Chương 6: Tình thân

1301 Words
“Tiền? Có chứ!” Thấy hắn không lên tiếng từ chối, Ngọc Hân mừng thầm trong lòng, vội vàng lấy điện thoại di động mở ví tiền trên Tài khoản cho hắn xem, “Cậu nhìn đi, cái này, những thứ này đều là tiền lì xì năm mới mà tôi cướp được đấy!” Nhìn vào con số “10565.18” phía trên, Vũ Minh Trí tự động bỏ qua hai chữ “cướp được”, dĩ nhiên xem số tiền này là tiền lì xì năm mới mà cô nhận được. Tiền mừng tuổi sao, nhiều một chút cũng không có gì là lạ. Thiếu niên hơi trầm mặc, nghĩ tới số dư mấy trăm đồng còn lại trong thẻ của mình, còn có cú điện thoại vừa rồi, cuối cùng nhẫn nhịn nóng nảy trong lòng, ɭϊếʍ môi hỏi: “Cậu thật sự...muốn tuyển người làm thay bài tập?”. “Ừm ừm! Lớp mười hai bài tập quá nhiều, tôi thực sự là làm không xong!”. Ngọc Hân gật đầu lia lịa, “Nếu cậu không tin, chúng ta...” Cô đảo mắt một cái, nhỏ giọng nói: “Chúng ta có thể ứng trước tiền lương”. Ứng trước tiền lương cái gì chứ, còn chưa chính thức làm mà. Khóe miệng Vũ Minh Trí giật giật một cái, không nhịn được nói: “Nếu như cha mẹ cậu biết cậu dùng nhiều tiền như vậy để tìm người thay mình làm bài tập.” “Hả? Bọn họ à, họ không quản tôi đâu” Ngọc Hân ngượng ngùng gãi gãi mặt: “Cha mẹ tôi còn luôn cảm thấy lớp mười hai bài tập quá nhiều, còn bảo tôi nếu làm không xong thì...thì đừng làm. Nhưng mà tôi… tôi muốn làm cho xong, nếu không sẽ bị thầy phê bình.” “...” Phản ứng đầu tiên của Vũ Minh Trí chính là: Mẹ nó, cậu trêu chọc tôi? Nhưng nhìn thiếu nữ cúi đầu thành thật, dáng vẻ kinh sợ thì lại cảm thấy không giống. Có lẽ...Thật sự có những phật phụ huynh* như vậy đi. *ý là những bậc phụ huynh nhân từ, yêu thương con như Phật yêu chúng sinh. Hắn xoa xoa thái dương, không còn lòng dạ nào nói thêm gì nữa, chỉ cầm lấy điện thoại di động trong tay cô, thêm bạn Tài khoản với cô, sau đó tự chuyển cho mình 5000 đồng. “Chồng bài thi trong tay cậu tính giá 500, 4500 còn lại coi như là ứng trước cho tôi, sau này... khấu trừ* vào tiền lương”. Hắn trả điện thoại di động lại cho cô, ra hiệu cô nhập mật mã vào, sau đó cầm lấy cặp tài liệu trong tay cô, “Có ý kiến gì không?” *trừ bớt phần tiền đã nợ vào số tiền lẽ ra được hưởng. “Không có!” Ngọc Hân không ngờ hắn thật sự đồng ý, vui mừng đến nỗi thiếu chút nữa là nhảy cẫng lên. Cô cố gắng nhịn xuống mới không để cho mình cười thành tiếng, mắt sáng lên nhìn hắn, nói: “Cảm ơn cậu, bạn học Vũ ”. Vũ Minh Trí nhận lời cảm ơn chân thành của cô, trong nháy mắt không biết phải nói gì, một lát sau mới nói một câu: “Không cần, khi nào làm xong sẽ nhắn Tài khoản cho cậu”, sau đó lập tức rời đi. Gương mặt Ngọc Hân ửng hồng nhìn theo bóng lưng bị đèn đường kéo dài của hắn, một hồi lâu sau đột nhiên nhảy cẫng lên, gửi cho Hạ Mỹ Linh một chuỗi dấu chấm than!!!!!!! Nhiệt Nhiệt là ta: Xán tổng!!! Aaaaa!!! Cậu có biết chuyện gì vừa mới xảy ra không!!! Xán tổng: ??? Kϊƈɦ động như vậy, không phải là nam thần tỏ tình với cậu chứ? Xán tổng: Chắc là không đâu, nếu