Chap 7: Kết quả của việc ghen vô cớ!

3655 Words
Tối đêm đó, anh không tài nào ngủ được. Nhắm mắt lại liền nghĩ đến nụ cười của cô, hình ảnh cô tung tăng trên bờ biển, cô đáng yêu bám áo anh đi sau lưng. Tuy nhiên, khi mở mắt, những lời nói cay độc của cô lại lần lượt xuất hiện! Rất lâu, anh mới có thể chìm vào giấc ngủ...trong mơ màng, anh đã tự nói, sau hôm nay, mọi chuyện sẽ đi tới kết thúc, trở về thời điểm trước lúc tình cảm của anh bắt đầu, và chỉ dừng ở mức đó, quyết không quá 1 cm...... Sáng hôm sau, anh chủ động dậy sớm, tối qua anh đã đấu tranh giữa lý trí và tình cảm rất lâu, đến hai giờ sáng mới ngủ được, khi dậy, người đã rã rời đến vậy. Anh chuẩn bị hết đồ đạc, dẫn xe đạp, chờ cô dưới lầu...Tuy mệt mỏi nhưng khuôn mặt anh không một chút nào gọi là biến sắc, thậm chí còn điềm tĩnh, lãnh đạm hơn, ánh mắt có phần vô cảm như chẳng quan tâm đến điều gì. Cô từ trên nhà hấp tấp chạy xuống, thấy anh, cô mỉm cười. Anh nhìn cô, nụ cười ấy rốt cuộc vẫn khiến anh dao động nhưng anh lại nhanh chóng rời khỏi khuôn mặt cô, mọi chuyện cũng sẽ quen dần thôi! Thấy anh chẳng nói gì, cô ngoan ngoãn lên xe. Anh không còn chở cô đến cổng trước nữa, anh cũng chẳng buồn mà chở cô ra cổng sau, chỉ để cô dừng đúng nơi hôm kia cô bảo anh dừng, cô có phần hơi ngạc nhiên. Đợi cô xuống xe, anh chẳng thèm nhìn cô mà chỉ quẳng lại một câu: -Em cứ đi bộ từ đây đến trường, để tránh người khác hiểu lầm! Nói rồi anh đạp xe thẳng đến cổng chính, chính là để mọi người biết anh và cô không còn liên quan gì nữa. Còn cô, vẫn còn ngẩn người ra đứng một chỗ, vừa nãy....ánh mắt lạnh lùng của anh, lời nói cay độc của anh, sao lại xa lạ quá, anh không còn là An Dận của thường ngày. Cô đã quá quen thuộc với ánh mắt lạnh như băng của anh, nhưng lần này lại không phải, anh như trở thành một người khác hoàn toàn. Vẻ mặt này của anh, chỉ có thể hình dung ra một chữ mà cô đã sưu tầm trong nhiều cuốn tiểu thuyết, chính là "hận" .... Có điều, cô vẫn không tài nào nghĩ ra mình đã chọc giận gì anh. Nghĩ đến đây, cô buồn rầu chậm rãi bước vào trường. Nhiều tiết học trôi qua, cô vẫn thất thần không một chút nào gọi là chú tâm, Yên Nhi là một cô gái lạc quan mà cũng bị người bạn thân như cô lây nhiễm. -Ê, sáng giờ cậu cứ oải oải thế nào ấy? -Tớ có làm sao đâu? Cô vẫn giữ thái độ lười nhác, uể oải đó. -Còn dám nói không à...cậu nhìn xem bây giờ cậu giống cái gì? == -.....Yên Nhi, tớ vẫn không hiểu tại sao An Dận lại giận tớ như thế?! -Ồ, ra cậu buồn là vì anh An Dận à *cười cười* -Cậu còn chọc tớ à, hiện giờ mẹ tớ không ở đây, tớ chọc giận anh ấy, tớ lấy gì mà sống sót đây? == -Chỉ thế thôi sao? -......Thế...cậu nghĩ như thế nào? -Chuyện thế nào? Kể tớ nghe, tớ sẽ giúp cậu! Thế là An Chiếu thao thao bất tuyệt kể hết những chuyện