Xa lạ

1760 Words
Lương Việt An nhận lại chiếc điện thoại di động nhìn tôi: “Anh ta không đến?” Tôi bất đắc dĩ gật đầu: “Có lẽ đang ở trên đường đi...” Lương Việt An: “Tiết mục của các cậu ở phần thứ hai.” Tôi ngây ra một lúc, anh ấy làm sao mà biết được? Tôi lại nói câu: “Không có sao đâu, anh ấy sẽ tới ngay!” Lương Việt An không mở miệng nữa, lễ khai mạc bắt đầu rồi, nhìn Lương Việt An đang là tư cách người tài trợ đầu tư xây dựng trường học bị người chủ trì mời lên khán đài, tôi mới rốt cuộc biết anh ấy vì sao lại tới nơi này! Lương Việt An vì thiết lập học bổng hạng mục S, anh đã cấp một tỷ để thiết lập lại quỹ giáo dục, bảo bối kích động mà vỗ tôi: “Wow! Cậu từ nhỏ đã có người anh trai lợi hại như vậy! Lớn lên lại đẹp trai ! Lại có tiền! Có nhiều sự nghiệp thành công! Mấu chốt là lại còn thiện lương! Còn trở về xây dựng lại trường học cũ! Trước đó cậu có biết anh ấy như vậy không?” Tôi xấu hổ mà cười: “Chậc... Đương nhiên!” Đương nhiên không biết! Tôi thừa nhận là tôi cũng nhờ người chủ trì khi nãy nói mới biết được. Tôi không biết anh ấy làm gì, anh ấy lại chưa bao giờ nói cho tôi, tôi chỉ là biết anh ấy là anh trai, anh ấy có một nhà, một công ty lớn, hình như có được một cái sự nghiệp cũng không tồi, hình như có rất nhiều tiền. Nhìn trên khán đài, cả người anh ấy phát ra một sức hút mãnh liệt, đối mặt với nhiều người như vậy cũng không chút nào bối rối, bình tĩnh mà trả lời tất cả câu hỏi của mọi người ở dưới khán đài. Bất kể qua bao nhiêu năm, anh ấy vẫn như cũ, vẫn ưu tú, thời gian cũng không có lấy được sức hút của anh ấy, cũng không có che lấp được cái mũi nhọn của anh ấy, anh ấy vẫn như cũ, vẫn là ngôi sao phát sáng lộng lẫy nhất ở trên trời đêm, dù không muốn nhưng mà tôi vẫn như trước, vẫn ở dưới chân núi nhìn lên người của anh ấy! Có vẻ như chúng tôi không dành thời gian như nhau, tôi thì luôn cố gắng vì anh ấy mà thay đổi! Tôi cười khổ, có lẽ, từ lúc bắt đầu, chính là tôi đã hy vọng quá nhiều….. Thời gian cứ từng phút từng giây mà trôi qua, tôi có chút hoảng hốt, nhìn tiết mục thứ nhất sắp kết thúc, mà Trịnh Duy Minh còn không có tới, chúng tôi đã đăng kí rồi, anh ấy đàn dương cầm, tôi thì nhảy, nếu anh ấy không tới, tôi nên nhảy một mình như thế nào đây…. Cái tiết mục thứ nhất đã kết thúc, người chủ trì nói: “Vừa rồi là tiết mục mà chúng ta chưa kịp phấn khích thì đã kết thúc! Kế tiếp, nhiệt liệt vỗ tay hoan nghênh Trịnh Duy Minh cùng Mai Thảo sẽ mang đến cho chúng ta một tiết mục có tên là Luv. Letter.” Tôi đột nhiên luống cuống, màn che đã rơi xuống, ánh đèn tắt đi, nhân viên công tác nhanh chóng đem dương cầm đẩy lên, tôi phát ngốc đứng ở tại chỗ, không biết làm sao. Trong bóng tối, tôi đột nhiên nhìn thấy một người cao lớn lịch lãm đi tới, anh ấy như đã mang lại cho tôi một sự nhẹ nhõm từ trong bóng đêm, làm tôi an lòng. Lương Việt An đã biết hết thảy, chỉ hỏi một câu: “Là khúc Luv. Letter sao?” “Ừ!” Tôi nhìn Lương Việt An ngồi ở đó, trước mặt anh là dương cầm,, anh ấy quay đầu lại nhìn tôi liếc mắt một cái: “Chuẩn bị tốt chứ?” Tôi nhanh chóng ổn định vị trí, bắt đầu tư thế, ánh đèn lại lần nữa sáng lên, theo nhịp âm nhạc, tôi bắt đầu khiêu vũ, có lẽ là bởi vì Lương Việt An ở đây, vừa mới bắt đầu tôi không bắt theo nhịp được, nhưng theo âm nhạc nhịp sôi động, tôi không tự chủ được mà chìm sâu trong đó. Luv letter — nghĩa là thư tình, ngay từ đầu là tôi bảo bài này, là hy vọng lại không bị ảo tưởng. Tôi coi đó như là sự cổ vũ, an ủi, ý muốn nói cho mọi người biết là không cần tuyệt vọng, bình tĩnh mà ôm hy vọng đối diện với nó. Khúc nhạc dạo cũng giống như tiếng lòng của một người bị tan vỡ trong mối tình đầu, có nhảy nhót, có e lệ, điềm mỹ mà tốt đẹp. Ở trên đường theo đuổi tình yêu của tôi, mỗi khi tôi tưởng là sẽ từ bỏ, khúc này đã lại cho tôi hy vọng. Khúc đầu của nhạc này là khúc duy nhất cũng là khúc mà tôi thích nhất, tôi chơi dương cầm dốt đặc, nhưng kiên trì khổ học là vì khúc dương cầm này, chuẩn bị một năm, chỉ là vì đem thư