“Hồng Phú Sĩ lần này không tệ, vừa giòn vừa ngọt, trái này to, cha đã rửa cho con rồi!”. Cha Thịnh có lẽ là làm việc mệt mỏi, đang cầm nửa trái táo ngồi gặm ở bên cạnh. Nhìn con gái bảo bối trở về liền hiến dâng vật báu mà mình thu thập được.
Ông có dáng vẻ rất tuấn tú, là kiểu người trông rất khôn khéo, tài giỏi, lại đẹp trai sắc sảo. Cho dù tuổi tác ngày một lớn biến thành ông chú bụng phệ, nhưng chỉ nhìn mặt thì vẫn có sức hấp dẫn. Chính là cử chỉ, phong thái này, còn có gương mặt thần thái này, nhưng nhìn như thế nào cũng có thể thấy được đây là một con người thật thà, chất phác.
Mẹ Thịnh liếc nhìn khuôn mặt tinh anh nhưng thực chất rất thật thà của ông chồng nhà mình một cái: “Biết con thích ăn táo, vừa quay trở về liền chọn một quả đỏ nhất to nhất đem rửa sạch sẽ, không cho ai đụng vào hết”.
“Ai da, con đúng thật là một đứa trẻ hạnh phúc nha!” Ngọc Hân cười cong ánh mắt, chạy tới bóp bóp bả vai hai người một lượt, sau đó mới cầm trái táo lên cắn một cái: “Oa, ăn rất ngon! Đúng rồi mẹ, lúc nãy mẹ gọi điện thoại cho con có chuyện gì sao? Con...đi vệ sinh, không có nghe”.
Nói xong câu cuối cùng, cô gái nhỏ có chút chột dạ, âm thanh có chút mập mờ.
“Không có gì, chỉ muốn hỏi xem con có quay về không, cha con không chờ nổi muốn cho con nếm thử trái táo ngay lập tức”. Mẹ Thịnh thuận miệng hỏi: “Phải rồi, bài tập nghỉ đông con làm ra sao rồi?”
Ngọc Hân càng chột dạ hơn, miệng cắn trái táo nên phát âm không rõ: “Ũng ạm ạ...”
Cho rằng cô đang lo lắng vì bài tập còn chưa hoàn thành, cha Thịnh cười híp mắt an ủi: “Không làm xong thì ta không làm nữa, con đừng để bản thân mình mệt mỏi!”
Mẹ Thịnh cũng gật đầu: “Các con có quá nhiều bài tập về nhà, lớp mười hai học tập vốn đã căng thẳng, còn sắp xếp nhiều bài tập như vậy, nghỉ ngơi cũng không được tốt, làm sao có tinh thần ôn tập”.
Ngọc Hân cười gượng: “...Nếu như A Xuyên nghe được những lời này, nhất định nó lại nói hai người thiên vị”.
Thịnh Xuyên là em trai của cô, năm nay lớp tám, giờ này chắc là đang ở trên lầu chơi game. Cách cha mẹ nuôi dạy cô chính là hoàn toàn thả lỏng, đối xử giữa cô và em trai cũng không hề giống nhau. Tuy là không đến nỗi nghiêm khắc như cha mẹ Hạ Mỹ Linh, nhưng cũng có yêu cầu.
“Nói thì nói, việc gì phải sợ, tiểu tử thối đó còn có thể tạo phản được chắc!” Ba Thịnh lầm bầm, bị mẹ Thịnh trừng mắt một cái, lúng túng sửa lại: “Khụ khụ, chúng ta làm như vậy không phải cũng vì muốn tốt cho nó hay sao!”
Mẹ Thịnh lựa ra đợt quả xấu cuối cùng, sau đó sửa soạn thành một túi trái cây ngon đưa cho Ngọc Hân: “Mấy quả này hình dáng có hơi cũ, đem bán cũng chẳng được gì, nhưng chắc chắn là rất ngọt, con đem đi qua cho bà cháu Giản Nhiên. Giờ này chắc hẳn nó vẫn còn chưa ngủ, những người khác thì ngày mai rồi đưa”.
