“Xin chào! Cũng lâu rồi đấy nhỉ?”
Cậu hạ cuốn sách xuống nhìn màn hình rộng trên cổng lớn của trường cấp ba Quốc Tế. Cô gái xinh đẹp trong chiếc đầm trắng thuần khiết ấy cùng nụ cười tươi như ánh mặt trời trong một video quảng cáo.
“Hôm nay cậu trong đẹp lắm! Mình muốn ôm cậu. Trong những lúc thế này hãy đến bên mình khi nổi đau không thể giải quyết được. Hãy đến với mình dù trong hoàn cảnh nào và dù chuyện gì xảy ra. Thì tớ cũng sẽ yêu cậu hết phần đời còn lại.”
Mộng Thường là tên của cậu, một cái tên ai nghe cũng cứ tưởng là nữ nhưng thực chất là một cậu thiếu niên 18 tuổi. Nhìn vẻ bề ngoài của cậu họ cứ ngỡ là một đứa con gái với làn tóc đen dài óng ả suông mượt, hầu như che đi những nét trên khuôn mặt không ai nhìn rõ vì cậu thường xuyên đội mũ lưỡi trai che đi gần nửa khuôn mặt. Nhưng hôm nay cậu hứng lên cột bó gọn lại bờ hững với tóc mái dài.
Cậu luôn bị bạn bè trêu chọc nam không ra nam nữ không ra nữ, giới tính không rõ ràng cậu đều bỏ ngoài tai mặc kệ mà sống, tất thấy đều có nguyên do khiến cậu thành như vậy. Cậu khẽ quay người lặng lẽ bước đi với dáng vẻ khoan thai trầm ổn.
Phía trên căn tin tầng trệt.
Tú Anh cầm hộp sữa vinamilk trên tay vừa mới mua cùng với bánh mỳ kẹp rời đi trong sự dòm ngó chỉ trỏ của nhiều học sinh khác quanh đây. Tú Anh chằng quan tâm mấy vì cô đã quá quen với những ánh nhìn không mấy thiện cảm trong suốt gần ba năm học dành cho cô ở đây rồi.
Vẻ bề ngoài lạnh lùng khó gần của Tú Anh đa phần khiến những học sinh ở đây cảm thấy không ưa gì cô vì họ cho rằng cô chảnh chọe kiêu kỳ, ra vẻ mình đây là tiểu thư đài cát. Vốn dĩ cô cũng chính là một trong những học sinh được chọn quay quảng cáo cho trường, với nhan sắc được ca tụng như búp bê sống ấy, cô sở hữu đôi mắt biếc to tròn như mắt mèo, làn tóc hơi hoe nâu dài suông tới lưng tạo nên vẻ đẹp hoang dại như nàng thơ.
Cô không có bạn, chỉ chơi một mình, ăn một mình, đọc sách một mình, khái niệm của cô là ai chơi được thì chơi không được thì thôi cô chẳng cần thiết tha gì. Khẽ đâm ống hút vào hộp sữa vừa đi vừa uống thì chợt cô đứng khựng lại vì không may lỡ va phải bè lũ đám học sinh nữ tự xưng là “chị đại” của trường.
“Chết tiệt!”
“Xin lỗi.”
Tú Anh chỉ buông hai chữ ngắn gọn như có chuyện gì xảy ra, cô lơ đi không muốn dính dáng gì với “lũ giặc” chuyên gây sự và bắt nạt người khác, cô vốn dĩ đã quen rồi. Cô chưa từng để bọn họ bắt nạt mình một cách dễ dàng. Cô ngậm ống hút hút sữa đi lướt qua mặt bọn họ một cách thản nhiên như không thì bọn họ đẩy vai cô giữ lại lớn giọng:
“Này Vương Tú Anh, xin lỗi là xong thôi sao?”
“Lê Kiều, bọn mình có cần trả thù cho cậu không?”
“Đừng bận tâm!”