tình đó để cho Lương Việt An nghe, chính là anh ấy, từ đầu đến cuối đều không có thể hiện ra….. Còn nhớ rõ năm ấy, tôi vừa diễn một tấu xong, nhưng không nghe trong đại sảnh vang lên từng trận vỗ tay nào, nhìn lại vị trí khán giả kia không có một ai, tôi một thân trốn ở trong WC khóc thật lâu... Từ đó về sau, tôi đã không chạm vào dương cầm, thỉnh thoảng muốn thì sẽ bật lên nghe thư tình, tôi cũng không có nghe hết khúc đầu, mà hiện giờ, thực buồn cười đi... Dĩ nhiên là anh ấy, đang đem khúc đầu của Luv Letter đàn cho tôi nghe! Tôi đưa lưng về phía người xem, giương mắt nhìn Lương Việt An, anh ấy cũng đang nhìn tôi. Tôi biết, đôi mắt anh ấy đang chăm chú nhìn vào tôi không rời đi một giây nào, tôi cảm nhận được, chính là tôi đã không phải là cô gái năm đó buồn vì anh mà uống rất nhiều rượu, luyến tiếc mà uống sạch. Một khúc kết thúc, Lương Việt An đứng dậy cùng tôi lại đứng chung một chỗ, hướng về phía người xem khom lưng cúi chào, dưới khán đài chỉ trong nháy mắt vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Dưới khán đài, các vị lãnh đạo vừa lòng mà gật gật đầu, nhìn dưới khán đài, những nữ sinh hướng về phía Lương Việt An, ánh mắt tràn ngập tình yêu cùng sự bái phục, phảng phất, tôi thấy được chính mình năm đó, tôi cũng từng ngồi ở thính phòng vì anh ấy mà vỗ tay nhiệt liệt, hiện giờ chúng tôi lại đứng chung một chỗ, tôi chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày như hôm nay. Chúng tôi cùng nhau đi xuống khán đài, tôi khom lưng, chân thành mà nói: “Cảm ơn cậu! Hôm nay nếu không có cậu, tôi cũng không biết phải làm sao bây giờ!” Đỉnh mày của Lương Việt An nhẹ nhăn, nhẹ giọng nói câu: “Chúng ta đã xa lạ như vậy rồi sao?” Ngắn ngủn một câu, hốc mắt tôi thế mà như muốn lên hơi nước, tôi cuống quýt mở to mắt, làm bộ dạng bình tĩnh mà cười nói: “Việt An, tôi đi trước! Có thời gian lại gặp!” Tôi cuống quýt muốn chạy trốn, tôi sợ tôi sẽ quá rung động, thở không ra hơi, một lần nữa sẽ như ngày xưa, không thể như thế được! Vào khoảnh khắc xoay người, Lương Việt An đột nhiên duỗi tay bắt được tôi: “Tôi đưa cậu về!” Tôi vừa định mở miệng từ chối, anh ấy cũng không quay đầu lại, xoay người đi, lạnh lùng nói lại một câu: “Tôi ở bên ngoài chờ cậu!”. Vẫn như cũ là phong cách của anh ấy, khiến cho người khác muốn từ chối cũng không có cơ hội để được mở lời. Tôi đi thay quần áo, thay được bộ đồ thoải mái liền đi ra ngoài, tôi nhìn ra trước cửa cũng không có chiếc xe nào, tôi liền đi tìm bãi đỗ xe, tôi đột nhiên nhớ lại, tôi không biết xe anh ấy, cũng không biết bảng số xe, tôi đi xem từng chiếc xe, có lẽ là Lương Việt An nhìn không chịu được nữa, bóp kèn xe, chạy tới gần: “Lên xe!” Xem bộ dáng anh ấy không vui, tôi sờ soạng cái mũi, duỗi tay muốn đi mở cửa sau xe, lại phát hiện mở không ra, tôi khó hiểu mà nhìn anh ấy, Lương Việt An cau mày kêu: “Ngồi phía trước!” Tôi thở dài, nhận mệnh lệnh mà ngồi ở ghế phó lái. Lương Việt An chậm chạp không khởi động xe, tôi có một chút cảm giác như đi vào cõi thần tiên, anh ấy đột nhiên nói câu: “Cậu không biết xe tôi cũng không muốn gọi điện thoại cho tôi sao? Là không muốn?” Tôi ngây ra một lúc, run rẩy mà nói câu: “Tôi không có số của cậu...” Lương Việt An cười lạnh nhạt một chút, cũng chưa nói cái gì, nhưng tôi cảm giác được áp suất trong xe tự nhiên rất thấp, trên người anh ấy tỏa ra một hơi thở lạnh lùng làm tôi cảm thấy có chút bối rối, tôi ấn cửa sổ xuống để được hít thở không khí, anh ấy lại nói một câu nữa: “Đưa điện thoại di động cho tôi!” “A? Ồ!” Tôi đem điện thoại đưa cho anh ấy, Lương Việt An nhìn màn hình thật lâu không nhúc nhích, tôi đột nhiên nhớ tới, cái hình nền điện thoại là tôi và Duy Minh chụp chung! Tôi cẩn thận đem điện thoại từ trong tay anh ấy lấy về, ngây ngô cười: “Ha ha... Cái kia… Nếu không cậu đọc cho tôi số của cậu đi! Tôi sẽ lưu!”
Free reading for new users
Scan code to download app
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    Writer
  • chap_listContents
  • likeADD