Chương 12: Cũng chẳng biết ai đang nợ tiền ai nữa

1156 Words
Cha Thịnh mẹ Thịnh đã đi đến cửa hàng từ sớm, bởi vì gần đây là trái mùa, trong cửa hàng cũng không có bận bịu gì nên Ngọc Hân không định đi giúp đỡ họ mà đi thẳng đến nhà họ Dư cùng người bạn nhỏ tán gẫu về nỗi lòng thiếu nữ. Hạ Mỹ Linh vừa mới tỉnh dậy, tối hôm qua cày anime đến hơn nửa đêm, lúc này vành mắt quầng đen hết cả, nếu như không phải tại cái đồng hồ sinh vật này đang ở đây thì Hạ Mỹ Linh có thể ngủ một mạch đến tối rồi. "Tổ tông, tớ buồn ngủ quá, cậu tha cho tớ đi, cho tớ ngủ một giấc lấy lại tinh thần đi". Nhìn Hạ Mỹ Linh ngả nghiêng trên ghế sofa ngáp liên tục, Ngọc Hân không nói lời nào nhào tới đem đôi bàn tay lạnh như băng nắm lấy cổ Hạ Mỹ Linh ấn xuống... "Đậu má lạnh lạnh lạnh!", Hạ Mỹ Linh trong nháy mắt giật mình nhảy cẫng lên, "Ác quỷ! Tên ác quỷ này! Nhân danh mặt trăng ta sẽ trừng trị ngươi!" "Hahahaha Tớ cũng chỉ vì muốn tốt cho cậu nha!". Ngọc Hân vừa cười vừa tránh né đòn phản công của Hạ Mỹ Linh, "Không phải cậu nói xế chiều hôm nay cha mẹ cậu sẽ trở về sao? Cậu còn chưa dọn dẹp nhà cửa, để cho mẹ cậu về thấy, chắc chắn sẽ lại phạt cậu viết bản kiểm điểm cho xem!" Mẹ Dư là cô giáo, tuần này đi đến vùng khác tập huấn, cha Dư cũng là trong đơn vị có việc phải ra ngoài gần hai ngày. Họ không có ở đây, đứa con Hạ Mỹ Linh này như một con ngựa hoang được cởi bỏ dây cương, trực tiếp bỏ mặc ngôi nhà thành một đống rác, nhưng mẹ Dư lại là một người ưa sạch sẽ, cái này nếu như để bà quay về nhìn thấy, nhất định sẽ nổi trận lôi đình. "Đậu má, cậu không nói thì tớ cũng quên mất! Mau mau mau làm nhanh lên! Kiểm điểm năm ngàn từ lận đó! Cả đời này tớ không bao giờ muốn viết nữa!". Nhớ tới đau thương đã từng trải qua, Hạ Mỹ Linh liền lập tức không thấy buồn ngủ nữa, đánh răng rửa mặt xong liền gặm cái bánh bao nhân trứng sữa mà Ngọc Hân mang tới, bận rộn làm việc. Ngọc Hân vén tay áo lên cùng tham gia: "Đã sớm bảo cậu đừng có vứt đồ đạc lung tung cậu không nghe. Nhìn trên mặt đất này, trên ghế sofa này, cho cậu một bài "Tiểu lôi thôi", cậu tự mình hát đi". "...Được thôi, ai sợ ai!", Hạ Mỹ Linh liền vui vẻ cất giọng hát: "Tiểu lôi thôi, thật a thật lôi thôi, vua lôi thôi chính là ta, người người gọi ta tiểu lôi thôi..." Giọng của Hạ Mỹ Linh nghe rất êm tai, cho dù không có nhạc đệm cũng có thể hát ra cảm giác trên sân khấu. Hơn nữa, có lẽ là giai điệu của bài hát này có độc, Ngọc Hân nghe một chút liền không nhịn được mà đứng lên ngâm nga theo, "Bỗng nhiên có một ngày, vua lôi thôi thay đổi, vua lôi thôi không còn lôi thôi nữa, mọi người đều thích hắn. Bỗng nhiên có một ngày, tiểu lôi thôi thay đổi, vua lôi thôi không còn lôi thôi nữa, mọi