Tôi nghi hoặc hỏi sư huynh: “Sư huynh, thời điểm em đi chúng ta không phải ký hợp đồng với người khác sao?”.
Sư huynh trả lời tôi nói: “Đúng vậy, đúng vậy, đúng vậy a, chẳng qua bốn ngày trước Vĩ Sĩ ra mặt giúp chúng ta cùng công ty đó giải trừ hợp đồng, lại ký kết cùng chúng ta. Em thật chậm lụt, chuyện lớn như vậy cũng không bắt kịp, xứng đáng!”
Hả? Có chút loạn!
Tôi cẩn thận suy nghĩ, hồi tưởng lại một chút, bỗng nghĩ ra một chi tiết: Ngày tôi đến tìm Lê Hải Thành, lễ tân tiểu thư có nói với tôi, anh đã đi. Tối hôm đó, tôi tìm được anh, tại khách sạn mây mưa thất thường. Đang lúc ngủ mơ mơ màng màng, tôi tựa hồ nghe Lê Hải Thành gọi điện, phân phó cho người nghe điện thoại: Cần phải xử lý tốt sự tình ngày mai, không cần tranh cãi, đỡ phí công chúng ta bỏ ra”.
Mang theo nghi vấn chạy đến điện thoại công cộng gọi cho điện thoại di động cho Lê Hải Thành. Lê Hải Thành thực vui vẻ nhận điện thoại hỏi tôi: “Bảo bối, nhớ anh?”. Tôi ậm ừ cho qua, sau đó vội vàng hỏi: “Lê Hải Thành, ngày em ở thành phố B cùng anh, lễ tân khách sạn có nói với em anh vội vã rời đi. Nói cho em biết được không, ngày đó anh vội vã trở về làm gì?”
Lê Hải Thành cười ha ha ha ha hỏi lại tôi: “Bảo bối, làm sao vậy?”
Tôi nói: “Có chút cảm giác kỳ quái, có chút không thể tin được, em sợ mình suy nghĩ nhiều, nhưng lại không nhịn được mà cứ nghĩ đến!”
Lê Hải Thành ”A” một tiếng, dụ dỗ: ”Em nói đi xem nào, em nghĩ cái gì, sao lại không dám nghĩ. Nói đi, xong anh nói em nghe em nghĩ rốt cuộc có đúng hay không?”
Tôi hít vào một hơi sâu, sau đó nói: ”Em có thể nói a, nhưng anh không được chê cười em tự mình đa tình. Ngày đó anh vội vàng trở về, có phải là vì xử lý chuyện hạng mục của chúng em?”
Lê Hải Thành không nói chuyện, lại ha ha cười chấp nhận. Trong lòng tôi trở nên hưng phấn, cẩn thận hỏi: ”Như vậy, là vì em sao?”
Giọng điệu mang theo chút vô lại, Lê Hải Thành nói: ”Muốn biết đáp án như thế nào, bây giờ lại đây. Anh chờ em cùng ăn cơm trưa. Ngoan. Anh bận, không nói nữa”. Sau đó, Lê Hải Thành cúp máy khiến những lời tôi muốn nói nghẹn trong họng.
Tôi đang rối rắm nên dùng lý do gì đến Vĩ Sĩ mới không đ thấy rõ gian tình của chúng tôi, sư huynh như thiên thần phủ xuống mang thánh dụ của thầy hướng dẫn đến cho tôi. Thấy hướng dẫn nói vừa rồi bộ phận kỹ thuật của Vĩ Sĩ gọi điện thoại tới, bảo trường học phái người qua thảo luận nội dung cụ thể của hạng mục, còn dường như lơ đãng nói thê một câu “Cô gái lần trước tới Vĩ Sĩ hiệp đàm là được.”
Tôi dùng bộ phận ruột thừa dư thừa nhất trên người tôi để suy nghĩ cũng có thể biết chuyện này là do một tay Lê Hải Thành bày ra! Lê Hải Thành, Tổng giám đốc Lê, mang chữ "Tổng" đúng là khác, muốn làm gì chỉ cần sai bảo một tiếng tất cả liền nước chảy thành sông rồi, thật là khiến người sùng bái!
Tôi hấp ta hấp tấp ôm tập tài liệu chạy ra cổng trường học, tôi đã tính đúng giờ, lúc này vừa đúng sẽ có xe buýt đến Vĩ Sĩ.
Kết quả vừa đến cửa trường học, tôi liền thấy một chiếc xe đen bóng hiệu Terra đậu trước mặt.