như là chuyện này thật, chắc chắn cậu đã đắc ý đến nỗi chạy khắp ngõ hét lên như điên rồi Nhiệt Nhiệt là ta:...Cảm ơn, tớ mới không bao giờ không có tiền đồ như vậy. Xán tổng: Vậy là cái gì? Không phải là cậu rốt cuộc không nhịn được nên thú tính bộc phát mà đè hắn ngã ra đó chứ? Nhiệt Nhiệt là ta:...Thôi được rồi, cậu đừng đoán nữa. Nhiệt Nhiệt là ta: Tớ nói cậu biết! Tớ vừa mới! Làm mỹ nhân cứu anh hùng!!! Nhiệt Nhiệt là ta: [Tin nhắn thoại] Nhiệt Nhiệt là ta: Đại khái chính là như vậy, sau chuyện này cậu ấy còn chủ động thêm tớ vào Tài khoản. Xán tổng: Mẹ nó! Đêm hôm khuya khoắt cảm xúc mãnh liệt! Cậu ta còn chủ động thêm cậu vào Tài khoản! Không phải là muốn lấy thân báo đáp đó chứ?! Nhiệt Nhiệt là ta: Đương nhiên không phải, cậu ấy thêm tớ vào Tài khoản là vì cậu ấy tự phát tiền lương cho chính mình. Xán tổng: ...? Nhiệt Nhiệt là ta: Hì hì, bởi vì tớ tuyển cậu ấy làm bài tập thay cho tớ! Haiz, bài tập nghỉ đông thực sự là quá nhiều, mấy ngày rồi, tớ căn bản là không làm xong được nha! Bây giờ có nam thần giúp tớ làm bài tập, tớ không cần phải lo lắng nữa, quan trọng nhất chính là làm như vậy còn có thể giúp được cậu ấy...Ha ha ha ha, tớ thật là thông minh quá đi! Xán tổng: ...??? *** Ngọc Hân vừa cùng Hạ Mỹ Linh nói chuyện phiếm, vừa cười khúc khích đi vào nhà. Mẹ Thịnh và cha Thịnh đang phân loại hàng hóa trong phòng khách ở tầng một, thấy con gái tung tăng đi vào thì không khỏi tò mò: “Nhiệt Nhiệt, con cười ngây ngô gì vậy?” Nhiệt Nhiệt là tên mụ của Ngọc Hân, bởi vì cô ra đời vào ngày thời tiết vô cùng nóng bức, phối với đại danh lại rất thích hợp, cho nên những người thân thuộc và bạn bè đều gọi như vậy. “Không có gì!” Ngọc Hân đâu có ý muốn tâm sự với cha mẹ mình về nỗi lòng thiếu nữ, vội vàng cất điện thoại di động chạy tới, “Còn bao nhiêu nữa? Con đến giúp”. “Không cần, sẽ xong nhanh thôi, con đi ăn táo đi”. Mẹ Thịnh tuổi tác đã ngoài bốn mươi, ngũ quan không tính là đẹp, nhưng rất dễ nhìn. Bà mắt to mặt tròn, da trắng, dáng hơi mập, mái tóc dài tùy ý búi sau ót, nhìn vừa hòa nhã vừa ôn tồn. Vào lúc này bà đang ngồi trên một băng ghế gỗ nhỏ, động tác nhanh nhẹn lựa ra mấy quả thối, quả xấu xí từ trong giỏ nhựa chứa đầy táo trước người. Nhà họ Thịnh mở tiệm trái cây, căn thứ ba bên tay trái tính từ đầu ngõ Đông Phong có cửa hàng ở phía trước chính là nhà của bọn họ. Lựa quả hư, quả xấu là chuyện mà mỗi tối hai người đều phải làm. Trái cây hư có thể thu gom lại đưa đến nhà bà nội ở nông thôn để nuôi gà nuôi heo, trái cây không bị thối rữa chẳng qua là hình dáng xấu xí, có thể lựa ra để bản thân mình ăn. Tuy nhiên, thường thì hai người đều sẽ làm xong công việc ở ngay trong cửa hàng. Trừ khi là trái cây của ngày đó đặc biệt tốt thì mới mang một hai rương về nhà mình ăn, sẵn tiện đem một ít cho hàng xóm láng giềng.
Free reading for new users
Scan code to download app
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    Writer
  • chap_listContents
  • likeADD