Lê Kiều cất giọng đáp, nhìn Tú Anh bằng đôi mắt khinh thường. Đi theo bên cạnh còn có những cô bạn cực kỳ trung thành “như lũ đầy tớ”.
“Làm đi!”
Tú Anh thản nhiên đáp với giọng nhẹ nhàng nhưng vẻ mặt lại nghiêm túc đến vô cảm, đôi mắt nhìn đối phương như khơi gợi con quỷ trong họ.
Nghe Tú Anh nói vậy Lê Kiều tưởng mình nghe nhầm nhếch môi hỏi lại:
“Mày nói cái gì?”
Tú Anh thở phắt một cái vì cô chẳng thích nhắc lại lần hai nhưng cũng đáp trả lại:
“Thích thì làm đi!”
Máu trong người Lê Kiều như sục sôi trước lời thách thức của Tú Anh, cô nàng hùng hổ lên nắm tóc Tú Anh vung tay định tát cô nhưng chưa kịp làm gì thì đã bị Tú Anh bắt lấy cổ tay nắm chặt lại rồi đẩy mạnh một phát, khiến cô nàng ngã phịch xuống nền với bao nhiêu ánh mắt của mọi người đang nhìn xung quanh.
“Con khốn này!”
Cô bạn cùng phe thấy vậy nổi khùng lên xông xáo tới nhưng lãnh ngay cú đá vào bụng cực ngầu của Tú Anh mà ngã sõng soài ra đó. Lê Kiều ngước mặt lên nhìn Tú Anh với đôi mắt hùn hụt ngọn lửa giận dữ quát tháo:
“Mày đang làm gì vậy hả? Mày vẫn muốn đi học chứ hả, con ranh?”
Tú Anh an nhiên vuốt tóc ra sau với dáng vẻ kiêu hãnh nhìn hai cô bạn bằng đôi mắt đen hoang dại. Những cô bạn khác cùng bè đều đứng hình. Trên môi cô khẽ nở nụ cười nhẹ nhàng cất giọng nói:
“Đương nhiên vẫn muốn đi học chứ. Công nhận các cậu chăm chỉ ghét tôi thật đó, nếu tôi bị các cậu phá hủy rồi các cậu có được lợi ích gì không?”
Nói đoạn Tú Anh tu hết hộp sữa không còn một giọt rồi bóp vỏ hộp trong lòng bàn tay đến méo mó với nụ cười ma mị tiếp lời:
“Không khôn khéo, không giả tạo, đau đầu quá! Chắc các cậu khát khao nhìn thấy tôi khóc vì trò đùa bắt nạt của các cậu lắm nhỉ?”
Chưa đầy một phút một giọt nước mắt lắm dài trên bờ má của Tú Anh một cách nhanh chóng khiến ai nấy đều sững sờ. Vẻ mặt cô vẫn tỏ ra dửng dưng, cô đưa tay quệt đi, nhìn cô bạn Lê Kiều cất giọng cao vút:
“Nước mắt đó, hài lòng cậu chưa hả, Kiều?”
Nói rồi, Tú Anh bước đi vì không muốn dây dưa với đám này nữa.
“Mày đứng lại đó cho tao, Tú Anh!”
Lê Kiều đứng phắt dậy chạy tới vung tay xô Tú Anh ngay khi cô đang đi xuống cầu thang khiến Tú Anh không giữ được thăng bằng ngã người xuống. Vừa đúng lúc đó, cậu đang từ phía dưới đi lên được nửa đoạn theo phản xạ cậu giang tay ôm lấy cô bạn, thể là cả hai đều ngã lăn xuống khỏi bậc thang và ngất lịm đi trong hốt hoảng.
...
Phòng y tế.
Tú Anh đã tỉnh dậy từ lâu, cô đang ngồi bên cạnh giường nhìn cậu bạn vừa cứu mình hiện giờ vẫn chưa tỉnh dậy. Vì đỡ cho cô nên cậu bạn này bị chảy máu đầu và đã được dán miếng urgo rồi.
