Tôi xuống xe bus ở điểm dừng cách bệnh viện mẹ nằm khoảng hơn hai trăm mét. Sau chừng mười phút tìm đường thì tôi cũng tới được khoa mẹ nằm. Vốn là ngày nghỉ nên bệnh viện cũng đông đúc hơn thường ngày. Dưới những vòm cây xanh, một vài người đàn ông đứng tuổi mặc bộ đồ bệnh nhân đứng tập thể dục. Chỗ khác lại có nhóm các cô, các dì ngồi buôn chuyện. Tất cả bọn họ dường như đang tự tận hưởng khoảng thời gian hiếm hoi trong ngày, trước khi phải trở về căn buồng độc một màu sơn trắng. Tôi men theo hành lang lát gạch thẳng tắp, băng qua mấy phỏng bệnh mà đi thẳng tới căn phòng cuối hành lang. Cánh cửa gỗ nặng nề được mở ra, ngay lập tức mùi thuốc sát trùng cùng tập hợp những thứ mùi khác xộc vào mũi khiến tôi muốn nôn. Cố nén lại cơn ớn lạnh đang trào ngược, tôi cúi đầu chào những người đa

