói: “Mỹ Lệ, em phát hiện không, Lê Hải Thành ở trên lễ đài giống như luôn dùng ánh mắt dõi theo em!” Tôi nhịn không được liếc anh một cái: “Sư huynh, anh không chỉ là ông Sư đại học, anh còn là ông Sư đại học lừng danh trung ngoại tam bát phẩm bảng!” (câu này nếu hiểu sơ thì có thể là Mỹ Lệ nói sư huynh của cô ấy ko chỉ là 1 ông “sư ” (sư huynh, sư phụ) của trường đại học mà còn là 1 ông “sư” (trọc) truyền đạo) Sư huynh bị tôi nói nổi giận, liền giơ tay đập đầu tôi một cái. Thực đau a! Nhưng là lúc này tôi vẫn nhớ rõ, cho dù đau chết tôi cũng không thể kêu lên thảm thiết phá tan cổ họng như bình thường. Tôi một bên xoa đầu một bên một lần nữa ngẩng đầu nhìn hướng Lê Hải Thành trên lễ đài. Kỳ thật tôi cũng xác định như vậy, thật sự là anh đã nhìn tôi từ lâu, hơn nữa giờ phút này anh còn dùng ánh mắt thật lạnh lùng nhìn tôi. Tôi đối với người trên lễ đài chớp chớp ánh mắt cười nịnh nọt, Lê Hải Thành tựa hồ tiếp thu biểu hiện như chú cún con của tôi, ánh mắt không còn rơi trên người tôi nữa. Lần này quả thực bị anh xem thường! Tôi âm thầm ở trong lòng suy nghĩ, trăm ngàn lần đừng một lần nữa cùng sư huynh gây náo loạn, lần này chắc chắn Lê Hải Thành sẽ không giúp tôi giải vây nữa, ai kêu tôi lớn bằng từng này lại đi gây loạn trong trường; đến lúc đó, tôi nhất định sẽ bị giáo sư lạnh lùng đuổi khỏi nhà, bị hiệu trưởng khai trừ ra khỏi trường. Sau khi tọa đàm chấm dứt, người đứng dưới đài điên cuồng chen chúc lên sân khấu xin chữ ký của Lê Hải Thành, người này đi trước người sau nối tiếp tiến lên, cảnh tượng này thật khiến cho người ta tặc lưỡi không ngừng. Tôi cùng sư huynh ở giữa đống người điên cuồng gắng sức chen ra phía sau lễ đài. Thầy hướng dẫn vừa nhìn thấy tôi liền chỉ ngay vào mũi tôi hung tợn giáo huấn: “Mỹ Lệ, cô giỏi lắm! Cô nói xem nhân phẩm của cô chạy đi đâu rồi! Mỗi ngày ngoại trừ tạo thêm phiền toái cho tôi, cô còn làm gì được nữa?” Tôi cúi đầu chạy nhanh lại, tưởng tượng mình là con chim đà điểu, mà sư huynh của tôi thật không có lương tâm nói “Em đi dọn dẹp vệ sinh” Liền tránh đi. Đáng thương cho đỉnh đầu của tôi sớm bị nước bọt của thầy giáo phun ướt. Thật không hổ là người chồng bị vợ chèn ép lâu năm, cứ như ân sư – người hướng dẫn dạy tôi bao lâu nay, sức mạnh ấy tôi có thể nhìn ra là ở nhà bị vợ thầy chà đạp bao nhiêu! Thầy hướng dẫn đang giáo huấn tôi đột nhiên im lặng, tôi ngẩng đầu, hóa ra là Lê Hải Thành, bên cạnh anh ta là thầy hiệu trưởng cùng thư ký riêng đang đi từ trên lễ đài đến phía sau hội trường. Thầy hiệu trưởng chính là đang tha thiết mời Lê Hải Thành cùng ăn bữa tối, Lê Hải Thành trên mặt lộ vẻ lễ phép lại xa cách mỉm cười, dường như đối với bữa cơm này cũng không cảm thấy hứng thú. Thầy hướng dẫn của tôi mắt thấy Lê Hải Thành kia đi đên liền ném tôi sang một bên cùng nhóm người tổ chức nhanh chóng gia nhập mặt trận nhiệt tình mời Lê Hải Thành cùng ăn bữa cơm thân mật. Tôi cuối cùng vẫn cảm thấy Lê Hải Thành nửa như vô tình mà cố ý dùng ánh mắt lướt trên người tôi, nhưng tôi sợ mình tự đa tình, cho nên cũng không cho phép lấy ánh mắt anh thêu dệt thành như vậy, hay là anh kỳ thật đang nhìn tôi. Tôi một lần nữa nhịn không được hoài nghi, vừa rồi Lê Hải Thành lại dùng ánh mắt lướt qua, tôi nghe thấy Lê Hải Thành nói với hiệu trưởng: “Nếu thịnh tình không thể từ chối, vậy cung kính không bằng tuân lệnh.” Tôi biết đây là anh đang đáp ứng lời mời cơm của hiệu trưởng trường đại học lớn. Chỉ là cái gật đầu này của anh, đã khiến cho thầy sung sướng, trực tiếp quên đi sự khó chịu tôi gây ra cho thầy, cái miệng rộng bắt đầu cười ngây ngô. Lúc một đám người lướt qua tôi ra bên ngoài, Lê Hải Thành giống như lơ đãng ngẩng đầu nhìn tôi, sau lại giống như lơ đãng quay sang thầy hướng dẫn của tôi hỏi: “Bạn học này là học trò giỏi của thầy phải không?” Thầy hướng dẫn của tôi quay đầu liếc mắt lườm tôi một cái, miễn cưỡng làm ra vẻ vui sướng trả lời: “Ai là cao đồ, chính là một học sinh không ra gì mà thôi!”
Free reading for new users
Scan code to download app
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    Writer
  • chap_listContents
  • likeADD