Cô khẽ nhìn chú mục từng nét trên gương mặt của cậu bạn này một cách thản nhiên với ánh mắt tò mò, khẽ đưa ngón trỏ chạm nhẹ đường sóng mũi tuyệt mỹ của cậu cô cất giọng nhẹ nhàng:
“Đẹp thật!”
Bất chợt cậu mở mắt cô vội thụt tay lại nhìn cậu bằng đôi mắt đen biếc long lanh sắc sảo. Phải mất vài chục giây sau đó cậu mới đình thần lại chuyện gì đang xảy ra. Cậu ngồi dậy đưa tay ôm đầu lắc nhẹ vì có chút nhức nhối.
Tú Anh nhìn từng hành động cử chỉ của cậu không chớp mắt, cô cảm thấy cậu bạn này thật kì lạ với cái cục tóc búi hờ hợt phía sau, tóc mái lưa thưa lè phè trước mặt trông thật rất lạ, nhưng cô phải công nhận một điều rằng đây là lần đầu tiên cô gặp một cậu con trai có một gương mặt đậm chất phi giới tính.
Cậu khẽ vương tay khởi động vì có chút tê tê thì “bộp” một phát khi cậu lỡ đập tay vào trán cô bạn mà không để ý gì, cậu vội xoa nhẹ đầu cô thoáng giật mình có chút hoảng hốt hỏi:
“Không sao chứ?”
Cả hai nhìn nhau trực diện như dừng lại giây phút này, con tim đôi bên nhất thời có chút loạn nhịp nhưng sau đó nhanh chóng trở lại bình thường khi Tú Anh mở lời một câu lạc chủ đề:
“Cậu, tên gì vậy?”
Tú Anh thắc mắc hỏi thay vì hỏi han “Cậu có sao không?” hay “Cám ơn cậu đã cứu tôi” đó không phải lời cô thích nói.
“Không tên!”
Cậu đáp lại một cách nhanh chóng rồi bước xuống giường bệnh, lấy mũ lưỡi trai đội lên đầu choi xuống rời khỏi đây thì chợt bị cô bạn nắm tay giữ chặt lại.
“Này Không Tên, chân tôi đau, cậu có thể cõng tôi đi về lớp được không?"
Tú Anh ngỏ lời không một chút ngần ngại gì, chỉ vào cái chân phải bị bầm tím của mình sau cú ngã cầu thang vừa rồi với vẻ mặt tỉnh queo.
Cậu thở phắt một cái hất tay cô bạn không quen biết này ra, khẽ nhìu mày bởi cái yêu cầu kì quặc của cô trong khi cả hai chỉ mới gặp mặt lần đầu, cậu buông giọng trầm thấp dứt khoát phũ phàng:
“Tự mà đi!”
Rồi cậu nhấc chân bước đi thì bất ngờ cô bạn nhảy ngay lên lưng cậu làm cậu không kịp phản ứng gì, hai chân kẹp lại vào hông cậu, hai tay vòng lại. Khẽ nghiêng đầu nhìn cậu với ánh mắt thuần khiết nhưng đầy ma mị.
“Mùi hương biển khơi pha chút dầu hoa cam và gỗ đàn hương trên người cậu thật dễ chịu, thơm thật!”
“Bước… Bước xuống!”
Cậu hơi sững người nên thành nói lắp trước hành động quá đỗi vô tư, không ngần ngại gì của cô bạn này.
Tú Anh thấy sắc mặt lúng túng của cậu bạn có chút buồn cười đáp: “Sao nói lắp rồi Không Tên?” rồi cô dứt khoác một câu: “Lỡ leo rồi nha, không xuống, đau chân lắm!”
Cậu đành phó mặc chấp nhận sự kì cục của cô bạn biết ăn vạ đúng lúc đúng chỗ, coi như cậu xui xẻo khi vô tình cứu người giờ thành “thê nô” luôn....