tối qua, kể luôn anh nói thích cô như thế nào, cụ thể hơn là cô báo đáp tình cảm của anh như thế nào...Yên Nhi nghe xong ôm trán nhìn cô. -An Chiếu! Cậu thật ngốc! -Hả? -Cậu thật sự nghĩ đó là đùa thôi sao? -Chứ cậu nghĩ thế nào? -An Dận là người ngay thẳng, tính cách lạnh lùng, trầm mặc, điềm tĩnh, cậu nghĩ anh ta sẽ lấy chuyện dễ gây hiểu lầm này ra để đùa giỡn sao? -Ý cậu là anh ấy nói thật sao? Cậu nghĩ tớ tin à? Anh ấy là người khuynh nước khuynh thành, tài năng tuyệt mỹ, giang tay là có thể mỗi ngày một mỹ nhân rồi....ngay cả Ái Lan cũng yêu thích anh ta..... -Sao câu cuối câu lại nói ra một cách tiếc nuối vậy? -Tớ..... -An Chiếu, cậu nghe này! Những điều anh ấy nói đều là thật, anh ấy lấy dũng khí để nói hết với cậu. Còn cậu lại nói những điều đó là đùa giỡn, đương nhiên là anh ấy đã rất đau lòng, bởi thế nên mới có biểu hiện như ngày hôm nay. Tớ muốn hỏi cậu....cậu có thích anh ta không? -Tớ....không biết! -Câu trả lời cậu phải từ từ mà suy nghĩ. Cậu đã từng nói với tớ, bây giờ tớ dùng chính câu đó để nói với cậu: "Thiên kim nan mãi nhất hồi đầu" Cậu hãy nhớ lấy! Nhưng mà....nếu câu trả lời vừa nãy của cậu là "Không biết" thì chắc 99% cậu đã xem anh ta rất đặc biệt rồi! *nháy mắt* -Yên Nhi à, có cách nào giúp tớ và anh ấy hòa thuận lại không? -Cậu hãy thổ lộ tình cảm của cậu trong một dịp nào đó đặc biệt đi! -Dịp đặc biệt à? Là gì nhỉ? A, ngày mai là sinh nhật anh ấy! -Thế thì tốt quá! Cậu tặng anh ấy gì? -Tớ......cũng không biết! -Ôi cậu đúng là đầu gỗ mà == Thế này, cậu mua 1 cặp đồng hồ đôi...màu sắc thì tùy cậu nhưng hãy chọn cẩn thận vào! Ngày mai cậu hãy tặng nó cho anh ấy, tự anh ấy sẽ hiểu! -Cậu chắc không? -Thế nào? Có muốn một mối quan hệ tốt hơn không? -Muốn! -Vậy thì nghe lời tớ đi, đừng để con hồ ly tinh nào dụ dỗ anh ấy đi mất! -Ừ! Cảm ơn cậu! Yên Nhi! Như đã nói, giờ ra về cô ghé vào cửa hàng lúc sáng, mua một cặp đồng hồ màu trắng. Cô biết anh rất thích màu trắng và chính nó cũng làm tôn lên làn da trắng hồng của cô...cô vui vẻ về nhà. Suốt buổi tối cô cứ lén nhìn anh cười, anh đã thấy bất ổn từ khi cô mới về nhà rồi...nhưng anh vẫn giữ một thái độ lạnh lùng ảm đạm đó với cô. Cô không chấp nhận, qua ngày mai là anh và cô có thể như bình thường hoặc còn có thể tốt hơn là đằng khác. Cuối cùng cũng đến hôm nay, cô mong mỏi từ tối qua làm cô nôn nao rất khó ngủ... Cô dậy rất sớm, vội vàng ghé vào mua một cái bánh kem chocolate nhỏ, gói vào hộp cẩn thận, tranh thủ lúc trường còn vắng học sinh, cô lẻn vào lớp anh, nhét cái hộp vào bàn anh rồi vội vã rời đi.... Không lâu sau sân trường đầy ắp học sinh, An Dận từ tốn bước vào lớp, ngồi vào chỗ, ngửi thấy nhiều mùi hương trộn hợp với nhau, anh đưa tay vào học bàn.....