Tôi đang chép chép miệng nghĩ: ”Tên thối tha này làm gì tối chốn cực lạc thần thánh thối như trường học để khoe khoang”. Tài xế bên trong xe đột nhiên đi về phía tôi, dừng ở trước mặt, sau đó tự giác cầm lấy tập tài liệu trong lòng tôi, nói: ”Tiểu thư Vi Mỹ Lệ đúng không, tôi là tài xế của Tổng giám đốc Lê, ngài phân phó tôi lại đây đón cô đến Vĩ Sĩ bàn chuyện”.
Tôi ngốc quá! Còn hơn cả tiểu trư! Tôi vốn dĩ là học sinh giữ vững nguyên tắc xã hội chủ nghĩa, bình thường ra ngoài đều tiếc tiền, trong vòng sáu con phố, ngay cả xe buýt cũng không ngồi, trực tiếp đi bộ. Hiện tại, vừa ra khỏi cửa lại có chiếc xe xa hoa đến đón, tôi thật muốn xin ông trời cho tôi xin chút tự chủ, đừng khiến tôi chưa trải qua giãy dụa đã trực tiếp khuất phục, hưởng lạc ở thế giới vật chất.
Tôi ngơ ngác lên xe, nhất thời thấy có chút không thích hợp. Tôi hỏi tài xế “Anh tài xế, đến công ty các anh hiệp đàm nghiệp vụ, ông chủ đều cho xe đến đón sao?”
Tài xế cười ha ha nói: ”Làm sao có thể, từ trước đến giờ, trừ bỏ Tổng giám đốc Lê, tôi chỉ đón một mình Nhậm tiểu thư thôi”
Trong lòng nảy sinh cảm giác đắc ý, vui vẻ đến miệng làm sao cũng không khép được, hắc hắc he he vẫn vui mừng.
Tôi sợ anh tài xế thấy bộ dạng ngây ngốc của mình lại phát giác tôi và Tổng giám đốc Lê có gian tình, lại giấu đầu hở đuôi nói: ”Đâu có, đâu có, tôi không đặc biệt như vậy đâu, cũng giống với người khác thôi! Tổng giám đốc Lê của các người là thật là tốt, ha ha, tốt lắm!”
Nói xong, nhìn anh ta, vẻ mặt dại ra, giống như bị thiên lôi giáng. Nghĩ lại lời mình vừa nói, tôi nhịn không được, mắng to mình đầu heo!
Ai nói mình đặc biệt! Ai nói mình không giống những người khác! Người ta căn bản không nói mà.
Trước kia có lần Hoài Âm nói với tôi, rơi vào tình yêu làm chỉ số thông minh của con gái đều thấp. Lúc ấy tôi còn không tin, tự tin nói ”Không phải, tối thiểu khẳng định mình sẽ không như vậy”. Lúc ấy, nghe xong Hoài Âm mãnh liệt gật đầu nói: ”Đúng, đúng, cậu nhất định sẽ không như vậy. Bởi vì cho dù có yêu hay không, chỉ số thông minh của cậu vẫn thấp giống nhau thôi”.
Đổ mồ hôi!
Hiện tại thì tôi tt đối tin tưởng vào câu ”Yêu đương làm chỉ số thông minh của con gái thấp đi” rồi. Bởi vì trong lòng thấy ngòn ngọt hưng phấn, đầu óc trở nên mơ hồ, nói chuyện lộn xộn, cứ ù ù cạc cạc.
Chỉ là tôi cảm thấy nếu có thể làm cho tình cảm của tôi cùng Lê Hải Thành thêm khăng khít, một chút tôi cũng không để ý đến việc trở nên ngốc nghếch một chút.
Vào Vĩ Sĩ, tôi liền trực tiếp chạy tới thang máy số 6 để đi. Lúc trước đi thang máy số 6 đã tạo thành thói quen.
Kết quả là lúc tôi vừa muốn bước chân vào thang máy, thì vị tiểu thư ngồi ở đại sảnh đã vui vẻ đến trước mặt tôi nói: "Nhậm tiểu thư xin ngài chờ một chút! Tổng giám đốc Lê giao phó khi ngài tới thì trực tiếp đi thang máy số 1 lên."
Tôi thoáng sửng sốt, nghĩ thầm ưu đãi rõ ràng như vậy sẽ tạo cơ hội khiến cho tôi bị xì căng đan. Tôi cười gượng hai tiếng liền nói với vị tiểu thư đó: "Không cần không cần! Tôi đi thang máy thường là được!" Sau đó lợi dụng lúc cô nàng còn đang nghi ngại không hiểu tôi liền nhấc chân chạy vào thang máy.