Dừng chân trước cửa lớp học 12A1, cậu thả cô bạn xuống một cách nhanh chóng làm cô bạn không giữ được thăng bằng hơi loang choạng liền báu lấy tay cậu. Cậu nhìn xuống bàn tay nhỏ bé ấy của cô bạn rồi nhìn lên đôi mắt đen biếc như đang cười, rất sáng, rất tự nhiên và có chút mê hoặc.
“Cậu học lớp này à?”
Mất vài giây cậu định hình lại thoát khỏi ánh mắt ấy nhìn đi hướng khác, chỉ “Ừm” một tiếng không nói gì thêm.
Tú Anh đi cà nhắc với cái chân đau vào trong lớp khiến ai cũng chú ý xôn xao cả, cô dành cái nhìn đầy sắc lạnh dành cho những kẻ đã đẩy cô xuống rồi về chỗ ngồi của mình ở cuối dãy bên cạnh cửa sổ.
Cái lớp chưa bao giờ yên bình khi lúc nào cũng ồn ào như cái chợ, thầy chủ nhiệm phải đập bàn lên giọng:
“Cả lớp yên lặng chút nào, hôm nay có một bạn học sinh từ lớp khác chuyển tới lớp chọn của chúng ta.”
Cậu bước vào với dáng vẻ âm trầm khó đoán. Khẽ bỏ cái mũ lưỡi trai xuống, ai nấy đều dành cho cậu những cái nhìn khinh thường có, thiện cảm cũng có nhưng đa phần đều không mấy thích sự hiện diện của học sinh mới này.
Nhưng có một điều không thể phủ nhận rằng khuôn mặt của cậu có nét gây tính sát thương với thần thái lạnh lùng, các cô cậu bạn đều bàn tán về ngoại hình của cậu đặc biệt ở cái búi tóc với để mái trong như những người mẫu phi giới tính theo phong cách cổ trang.
“Em hãy giới thiệu một chút về mình đi.”
“Tôi là Mộng Thường!”
Ngay khi cậu vừa nói tên mình ra, cả lớp bàn đầu hơi ngớ người rồi sau đó đều quay sang bàn tán nhau rôm rả.
“Mộng Thường? Tên gì lạ đời vậy, nghe ngộ ha.”
“Đẹp trai thế kia sao lại có cái tên nghe giống con gái vậy trời?”
“Tên với người khác nhau một trời một vực.”
“Nhìn để tóc dài búi như vậy cùng với cái tên, thật nghi ngờ giới tính quá đi à.”
“Mộng Thường?” Tú Anh thầm nhẩm cái tên của cậu bạn kia.
Thấy cái lớp lại ồn cả lên thầy thở phắt một cái đầy bực mình mà quạu lên: “Cái lớp này có yên lặng không hả?” rồi thầy quay sang nhìn Mộng Thường bảo: “Hết rồi à? Hãy giới thiệu thêm về đi.”
Cậu lắc đầu đáp nhanh: “Dạ không có.”
“Em có vẻ kiệm lời quá nhỉ? Thôi được rồi. Bạn Mộng Thường chuyển vào lớp ta vì học kì 2 năm 2 bạn ấy có thành tích tốt nằm trong top 5 học sinh giỏi của trường nên được chuyển vào lớp điểm của chúng ta. À, còn về chỗ ngồi thì… hãy ngồi chỗ trống còn lại gần chỗ của Tú Anh, bạn gái tóc đen dài ấy.”
Cậu gật đầu rồi đi đến chỗ trống cuối dãy cùng bàn với cô bạn mà cậu đã cứu khi nãy ngồi đó.
“Trời, chúa im lặng đều tụ lại ở góc lớp rồi, tớ phải né khu đó ra thôi.”
Mấy bạn nữ liếc nhìn lên tiếng.
Cậu chẳng bận tâm tới những nói hay ánh nhìn của mọi người, lấy sách vở trong cắp ra để lên bàn chăm chú đọc coi như chẳng màn để ý tới.
“Chưa đầy 10 phút chúng ta lại gặp nhau nữa nhỉ?”