ôi rất nhiều thức hộp đủ màu trong bàn anh! Anh bóc ra từng hộp để hết lên bàn, mắt vẫn còn kinh ngạc -Haha, xem ra.....sinh nhật cậu cũng rất ấm áp đó nhỉ? -Cậu....mới vào mà đã có khuynh hướng muốn bạo lực rồi sao? -Haizzzzz, cậu tốn thời gian bạo lực với tôi thì chi bằng cậu đoán xem đâu là quà của "em gái" cậu đi! =))) An Dận nghe thấy hai từ "em gái" lập tức tim đau nhói, đầu óc quay cuồng, anh cúi đầu xuống, hồi lâu mới đáp Hiếu Thâm với giọng khàn khàn -Không có quà của em ấy! Còn nữa....em ấy không phải em gái tôi! -Woa, căng thẳng như thế làm gì, cậu đoán nhanh vậy sao? Làm sao cậu biết là không có? -Cậu nói nhiều quá! Giúp tôi bỏ hết mấy thứ này vào bao to đi! -Cậu chỉ biết sai tôi thôi à? =(( Tuy nói là nói vậy thôi nhưng Hiếu Thâm cũng giúp An Dận vì hiểu được tâm trạng của anh lúc này.... Giờ ra về, cô đạp xe về sớm hơn anh, anh điềm nhiên cuốc bộ về nhà, nhìn thấy cô, anh chỉ nhìn lướt qua rồi thu mắt về...Anh về tới nhà, lấy chìa khóa tính mở cửa, anh phát hiện có ai đã mở rồi, anh cẩn thận đi vào. Trên bàn đầy ắp bánh kẹo, thức ăn trông rất thơm ngon...trên cao còn treo băng vải đề "Happy Birthday" nữa...trong khi anh còn ngơ ngác, một cô gái thân mang tạp dề dịu dàng bước ra, trên tay bê đĩa thịt bò, nở nụ cười diễm lệ nhìn anh. Một lần nữa anh lại bị cuốn hút vào nụ cười như đóa hoa quỳnh nở rộ giữa đêm trời thanh tĩnh...trong sáng, thuần túy, làm anh như người cõi mây, phiêu dạt bay bay. Anh trấn tĩnh lại tinh thần.... -Em làm gì vậy? -Chúc mừng sinh nhật anh! =) -Anh không cần! Em về đi. Vẫn khẩu khí lãnh đạm lạnh như băng ấy. Cô bỏ ra biết bao công sức như vậy, anh không xúc động chút nào sao? Anh có thể tuyệt tình thế sao? Nói rồi anh quay người bỏ vào trong, cô kéo tay anh lại, hai người còn lưng đối lưng với nhau, An Chiếu dùng giọng điệu nghiêm túc nhất, chân thành nhất nói với anh -Anh còn giận em sao? -......Tại sao? -....Em xin lỗi! -Lý do? -Anh đừng thế nữa! Em..... -Em về đi! -An Dận....em đã sai, ngàn lần em sai, anh....đừng giận nữa... -..... An Chiếu đưa trong tay một cái hộp đỏ, nhét vào tay anh... -Đây là gì? -Anh mở ra xem đi, em tặng anh! -*mở mở* Những hai cái? -Anh một cái....em một cái! -Để làm gì? Cầm về đi! -An Dận.....em thích anh! -.... -Trước kia anh nói thích em, em không hề nghĩ đó là sự thật. Với điều kiện như anh, làm thế nào thích em được! Em cũng không biết từ lúc nào...em đã thích anh, thích anh trong vô thức! Trước kia em lúc nào cũng tìm mọi cách để chọc phá anh mọi lúc khi em rảnh...nhưng em không hề biết, chính điều đó đã khiến anh trở thành một điều quan trọng trong em! Trông thấy anh cùng người con gái khác nói chuyện cười đùa với nhau, lòng em thắt lại...rất khó chịu! Nhiều lần như thế em mới biết, thật ra em thích anh rồi...... -......Em nói những điều này với anh làm