''Ầm ầm''... ''Rào rào''
-Hừm! Thời tiết gì thế này? Vừa mới nắng đẹp, sao lại tối sầm lại nhanh đến vậy? Haizzz vốn định đi mua gì đó lót dạ nhưng xong rồi...mưa to thế này, làm sao đi?!
T_T
Vẻ mặt buồn rầu ủ rũ của An Chiếu đặt bên cửa sổ, cô chống cằm nhìn bức màn trắng xóa bên ngoài, tự hỏi không biết bao giờ mưa mới tạnh. An Dận bên ngoài đang xem tivi cũng lười nhác ngước nhìn cửa sổ. Tư thế của anh như một con hổ bá dương thiên hạ. Nét mặt trầm tĩnh, ánh nhìn mang vài phần lơ đễnh nhưng lại sắc bén như đang suy nghĩ điều gì đó.
Cô còn đang say mê nhìn cảnh vật bên ngoài thì tiếng nhạc chuông mà cô đặc biệt đặt cho Yên Nhi reo lên, cô bạn thân nhất từ hồi cấp một của cô. Cô vội bắt máy, hớn hở hỏi thăm. Nhưng không may, cô lại đần ra khi nghe đầu dây bên kia phát ra tiếng thút thít. Nét mặt hớn hở đã chuyển thành lo lắng.
-Yên Nhi! Cậu sao vậy? Nín nào, nín nào...
Cô ân cần dỗ bạn qua điện thoại.
-An Chiếu à… Thiếu Trịnh và tớ… chia tay rồi!
Bên kia vẫn không ngừng khóc.
-Hả? Sao lại vậy? Tuy là chỉ quen được một năm thôi, nhưng… nói chia tay là chia tay sao?
-Cậu ấy hiểu lầm tớ và A Khang tiền bối có gì đó nên cãi nhau với tớ. Cậu biết đấy, tớ… *thút thít* tớ là trưởng hội học sinh của khối mình, chúng tớ chỉ đơn giản là họp hành…
-Ơ… thôi nào, thôi nào! Giờ cậu có ở nhà không? Tớ qua được chứ?
-Tớ đang ở nhà nhưng mưa rồi… cậu đừng qua. Nói chuyện qua điện thoại là được!
An Chiếu là một người rất trọng tình bạn. Huống chi đây là bạn thân duy nhất của cô. Bạn thân gặp chuyện, dù mưa lớn cỡ nào cô cũng không thể bỏ mặc. An Chiếu cúp máy, mở cửa phòng lấy đôi dép chạy nhanh ra ngoài. An Dận cũng giật mình vì hành động đột ngột này của cô. Anh nhìn bên ngoài, mưa không có dấu hiệu giảm sút. Lại nhớ cô vội vàng như thế chắc chắn không mang ô. Bộ quần áo cô đang mặc cũng không đủ dày để giữ ấm được cơ thể. Nhiệt độ hiện giờ cũng khoảng 12-13 độ C, thử hỏi một cô gái bé nhỏ như cô làm sao chịu nổi. An Dận thở một hơi dài, đứng lên với tay lấy áo khoác, kèm theo ô, mở cửa, chạy theo cô.
Ngữ khí của cô cũng tốt thật. Vừa kêu la đói bụng, mưa to không đi mua đồ ăn được lại bất kể mưa gió bão bùng mà chạy ra ngoài chỉ vì bạn thân thất tình. Cô gái này đầu óc đơn giản nhưng nói về nghĩa khí thì đáng nể phục a!
Anh vừa chạy xuống đã không thấy cô đâu, liền theo quán tính suy đoán tình hình. Quả thật, trong nháy mắt anh bắt được bóng dáng cô gái người ướt sũng chạy trong mưa. Đừng đùa nữa, anh từng là đại diện cho trường môn chạy đường dài đấy, còn đạt được hạng nhất cấp thành phố, đuổi theo một cô gái mười sáu tuổi như cô, thật quá đơn giản. Thoáng chốc anh đã gần sát với cô. Nhưng người trước mặt đột nhiên đứng lại, đưa tay lên sờ trán rồi bất giác ngã ra sau! An Dận vội quẳng chiếc ô, chạy nhanh đến kịp thời tóm cô lại, xốc cô lên bế chạy về nhà, thầm trách con nhóc này không biết có chuyện gì mà lúc nào cũng xử sự theo cảm tính, báo hại anh lúc nào cũng thấp thỏm lo lắng không yên. Thầm trách đợi cô tỉnh dậy, anh nhất định sẽ quản giáo cho một trận.