Tú Anh chủ động bắt chuyện với cậu bạn cùng bàn, nhìn cậu chăm chú với đôi mắt thú vị và tò mò về cậu bạn kì lạ này.
Cậu không đáp lại chỉ “Ừm” một tiếng nhẹ hẫng, không quay qua nhìn cô bạn lấy một lần mà chỉ đăm đăm vào cuốn sách dày cộp. Thấy cậu không phản ứng gì cô nàng vẫn nhìn cậu cất giọng ngọt ngào:
“Tôi nên cám ơn cậu đã giúp tôi, cậu thích uống sữa vị lựu không nhỉ?”
Cậu lãnh đạm đáp nhanh lại: “Không cần đâu!”
“Không thích à? Chỗ tôi ngồi chưa có bất kì ai ngồi cả vì tôi không có bạn, cậu là người đầu tiên. Này quay sang nhìn tôi đi? Cậu không ưa tôi à?”
“Không phải thế!”
Cậu đáp với vẻ có chút ái ngại khi lần đầu cậu gặp một cô bạn lại chủ động bắt chuyện như thế. Hàng chân mày thanh tú của cô nàng khẽ nhíu lại, cảm thấy cậu bạn thật khó gần nhưng cô nhất quyết không bỏ cuộc, cô nhướn người sát lại nhìn cậu khiến cậu thoáng ngạc nhiên nhìn trân trân vào đôi mắt sáng như giọt sương ấy của cô nàng.
“Tôi không xinh sao? Nên cậu mới không nhìn tôi.”
Cả hai nhìn nhau với khoảng cách chỉ cách vài căng ti mét, cậu có thể cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của cô bạn còn cậu như nén lại hơi thở ngay tại khoảnh khắc này.
Thấy cậu im lặng một lúc không nói gì, Tú Anh bĩu môi cách người ra bảo:
“Không trả lời sao? Chẳng vui chút nào.”
Rồi cô nàng chán chẳng thèm bắt chuyện nữa, lật cuốn sách ra tập trung sự nghiệp học hành của mình.
...
Tiết học trôi qua đến giờ giải lao, âm thanh cũng trở nên hỗn loạn hơn khi đám chị đại tự xưng “những cô nàng hotgirl” của trường đang đùa vui với cô bạn mắc một căn bệnh đặc biệt “bạch tạng”.
Cô bạn có tên hơi chút của vùng quê nông thôn là Út Đậu, vì chính cái tên này mà cô bạn luôn bị trêu chọc quẻ mùa công thêm làn tóc trắng xóa, đôi mắt hoe đỏ và làn da trắng bạch như “cục chè trôi nước” khiến cô không thoát khỏi số phận bị bạn bè chê cười bắt nạt. Chính vì thế cô tự đặt biệt danh cho mình là Coca.
“Làm bài tập cho tụi tao xong chưa? Sắp tới tiết Anh Văn rồi đấy.”
Lê Kiều lên giọng kênh kiệu, ngồi xuống ngay mặt bàn để sách vở của Coca khi cô bạn đang mày mò đan khăn choàng cổ. Bọn Hồng và Tuyết cùng mấy nữ sinh hội khác thì đứng khoanh tay cười khinh nhìn Coca.
Nghe Lê Kiều hỏi vậy, Coca dừng mọi động tác không dám ngẩng mặt lên nhìn bọn họ, vì cô rất sợ những ánh mắt ăn tươi nuốt sống ấy. Cô chỉ viết lắc đầu “chưa”.
“Gì cơ, chưa sao? Cậu quên mất à?”
Lê Kiều trừng mắt nhìn Coca gằn giọng rồi đứng thẳng người dậy tiếp lời:
“Này, tôi nói chuyện nhẹ nhàng quá nên nghĩ rằng tôi nhờ vả sao?”
Rồi cô nàng dùng ngón trỏ chỉ thẳng vào trán Coca với ánh nhìn đầy sự đe dọa thách thức bảo:
“Đây là mệnh lệnh, lại muốn bị cho ăn đánh à? Bắt nạt cậu không phải việc khó của tôi đâu.”