người chúng ta ai cũng! Thích hắn!" "Hắn hắn hắn, hắn là ai!" Hạ Mỹ Linh vung túi rác trong tay theo nhịp điệu cuối bài, hô lên một tiếng. Tay Ngọc Hân cầm giẻ lau chỉ lên người Hạ Mỹ Linh một cái: "Vua lôi thôi Dư Tiểu Xán!" "Hahahaha cậu đi ra---------" *** Hai người vừa chơi đùa ầm ĩ vừa bận rộn làm việc gần hai giờ đồng hồ, lúc này cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ. "Đậu má đã hơn 11 giờ rồi, đi đi đi, chị đưa mày đi ăn cơm!" Hạ Mỹ Linh tê liệt ngồi trên sofa nghỉ ngơi một hồi, cầm điện thoại di động đứng dậy, "Đường Hưng Hoa bên kia có một tiệm cá nướng mới mở, nghe nói hương vị không tệ, quan trọng nhất chính là cửa hàng thú bông mà chị Nhiên Nhiên thỉnh thoảng hợp tác cách chỗ đó không xa. Hai ngày trước không phải cậu nói muốn đến cửa hàng đó dạo một vòng, mua vài con thú bông mà chị Nhiên Nhiên làm, để tăng doanh thu giúp chị ấy sao , hôm nay có dịp!" "Đúng đúng, phải đi mới được", Ngọc Hân chỉ vào một cái đầu nhỏ tóc xoăn ngắn bù xù đứng dậy, "Cậu lái xe điện chở tớ đi, tối hôm qua tớ quên sạc điện". Hai người trước đây đều chạy xe đạp đi học, nhưng sau khi lên lớp 12, thời gian học tập căng thẳng, trong nhà liền mua cho xe điện. Còn về chuyện tăng doanh thu mà Hạ Mỹ Linh nói, Giản Nhiên lên Đại học cần không ít chi phí, bà nội tuổi tác lại cao, Ngọc Hân rất muốn giúp họ một tay, để cho cuộc sống của họ có thể thoải mái hơn một chút. Nhưng mà hai bà cháu họ đều là những người có tính tự lập mạnh mẽ, tuyệt đối sẽ không nhận tiền của cô. Vì vậy, cô suy đi nghĩ lại, cũng chỉ có thể lặng lẽ đi đến cửa hàng đó mua một vài con thú bông bằng len mà họ làm, giúp họ nâng cao số lượng tiêu thụ. Trước đây, khi nhà họ Giản còn chưa bắt đầu làm thú len kiếm tiền, Ngọc Hân và Giản Nhiên thường xuyên cùng nhau giúp bà nội nhặt ve chai thu giấy vụn, Hạ Mỹ Linh cũng vì vậy mà không chút do dự tham gia vào, còn phát động bạn học bên cạnh đi mua. Mà Vũ Minh Trí đã từng nhìn thấy Ngọc Hân nhặt ve chai mang về nhà sau khi tan học, thật ra chuyện là như vậy. "Có lẽ còn mấy ngày nữa là đi học rồi, cậu không tranh thủ thời gian cùng với bạn học học bá nhà cậu hẹn hò gì gì đó sao?" Bạn học học bá tên là Lưu Văn Vũ, là bạn ngồi cùng bàn với Hạ Mỹ Linh, kiêm đối tượng yêu sớm. "Tớ có hỏi qua cậu ấy rồi, cậu ấy nói còn có chút bài tập chưa viết xong, mấy ngày nay phải bổ sung bài tập cho đầy đủ". Hạ Mỹ Linh đi xuống lầu, mang giày xong đứng lên, "Mặc kệ cậu ấy, dù sao thì đến tựu trường là có thể gặp rồi". Ngọc Hân chớp chớp mắt đầy ngưỡng mộ: "Thật tốt".
Free reading for new users
Scan code to download app
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    Writer
  • chap_listContents
  • likeADD