Giản Nhiên là một người bạn thân khác của Ngọc Hân, hai đứa chơi với nhau từ nhỏ. Giản Nhiên sống ở cuối ngõ, trong nhà chỉ có hai bà cháu nương tựa vào nhau.
“Vâng ạ!” Ngọc Hân vừa gặm táo vừa đón lấy cái túi, thấy mẹ đấm eo đứng lên, rõ ràng là có hơi mệt. Ngọc Hân vội vàng nuốt miếng táo trong miệng xuống, nói: “Cha mẹ, hai người mau đi nghỉ ngơi đi, mở cửa hàng chẳng qua chỉ vì hứng thú, không nên để mình mệt mỏi đến vậy”.
Nhà họ Thịnh trước đây chỉ có thể xem là gia đình thường thường bậc trung, điều kiện gia đình không tính là thiếu thốn, nhưng cũng không được xem là quá tốt. Cha Thịnh mẹ Thịnh vì hai đứa con mà vất vả khổ cực không ít. Mãi cho đến năm năm trước, ba Thịnh bất ngờ trúng số được ba mươi vạn, bấy giờ mới trong một đêm bỗng chốc trở thành người giàu có.
Có điều là, hai người đã quen với cuộc sống của người bình thường, cũng không nỡ bỏ cửa hàng trái cây đã hơn mười năm cùng những người hàng xóm cũ. Hơn nữa, chỗ này cũng gần trường học của hai chị em. Vì vậy những thành viên trong gia đình đều chấp nhận ở lại con hẻm nhỏ chật hẹp này, sống một cuộc sống bình thường.
Đương nhiên, đó chẳng qua chỉ là vẻ bề ngoài. Trên thực tế, mấy năm nay hai người còn kiếm được không ít tiền bằng việc mua nhà mua lầu, hình như còn đầu tư vào một vài công ty gì gì đó. Ngọc Hân cũng không biết bây giờ trong nhà rốt cuộc có bao nhiêu tài sản, dù sao thì chắc hẳn là rất nhiều. Nếu không thì cha cô cũng sẽ không đặc biệt tặng cho cô một tập chi phiếu vào lần sinh nhật năm nay, nói là cho phép cô có thể tùy ý mà tiêu xài.
“Đã rõ thưa bà quản gia nhỏ”.
Mẹ Thịnh cười đáp một tiếng, lúc này Ngọc Hân mới tung tăng ra khỏi nhà.
Nhìn bóng lưng hoạt bát đánh yêu của con gái, mẹ Thịnh vừa vui vẻ yên tâm lại vừa cảm khái: “Năm đó, lúc mới vừa tìm được Nhiệt Nhiệt, tôi thật sự rất sợ hãi, sợ cả cuộc đời này con nó cứ nhau vậy...”
“Được rồi, đều đã qua lâu vậy rồi, còn nói chuyện này làm cái gì”. Nhớ tới chuyện xưa, ba Thịnh vừa xót xa trong lòng, vừa cảm thấy hổ thẹn, day dứt, vội vàng cắt lời mẹ Thịnh.
Gương mặt điềm đạm của mẹ Thịnh liền biến sắc, tức giận trừng mắt nhìn ông một cái: “Đây chẳng phải đều là nợ đào hoa mà ông gây ra hay sao?”
Ba Thịnh: “...Tôi cũng không có cố tình gây ra!”
Ông thật sự rất chung tình chuyên nhất mà! Là người ta một hai coi trọng ông, ông có biện pháp gì đây!
“Tóm lại tôi phải nói với Nhiệt Nhiệt, sau này kết hôn tuyệt đối không được lấy chồng quá đẹp trai, nếu không sau này chỉ có hao tâm tổn sức mà lo lắng...Hừ!”
Ngay sau đó liền quay đầu đi lên lầu, ba Thịnh: “...”
Đáng thương, bé nhỏ, tủi thân.
***
Ngọc Hân không biết cha mẹ ở nhà xảy ra một vụ tranh cãi nhỏ, xách túi táo nhanh chân đi tới cuối hẻm.