gì? -Em..... -Em làm sao? -Anh..... -Anh làm sao? -..... -Anh biết, những câu em vừa nói, chỉ là nói đùa! Quà này anh không nhận *nhếch mép cười* Em về đi, đừng làm tốn thời gian người khác! Nói rồi anh hất tay cô ra, đi vào phòng đóng sầm cửa lại...còn lại một mình cô đứng ngơ ngác... Tại sao? Tại sao anh ấy lại trở thành một tên máu lạnh vô thường như vậy? Vì câu nói của cô mà anh đã thành như vậy rồi sao? Đứa con gái như cô thật quá nhạt nhẽo! Rốt cuộc cô cũng hiểu cảm giác của anh khi nhận được sự đáp trả của cô trong đêm đó....Đầu óc trống rỗng, mọi vật chuyển động không ngừng, tim đau nhói, khó thở từng cơn. Cô rất ít khi khóc, nhưng nay, nước mắt cứ tuôn rơi không điều khiển được. Tay chân cô mềm nhũn ra, cảm giác bất lực chẳng làm được gì... Cô khóc ư? Đúng vậy! Cô đã khóc! Cái thứ nước mặn mặn này sao lại có một chút đắng quá, cứ như thứ chất độc trong sang, thuần túy thấm vào da thịt có thể giết chết người bất cứ lúc nào! Cô không muốn! Cô không muốn kết quả như vậy! Vì phải tranh thủ về sớm, cô đã đạp xe đến trật chân. Về đến nhà cô phải lướt internet coi công thức, làm các món ngon đến đứt tay, phỏng đỏ, cô vẫn không than la...cô có chiều cao khiêm tốn nhưng lại sợ độ cao, vẫn cứ trèo lên cao treo băng vải lên cho bữa tiệc sinh nhật của anh thêm sống động! Cô vì cái gì mà phải làm vậy? Cô là vì anh.... chẳng phải anh thích cô sao? Khi cô chủ động nói thích anh thì anh lại tuyệt tình như thế... anh muốn trả đũa cô chăng? Hay anh đã hết thích cô? Anh vì cô nói vài ba câu đã vội từ bỏ rồi sao? Đây là thứ tình cảm mà anh đã nói với cô à? Tối đó cô không về mà ngồi ở cái bàn đầy đồ đạc còn chưa dọn dẹp trong nhà anh. Cô khóc rất nhiều, khóc đến mắt sưng đỏ lên nhưng nước mắt vẫn cứ tuôn. Cô ngồi đó đến khi cô thiếp đi vì đã cạn kiệt sức lực. Trong mơ màng cô nghe được tiếng bước chân, mỗi lúc một gần, mỗi lúc một vang dội trong tim cô...Đến rồi đến rồi! Tiếng bước chân dừng lại. Cô cảm nhận được sự tiếp xúc của da thịt với tóc cô, mặt cô, môi cô....không lâu sau, mọi thứ kết thúc! Cô chẳng còn nghe hay cảm nhận được điều gì nữa...Mọi chuyện trải qua cứ như một giấc mơ ngắn ngủi nhưng cô lại lưu luyến không rời. Thầm mong sau, sáng ngày mai, đứa con gái lạc quan như cô sẽ lại nở nụ cười thuần túy.... chuyện còn lại cứ thuận theo tự nhiên, hoặc giả là cô sẽ chôn vùi chúng xuống sâu trong lòng, không để chúng đươm mầm kết trái nữa...hai người, có duyên không có phận, chi bằng chuyện cũ đừng nhắc lại thì tốt hơn! Trải qua một đêm như thế đương nhiên An Chiếu sẽ rất mệt, nhưng cô vẫn cố gắng nở nụ cười tươi tắn để chào một ngày mới… Cô cũng không hy vọng gì nhiều, chỉ mong cô và anh có thể xây dựng một mối quan hệ tốt hơn! Ít nhất là tốt hơn so với hiện tại. Cô dậy sớm, xách cặp đến