Nào ngờ "Pằng" một cái, không nói lời nào cô nàng liền túm lấy tay tôi lôi ra ngoài thang máy! Con nhóc sức lực cũng khá mạnh, nhìn thân hình thon thả lấy đâu ra sức lực lớn như vậy a!
Cô nàng thấy tôi bị kéo đến nổi mặt nhìn ngu ra, liền ngượng ngùng nói với tôi: "Thật xin lỗi Vi tiểu thư! Là như vậy, Tổng giám đốc Lê cùng Vũ Tổng giám bây giờ đang ở lầu 10, Tổng giám đốc Lê đợi ngài ở phòng làm việc, thang máy số 1 là lên thẳng phòng làm việc của Tổng giám đốc Lê, nếu ngài đi thang máy khác thì đến lầu 9 hoặc lầu 11 thì lại phải chuyển đi cầu thang bộ mới tới được."
Tôi ngất! Tôi còn tưởng rằng là Lê Hải Thành cho tôi đặc thù đãi ngộ nên mới để tôi đi thang máy số 1, lần này lại xấu hổ lần nữa. Tôi đây là từ lúc nào bắt đầu tự đa tình đây?
Tôi cười hắc hắc hai tiếng nói câu cám ơn sau đó đi tới thang máy số 1. Thang máy sau khi dừng lại, cửa vừa mở ra, hoắc, thật là mở rộng tầm mắt! Ông chủ và nhân viên đúng là không cùng một dạng, tôi đã thấy phòng làm việc của Vũ Duy Hải cũng đủ xa hoa, nhưng là cùng với căn phòng trước mắt này đem so sánh thật là kém xa quá đi.
Lê Hải Thành cùng Vũ Duy Hải an vị bên cạnh bàn làm việc ngay chính giữa căn phòng lớn hào hoa, tôi vừa tiến đến, Vũ Duy Hải liền đứng lên đi về phía tôi, tôi hướng về phía anh gọi 1 tiếng "anh Quan", anh mỉm cười đáp một tiếng đưa tôi đến trước mặt Lê Hải Thành, sau đó nói với tôi: "Vi Mỹ Lệ, đây là ông chủ công ty chúng tôi Tổng giám đốc Lê."
Tôi vô cùng hồn nhiên, vô cùng khéo léo kêu một tiếng "Chào Tổng giám đốc Lê!", còn mang bộ mặt phớt tỉnh xoay người chào một tiếng đúng tiêu chuẩn thăm hỏi lễ nghĩa.
Tôi nhìn thấy Lê Hải Thành nghe tôi chào trên gương mặt tuấn mỹ giống như yêu nghiệt bắt đầu hiện ra nụ cười mơ hồ mang theo tà khí, sau đó không chút để ý "Uh" một tiếng ý bảo tôi ngồi xuống.
Vũ Duy Hải nói với tôi sau khi tôi ngồi xuống: "Là như vậy Vi Mỹ Lệ, trên tay tôi vừa mới nhận hai hạng mục tương đối lớn, nên thời gian tới có chút không rảnh. Đúng dịp công ty chúng tôi cũng vừa nhận không ít hạng mục, cho nên nói bây giờ nhìn lại thật ra chỉ còn lại một mình Tổng giám đốc Lê của chúng tôi có dư thời gian, cho nên, Vi Mỹ Lệ, trường học của em lúc này thật đúng là gặp vận may rồi, hạng mục lớn lần này của trường em sẽ được Tổng giám đốc Lê chúng tôi tự mình phụ trách!"
Tôi lại giật mình một cái! Hơi cảm thấy vui mừng, tôi lại có thể làm việc cùng thiên tài IT, thật là vinh hạnh quá đi!
Tôi nhìn mặt Lê Hải Thành lại có chút hưng phấn cà lăm hỏi: "Thật, có thật không?"
Lê Hải Thành không lên tiếng chỉ là thừa dịp Vũ Duy Hải cúi đầu dọn dẹp văn kiện mập mờ nhíu mày mở trừng hai mắt đối với tôi.
Nếu người anh em này ở trong một xã hội tôn trọng phụ nữ, thì đó chính là nam nhân họa thủy họa quốc ương dân, bằng vào phong tình anh mới vừa nháy mắt nhíu mày vừa rồi, thì đã có thể hấp dẫn vô số nữ lãnh đạo nữ đại vương nữ sắc lang tàn sán lẫn nhau để chiếm đoạt giày xéo “cây to” của anh!