Hồng vỗ vai Coca chen vào đáp: “Sợ à? Thôi đừng có lo. Cậu cứ chịu nghe lời bọn tôi thì sẽ không có việc gì hết. Cậu có thể làm tốt mà nhỉ?”
Đôi bàn tay Coca cáu chặt khăn choàng cổ trong tay, khẽ hít một hơi thật sâu, Coca đúng vùng dậy cất giọng cao vút:
“Tôi sẽ không nghe lời các cậu đâu. Các cậu đừng có ăn hiếp tôi một cách quá đáng như vậy.”
“Con con bạch tạng này hôm nay ngông cuồng ha?”
Lê Kiều lớn giọng như hét vào mặt Coca vậy, vung tay tát mạnh vào mặt Coca một cái nháng lừa rồi còn xô đẩy Coca va vào tủ đồ cá nhân khiến Coca ngã phịch xuống nền gạch đau điếng mà không hét lên một lời, người co quắp lại. Mọi người trong lớp đều nhìn thấy nhưng không ai dám can vì không muốn liên lụy đến bản thân đành ngó qua làm lơ đi chỗ khác.
“Xin tha cho tôi đi.”
Tiếng kêu lí nhí trong miệng Coca đầy sự đau đớn, vẻ mặt nhăn lại. Lê Kiều nở nụ cười thỏa mãn, khẽ quỳ chân xuống đè lên bụng Coca, một tay nắm cổ áo Coca kéo lên đáp:
“Cậu thật sự đang chọc giận tôi đấy. Mau nói xin lỗi tôi đi và hứa sẽ làm theo lời bọn tôi, mau nói đi.”
“Tại sao tôi phải xin lỗi, tại sao phải hứa? Tôi đâu phải người hầu của các cậu?”
Coca cố gắng nói với hơi thở gấp gáp khó nhằn, đôi mắt sợ sệt nhìn Lê Kiều.
“Mày ăn gan hùm à? Hôm nay tụi tao sẽ cho mày biết thế nào là lễ độ.”
Lê Kiều hùng hổ với cơn giận dữ, tiếp tục vung tay giáng cho Coca một cái tát thì bất ngờ bị nắm chặt lại bởi bàn tay của Tú Anh. Thật sự cô chẳng bao giờ muốn chen vào việc rắc rối này đâu, nhưng vì ngứa mắt quá và một phần cảm thấy cô bạn với ngoại hình đặc biệt kia có một chút đáng thương nên thôi đành ra tay vậy, coi như xả thân vì thiện đi.
“Gì vậy?”
Chưa kịp để Lê Kiều cùng đồng bọn định hình thì cô nàng đả bị Tú Anh xấc cổ áo lên vung chân đá mạnh ngay vào vùng bụng khiến cô nàng bật ngã sóng soài như trái mít ướt.
“Haiza, tay bị bẩn rồi. Đau chân quá!”
Tính Anh thản nhiên đáp, phủi phủi tay của mình rồi khẽ cúi thấp người đỡ lấy Coca đứng dậy.
“Tao sẽ không để yên cho tụi mày đâu.”
Lê Kiều hét toáng lên trong cơn giận điên tiết lên vì bị Tú Anh đánh, chống tay đứng dậy vớ lấy hộp sữa lao tới khiến Tú Anh không kịp né thì một thân hình cao lớn đứng ra che chắn cho cô, hứng trọn hộp sữa đập ngay vào tấm lưng vững chãi ấy của cậu. Sữa bắn tung tóe thấm ướt vào chiếc áo đồng phục của cậu.
Đôi mắt đen của Tú Anh khẽ ngước lên nhìn cậu, lạnh lùng có, u uất đầy rẫy suy nghĩ có, dường như cô cảm nhận được sự cô đơn lẫn niềm đau trong đôi mắt ấy của cậu bạn này.