trường... - An Chiếu, chuyện hôm qua sao rồi? -À Yên Nhi hả? Không, không có gì đặc biệt..... Ba tiết đầu trôi qua, cô ngồi thẫn thờ, đầu óc thiếu minh mẫn, thả hồn đi đâu đâu... -An Chiếu! -... À hả? -Cậu đang nghĩ gì vậy? -Tớ… tớ có nghĩ gì đâu?! -Còn nói không, tớ đi theo cậu cả buổi, cậu chỉ nhìn theo An Dận, thỉnh thoảng còn ra vẻ buồn rầu nữa kìa! -Tớ… có hả? -*Lườm* Cậu! Khai thật đi, hôm qua thế nào?! == -Hôm qua… hôm qua… không có gì! -Cậu… ấy, hồ ly tinh xuất hiện!!!!! *An Chiếu còn đang ngập ngừng, nghe thấy Yên Nhi nói liền xoay phắt qua nhìn "con hồ ly tinh" mà cô bạn nói. Kì thực là cô cũng biết Yên Nhi nói ai, chính cô cũng từng nghĩ Ái lan đúng là rất giống hồ ly khi thấy cô ta cùng An Dận tiếp xúc nhau với cự ly gần. -An Dận, hôm qua sinh nhật cậu, tôi chỉ mới chúc thôi, chưa gửi quà! Quà này… tôi tặng cậu! -Chỉ là sinh nhật thôi, không có gì to tát đâu! An Dận nhìn Ái Lan, nở nụ cười hiền dịu ra vẻ không muốn nhận… Nhưng cô Ái Lan này lại nghĩ thành An Dận rất thích, còn cười với cô, ít nhiều gì cũng có tình cảm với cô… Nghĩ thế, Ái Lan cười e ngại: -Sao lại không to tát? Sinh nhật là sinh thời của cậu, không có sinh thời, làm sao có một An Dận tài sắc song toàn như thế này??? *Nũng nịu* -Tôi… không nhận có được không? -*Làm mặt buồn* chắc hẳn An Dận chẳng muốn tôi buồn đâu nhỉ? -Vậy được! Tôi nhận! Từ đằng xa… hai thiếu nữ đang rình mò xem xét tình hình trước mặt. -Aaaaaaaaa, cậu cấu tớ đau quá! >< -A a, xin lỗi cậu, Yên Nhi...tớ.... -Cậu thế nào rồi? *Yên Nhi thở dài vẻ trầm ngâm* -... Hôm qua… anh ấy không nhận quà của tớ... *cúi đầu* -Hả? Cái gì? Anh ta, không nhận quà cậu sao? -Uh... -Cậu tặng anh ta, anh ta không nhận! Đại tiểu thư họ Giang tặng, anh ta lại nhận! Ý gì đây chứ? An Chiếu nắm tay thật chặt, bước đến bên đôi nam nữ đang nhìn nhau cười tình tứ. Đến nơi, cô đứng cạnh An Dận, đối diện Giang Ái Lan, nhanh tay chụp lấy hộp quà từ tay cô, nhoẻn miệng cười xinh xắn: - Quoa....cũng đẹp thật nha! Là một cái ĐỒNG HỒ đó! "Anh trai" à, em thấy thích, anh tặng nó cho em được không , anh có nhiều đồng hồ như vậy, chắc không keo kiệt như thế chứ? *Bĩu môi* Đổi lại là dáng vẻ có phần ngạc nhiên của An Dận , anh đưa tay che miệng khẽ cười. Thầm nghĩ trò ghen tuông này của cô thật quá trẻ con đi! Về Ái Lan, cô nàng ngây ra trước cảnh tượng *khó xử* này: - À à… cái đó… nếu em thích, tôi có thể tặng cho em cái khác! - Không cần đâu! An Chiếu, em cứ giữ nó đi, anh tặng em! Như vậy có được không , Giang tiểu thư? - A… được! Có thể… có thể mà! - Vậy… cảm ơn hai người! Em đi trước nhé, không phá vỡ không-gian-riêng-tư của hai người nữa! Sau nụ cười tươi tắn ấy, An Chiếu xoay lưng, cô cúi đầu lặng lẽ nhìn xuống đất, khóe môi mím lại, trên mi mắt cũng dần ướt những giọt