Về đến nhà, cả hai đều ướt như chuột lột. Anh nhờ có áo khoác nên cũng bớt được phần nào. Còn cô thì chẳng khác gì chưa cởi đồ mà vội đi tắm. Vì ở trong mưa khá lâu nên cho dù có vào được nhà, cô vẫn cứ run rẩy, cơ thể bất giác co rút trong vòng tay anh. Anh chau mày bế cô vào phòng, đặt cô xuống giường. Anh vội mở tủ đồ lục tìm xem có chiếc áo nào rộng không để tiện thay đồ cho cô.
“Tìm được rồi!”
Một chiếc áo thun rộng màu xanh hình Doraemon! Anh chỉ nhếch mép, rồi lại tập trung tìm đại một chiếc khăn đen bịt chặt mắt lại, cứ thế mà cởi quần áo cô ra. Không may, trong lúc thay áo cho cô, anh vô tình chạm vào địa phận nguy hiểm của cô, mặt đỏ bừng, tim bất chợt đập nhanh. Anh cố trấn tĩnh lại nhịp thở, động tác thay áo cho cô bắt đầu gấp gáp, những ngón tay thon dài đẹp đẽ của anh khẽ run… thầm ước cái khoảnh khắc chết tiệt này mau trôi nhanh đi!!!! Xong xuôi, anh thở phào nhẹ nhõm, đắp chăn lại cho cô, đóng cửa nhẹ nhàng đi ra.
“Tỉnh táo lại đi”
Anh đang trong lứa tuổi phát triển nên có phản ứng như thế này là chuyện rất bình thường. Anh phải biết kiềm chế mới thật là nam nhi.
Anh vội xắn tay áo lên, mặc kệ quần áo đã ướt sũng, anh vào bếp nấu ngay cho cô món cháo thịt bồi bổ. Bát cháo nóng hổi đan xen mùi rau củ và thịt được đưa đến tận giường ngủ của bệnh nhân nhỏ bé. Thấy cô vẫn còn đang ngủ hăng say, anh lại không nỡ đánh thức cô dậy, vắt một chiếc khăn nóng đắp lên trán cô. Anh để bát cháo gần đó, ngồi vắt chéo chân trên ghế. Anh chăm chú nhìn nét mặt khi ngủ của cô, thật hiền lành và yên tĩnh. Chưa bao giờ anh thấy cô ngoan ngoãn đến vậy. Vô tri vô giác, anh nở nụ cười thật tươi, đã từ rất lâu, anh không cười tươi được như vậy.
Phải chăng, đây mới là nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng anh? Đâu mới là con người thật của An Dận?
Anh nhìn sơ căn phòng, khẽ gật đầu hài lòng. Con nhóc này tuy có hơi nghịch ngợm nhưng phòng óc lại vô cùng ngăn nắp và sạch sẽ. Có lẽ cô học được thói quen tốt này từ anh. Thế là anh lại giương oai đắc giễu.
Cô gái nhỏ trên giường trở mình, từ từ mở mắt, cảm thấy đầu nặng trĩu, giơ tay sờ trán. Đúng là nóng thật a! An Dận vội đem bát cháo ra ngoài bỏ vào lò vi sóng hâm nóng, đưa đến cho cô.
-Muốn anh đút không?
-Thôi không cần!
Cô thật không hiểu được, người bỏ đói cô là anh, thế mà bây giờ lại ở đây giả nhân giả nghĩa. An Chiếu vẫn còn chưa biết ai là người bế cô về, chăm sóc cô, cả việc… thay quần áo cho cô. Lấy oán báo ân, anh cũng chẳng mấy bận tâm. Cô đang múc từng thìa cháo bỏ vào miệng, bất chợt nhận ra quần áo đang mặc có chút khác lạ.
''Phụt'' cháo lập tức phun hết lên mặt anh. Anh giận dữ giật khăn giấy lên lau, cau mày hỏi:
-Làm gì thế?
-Anh… anh thay đồ cho em sao?
-... Em nghĩ anh điên à? Anh nhờ dì Thiếu ở dưới lầu thay quần áo cho em đấy!
Nói đoạn, An Dận xoay mặt đi rửa mặt. Ôi ôi, thật không ngờ, tên này cũng biết nói dối cơ đấy. Không biết được do tài diễn xuất của anh quá hay, hoặc An Chiếu cô đúng là đồ ngốc dễ tin người, cô tin ngay lời anh nói là thật.
Cô tiếp tục an phận ăn bát cháo nóng, ngại ngùng vì phun cháo lên mặt anh, gương mặt bé nhỏ lộ vẻ áy náy.
Trời cũng dần tối, anh muốn vào xem cô đã bớt sốt chưa. Mở cửa ra thì phòng tối om, anh tăng nhiệt độ máy sưởi lên. Chậm rãi đi đến cạnh giường, đưa tay sờ lên trán An Chiếu.
“Sao lại thế?”