lệ… chậm rãi bước đi trong vô thức! Yên Nhi cũng có phần buồn rầu cho người bạn thân, chẳng biết làm cách gì nên chỉ đành lẳng lặng đi theo sau lưng. Trong suốt thời gian còn lại, cô ngồi ngẩn ngơ nhớ lại từng sự việc đã xảy ra… cô nhớ vẻ mặt sợ sệt, hấp tấp lau nước mắt cho cô… nụ cười thật sự của anh, cứ như mờ mờ, ảo ảo, khi đến mang theo hàng ngàn cảm xúc phức tạp trộn lẫn với nhau, khi đi thì lại làm cô lưu luyến, tiếc nuối chẳng muốn rời… Cô nhớ nhất là cái đêm anh dùng hết cảm xúc chân thành ấy để tỏ tình với cô, nhưng cô lại xem như trò đùa… ngàn lần cũng là cô sai! Biết là như vậy nhưng chẳng thể nào trách anh tại sao lại lạnh lùng, tàn nhẫn với cô! Nghĩ đến tối qua anh lạnh lùng, ảm đạm với mình, ánh mắt có phần nhợt nhạt và xa lạ, lòng cô đau nhói. Anh từ chối nhận quà cô, anh lại chạy đi nhận ngay quà của đệ nhất mỹ nhân của trường. Cô phải nghĩ như thế nào về anh đây? Cô đã thử vắt óc suy nghĩ rất rất nhiều lý do biện hộ cho điều đó, nhưng càng nghĩ, cô càng phát hiện thì ra nãy giờ cô cứ lẩn quẩn tìm kiếm nhiều lý do như thế, chỉ có một lý do mà cô cho là thực tế nhất! Đó là tình cảm anh dành cho cô đã tan thành khói sương, mọi thứ đều vụt tắt trong nháy mắt… Khi cô chưa kịp định hình lại vấn đề thì tất cả đã rời bỏ cô từ sớm, ngay cả anh và tình cảm của anh cũng vậy. Cô càng nghĩ càng cảm thấy mình thật cô đơn, gục xuống bàn khóc thút thít khi cả lớp ai cũng đều tan học cả rồi... "Xèo xèo" -Hửm?... A, mẹ!!!!!!! Nhìn thấy bà Hà, An Chiếu mừng rỡ chạy ngay đến ôm mẹ vào lòng như đứa trẻ lên ba. Bà Hà thấy thế vỗ vai con gái, cười toe toét, lắc đầu thầm nghĩ đến khi nào đứa con này sẽ trưởng thành đây... -Đứa con gái này, lớn rồi mà cứ như con nít! Mẹ đi chỉ có mấy ngày mà khi về đã mừng đến phát khóc! -Mẹ....con nhớ mẹ! Thật ra cô nhớ mẹ mình là chuyện tất nhiên… cộng thêm những sự việc vừa xảy ra một cách đột ngột trong khi mẹ vắng nhà, như một chất xúc tác, tác động đến sự nhớ nhung vòng tay ấm áp của mẹ vì cô đã chịu lạnh đủ rồi! Cô vốn không hay khóc, cô rất tinh nghịch nên chuyện gì đối với cô cũng đều rất bình thường. Gần đây, cô khóc hơi nhiều, cô cảm thấy rất phí nhưng chẳng cách nào ngăn chúng lại. Giờ đây cô cũng khóc! Khóc vì nhớ mẹ, khóc vì một mình cô đã chống đỡ mọi việc khi mẹ không ở nhà… khóc vì anh lạnh lùng với cô, khóc vì anh ta chạy đi thích người khác... Cô đã quá mệt mỏi cả ngày nay, cô cũng chẳng muốn ăn cơm nữa nên vào phòng đóng cửa lại. Sau khi tắm rửa xong, cô nằm lên giường, nhắm mắt ngủ tiếp sức cho ngày mai. Biết đâu, đây chỉ là phần mở đầu, còn cả chuỗi ngày tệ hại hơn phía sau đang chờ cô đến.
Free reading for new users
Scan code to download app
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    Writer
  • chap_listContents
  • likeADD