Nhiệt độ thân thể nóng như vậy, anh đoán chắc cũng khoảng 39 độ. Anh tức tốc bế cô vào bệnh viện. Cô bây giờ đã nằm trên giường bệnh, tay ghim kim truyền nước biển. Bây giờ là 7 giờ, truyền xong một bình nước biển thì tầm 8 giờ sẽ được về nhà. Nhìn sắc mặt xanh xao của cô, lòng anh có một cảm giác cuồn cuộn, không hiểu là thứ gì nhưng lại cảm thấy rất khó chịu...
“Xem ra mình đã thật sự coi em ấy là em gái…”
Thấy cô đã tỉnh, anh lại xem nhiệt độ.
-Hạ sốt rồi!
Chẳng biết do sốt cao nên cô nhìn lầm hay cô thật sự đã trông thấy nụ cười dịu dàng xuất hiện trên gương mặt anh.
Vào bệnh viện chỉ mới được 1 tiếng mà cô đã hạ sốt rồi, mặt mày cũng hồng hào trở lại. Lại còn những 1 tiếng, anh cố kìm nén tiếng cười nhìn cô chán nản không ngừng xoay người trên giường bệnh.
“Trẻ con thật đấy…” Anh thầm cười
Cô không ngờ bên ngoài thời tiết lại lạnh đến vậy. Trên người chỉ có chiếc áo thun mỏng dánh, căn bản không giữ được ấm được cơ thể, một cơn gió thổi qua, cô rùng mình ôm ngực. Cô đưa mắt nhìn anh như mong đợi một điều gì đó. Quả thật cô đoán không sai, người thanh niên này đúng là không có ý định nhường áo khoác cho cô. Thật không có khí phách nam nhi gì cả! Còn nghi ngờ gì nữa, đệ nhất nam thụ là anh đây!
Nói đoạn cô lại lạnh đến không chịu nổi, hoang mang không biết phải làm sao. Cô không biết là anh đang trừng phạt cô, cũng khá đủ rồi, anh cao giọng nói:
-Anh cho em mượn tạm đến khi về nhà. Đừng có mà giở trò!
Cứ ngỡ anh sẽ đưa cô áo khoác, à không… chính xác hơn, là anh cho cô mượn cơ thể anh.
An Dận kéo cô vào lòng, An Chiếu ngỡ ngàng trừng mắt, nhưng đúng là nhiệt độ của anh quá ấm, khiến cô như cá gặp nước, mọi thù hận đều quẳng sang một bên, sưởi ấm cho bản thân trước đã. Cô giang tay ôm eo anh thật chặt, miệng lắp bắp nói.
-Okay okay. Em không giở trò đâu, hứa đấy!
Anh vốn không định sẽ cuốn gối sang nhà cô ngủ. Giờ thì tốt rồi, chuyện tệ nhất cũng xảy ra. Tối đó anh quả thật sang nhà Hà An Chiếu ngủ. Đương nhiên, khi ai đó được thoải mái trên giường xinh xắn, thì anh lại phải chịu cái rét của mùa đông mà nằm trên sofa ngoài phòng khách. Sáng mai lại là thứ hai nên anh phải chuẩn bị rất nhiều bài vở. Sáng nay đều nhờ phúc của cô mà quần quật cả ngày. Đến khoảng quá nửa đêm anh mới uể oải đi ngủ. Không hiểu sao anh lại trằn trọc không ngủ ngay được. Lòng lo lắng không biết cô có lại phát sốt không, anh suy nghĩ hồi lâu, biết là không đúng đắn nhưng anh vẫn quyết định rón rén mở cửa phòng xem thế nào. Anh lập tức khó chịu khi thấy người kêu lạnh là cô mà người bây giờ không đắp chăn cũng là cô. Anh nheo mắt từ tốn kéo chăn lên cho cô. Xoay lưng lại, anh liền nghe thấy tiếng đá chăn. Anh nhăn mặt thầm oán là con gái sao lại có tư thế ngủ xấu đến như vậy. Anh nhẫn nại kéo chăn cho cô, thầm hứa nếu còn đá chăn một lần nữa, anh sẽ bỏ mặc cô! Như nghe được lời anh oán, cô cũng không đá chăn nữa, ngoan ngoãn nằm cuộn trong lớp chăn dày dành cho mùa đông. Anh chăm chú nhìn khuôn mặt trẻ con thấp thoáng nét đẹp của một thiếu nữ sắp trưởng thành, nhất thời khiến An Dận chẳng còn muốn đi ngủ… Anh tựa vào cạnh giường lẳng lặng nhìn cô, đồng hồ chỉ đến 2 giờ sáng. Anh lười nhác đưa tay ngáp ngắn ngáp dài, nhẹ nhàng đóng cửa, nét mặt mệt nhoài đặt lưng xuống sofa nằm ngủ say đến sáng.