Chap 3: Cơn thịnh nộ của Tiểu Dận

2986 Words
Tuy ngủ khá muộn nhưng An Dận đã dậy từ rất sớm, còn đặc biệt xuống bếp nấu cháo cho An Chiếu. Giờ chỉ còn việc gọi cô dậy. Anh tiến đến bên cạnh giường, chau mày nhìn cô ngủ. -Em không tính đi học? -... ưm…  Đầu chân mày thanh tú của cô khẽ nhíu lại khó chịu. Anh biết với một người còn ngáy ngủ, thì búng trán là cách hiệu quả nhất. Dùng cách đó vẫn là hiệu quả hơn! Anh chỉ giơ tay búng một cái, con mắt to tròn của cô lập tức mở ra, nhìn trừng trừng anh, ai oán tại sao tên ôn thần này lại trơ trẽn đến vậy. An Dận khẽ nở một nụ cười đắc ý, ặc, sao lại khác xa so với nụ cười cô gặp tối qua đến thế? Chắc là do cô bệnh nặng hóa mơ rồi.  -Cháo sắp nguội mất rồi, mau ra ăn đi! Mắt cô vẫn nhắm, trên đỉnh đầu vang đến giọng nói trầm ấm mê hoặc đến khó cưỡng, bất giác khiến cô một lần nữa mở mắt. Ánh mắt chạm nhau, một mùi hương oải hương len vào mũi… Gương mặt quá đỗi điển trai của anh chỉ cách trán cô vài centimet. Tiểu Chiếu chỉ còn biết cách ngoan ngoãn gật đầu. “Sao vậy nhỉ? Tiểu Dận bỗng dưng bị làm sao thế nhỉ?” -A… trễ mất thôi!!! An Chiếu uể oải bước ra phòng khách, tiện tay lấy ly sữa ấm đã được anh chuẩn bị sẵn trên bàn, uống một ngụm lớn. Trước mặt là một thiếu niên vẫn bình thản múc từng thìa cháo đưa vào miệng. Thấy bát cháo còn lại khói nghi ngút trên bàn thật thơm, chắc là phần của cô. An Chiếu vui vẻ ngồi vào bàn, với lấy một chiếc bánh quẩy xé nhỏ bỏ vào miệng.  -Em không dùng đũa được sao?  An Dận chau mày khó chịu, chăm chăm vào những tay trắng muốt đã bị cô làm do dính bánh vụn.  -Ăn quẩy thì phải dùng tay chứ, tên ngốc này!  -Hửm? -Hửm cái gì mà hửm? Tưởng em sợ anh sao? *lêu lêu* Không nói không rằng, An Dận tiến gần áp sát vào tiểu Chiếu, mùi hoa oải hương càng lúc một gần, cô bất giác lùi về phía sau, ánh mắt hoảng hốt nhìn anh.  Nhưng chốc lại ngước nhìn tên ôn thần trước mặt lại chẳng muốn ăn. Cô mang giày vào, 1 mình đi bộ đến trường. Anh thấy khí thế cô hôm nay như thế, chắc cũng khá lên vài phần rồi. Chuyện đi bộ đến trường có thể duyệt cho qua! Anh dự định trên đường đi học sẽ ghé vào tiệm bánh mua cho cô 1 phần sandwich đặc biệt ''Reeng......reeng'' Hồi chuông vang dội khắp sân trường. Học sinh liền ùa cả vào lớp. An Chiếu lười nhác nằm dài trên bàn. Yên Nhi thấy vậy, bèn hỏi thăm -Hôm qua cậu nói sang nhà tớ...... -Haizzzz, đúng là thảm hại mà..... -Hả? -À, à không có gì! Chuyện của cậu, sao rồi? -À....nói cậu nghe. Thiếu Trịnh đang tìm cách dỗ ngọt tớ! Tớ sẽ không tha cho cậu ta dễ dàng như vậy đâu!  -Đúng vậy! Hãy để cậu ta biết 1 chút nào gọi là ''thiên kim nan mãi nhất hồi đầu'' -Ý cậu là gì?  -Thì là xem trọng người trước mắt, coi trọng người trước mặt đó!  -Oh oh, hôm nay còn chơi tục ngữ với tớ! ''Class, stand up please!'' An Chiếu vẫn mắt đờ đẫn không chú tâm nghe giảng. Cô ngáp lên ngáp xuống làm giáo viên phiền lòng. Nhưng biết làm sao, giáo viên cũng chẳng buồn mà nhắc mãi cô được! Huống chi cô cũng chẳng làm lớp phân tâm nên thôi, quẳng cô sang 1 bên vậy! == Ngồi như thế đến khi tiếng chuông báo ra chơi vang lên, cô mới kịp hoàng hồn. Vừa tính kêu Yên Nhi xuống canteen tìm gì ăn thì A Phúc đã ồn ào kêu tên cô, cô cảm thấy phiền lòng chẳng đưa mắt nhìn mà chỉ ra hiệu cho cậu ấy nói -An Chiếu, tiền bối AN DẬN tìm cậu này! ''An Dận'' của cậu ta sao mà dài đến thế? Lại còn nhấn mạnh đến thế? Sợ cô không nghe được à? Hay rồi hay rồi, giờ thì cả lớp ai cũng đều nghe được. Cô giật mình, trợn tròn mắt. Tin đồn chỉ là tin đồn thôi, trên dưới lớp cô ai mà chẳng biết cô không phải em của An Dận, họ chẳng muốn nói ra cũng vì có lý do của mình cả thôi. Nam thì sợ ý trung nhân hy vọng lại càng hy vọng, chạy đi thích An Dận. Nữ thì sợ truyền ra ngoài rồi sẽ còn thêm nhiều nữ sinh đem lòng yêu mến anh ta, thế thì chẳng phải bọn họ sẽ mất cơ hội rồi sao? Quay lại vấn đề chính, đây cũng là lần đầu tiên anh đến lớp tìm cô. Cô chạy nhanh ra cửa lớp, mặc kệ những ''fan cuồng An Dận - anti An Chiếu'' là cô đây đang bàn tán 1 lúc 1 xôn xao. Cô lướt ngang qua mặt họ, chỉ lạnh lùng ném cái lườm tàn khốc, đám người xấu xa đã rùng mình sợ chết khiếp, chẳng dám nói năng thêm lời nào! -Anh tìm em? -Ừ, sandwich của em! Sáng em đi lại không chịu ăn cháo ANH NẤU, báo hại anh phải ăn nốt phần em! Aiz, anh dùng bộ mặt giả nai như thế, lại cố tình kể chuyện sáng nay, anh thật ra có ý đồ gì? Chẳng khác gì anh muốn vạch áo cho người xem lưng...Đôi mắt to tròn của An Chiếu lúc bây giờ tối u như đổ mực vào, sâu thẳm không đáy, không nhìn ra đượccô đang có biểu cảm gì. Cô giật thót phần sandwich trong tay anh, quay sang nổi súng đùng đùng vào lớp. Anh cười tựa như không, xoay lưng đi cùng Hiếu Thâm, bạn thân của anh từ lớp 1 bỏ đi Hiếu Thâm và An Dận đã từng gặp nhau ở lớp dưới trước khi vào tiểu học, không hiểu sao lại hay xung đột. Với 1 người khá điềm tĩnh như anh lại có thể đánh nhau khốc liệt với 1 thiếu gia nhà giàu có cha mẹ chức cao trọng vọng, quyền quý cao sang - Trương Hiếu Thâm. Nhưng từ sau khi hội ngộ ở lớp 1, hai người trở nên thân nhau đến bất ngờ. Và Hiếu Thâm cũng chính là người bạn thân duy nhất của An Dận -Aaaaaaaa, thì ra cậu tranh thủ xuống đây chỉ là để đưa sandwich đến cho ''em gái'' thôi à? Hiếu Thâm tính tình hiền lành, rất vui vẻ, cởi mở, thân thiện, mặt mày sáng lạng, nhan sắc phi thường, thành tích học tập đứng nhì khối. An Dận đứng nhất, đương nhiên anh sẽ chịu trách nhiệm đứng nhì. Tuy nhiên, Hiếu Thâm mở miệng ra là luôn tìm sơ hở để trêu chọc anh, lâu rồi mới có cơ hội, cớ gì phải tuột mất? Cơ mà đáp lại Hiếu Thâm chỉ là 1 cái lườm đáng sợ -Ôi ôi, tôi có nói gì sai đâu chứ?!  -Cậu im đi! Lời vừa thốt lại làm cho cậu bạn lạnh đến sởn tóc gáy. Hiếu Thâm chỉ dám nhìn trộm An Dận rồi đưa tay che miệng lại -An Chiếu à, cậu ăn chậm thôi! Nghẹn thì khốn...... -Hừ hừ! =='' -Aiz, đã đượcnam thần tài sắc song toàn tận tay mang sandwich cho, còn ngồi đó làm bộ làm tịch. Thiệt là không biết điều mà! Tứ phía nhiều lời đàm tiếu, An Chiếu nghe cũng có phần phẫn nộ. Cô không biết điều này thì liên quan gì đến đám bà 8 đó? Cô ăn phần sandwich của họ à? Nghĩ đến đây thôi cô cũng muốn đấm cho mỗi người 1 đấm. Nhưng thôi, cô đánh chỉ sợ đau tay mình, chi bằng dùng miệng đấu khẩu thì tốt hơn! -Yên Nhi à, cậu biết không? Miếng sandwich này, trông thì bình thường đơn giản vậy thôi nhưng lại chứa đầy ân tình của NAM THẦN TÀI SẮC SONG TOÀN NHẤT TRƯỜNG. Nên ăn vào lại cảm thấy rất ngon. Tớ lại thấy, có được miếng sandwich này thật là phúc phận của tớ, có nhiều người cầu mà không được. Cậu thấy đúng không ? An Chiếu giương mắt nói lời chế giễu, đắc ý cười sặc sụa. Yên Nhi thấy thế cũng gật đầu tán thưởng. Kẻ tung người hứng, đánh tan đám fan anti bên kia. Nhưng mà, ngoài mặt thì có vẻ hớn hở vậy thôi, trong lòng lại vô cùng tức giận, ai oán An Dận sao không chết đượccho xong! Thầm quyết định tí nữa sẽ tự mình về nhà Tan học, An Chiếu 1 lời đã quyết, vội vàng xách cặp về nhà ''Ding Ding'' ''Ding Ding'' -Nè.....em đi đâu mà vội vậy? Cần tụi anh đưa đi không? -Mấy....mấy người là ai? Đằng sau có khoảng 5 người trên 3 chiếc xe đạp, đểu cản có ý trêu ghẹo An Chiếu. Cô hoảng hốt thất thần lùi lại vài bước -Là ai không quan trọng! Em đi đâu? Vẫn nụ cười đểu cán ấy, góp phần làm cho khuôn mặt An Chiếu trắng bệch. Chưa kịp phản ứng, từ đằng sau đã bị 1 vòng tay ôm chặt, lưng cô ngã ra sau. Cô trợn tròn mắt, miệng mở to -Buông tôi ra! Hắn giơ những ngón tay trắng đẹp ra vuốt nhẹ lên đôi má An Chiếu. Nhìn với góc độ khác, tên dâm tặc này cũng rất tuấn tú. Khuôn mặt thon thả, sóng mũi cao ngút, khóe môi nhếch lên tạo thành nụ cười tựa như k. Cô thầm rủa nếu như tên này khôngphải ''dâm tặc'', có thể cô sẽ yêu say đắm luôn! -Các người làm gì vậy? An Dận lạnh lùng quát. Ngoái ra sau, 1 người 1 xe nhàn nhã biết chừng nào, chiếc xe màu xám khí chất như mây như khói, người kia thanh lệ thoát tục, sao có thể thốt lên câu nói lạnh lùng sương gió đến thế? Nhìn xem nhìn xem, anh lại đem con chiến mã màu xám của mình ra ngược đãi rồi  cứ thế mà nằm bẹp xuống đất. An Dận chắp tay sau lưng dáng vẻ bình thản, ung dung bước đến càng 1 gần. Nhưng mỗi bước anh đi dường như mọi công lực đều dồn đến bước chân, nghe rõ mồn một, vang dội trong tim An Chiếu... -Mày là ai? Được biết tên này có biệt hiệu là Top, thường xuất hiện ở những ngõ ngách như này. Thật ra, anh đã để ý cô lâu rồi nhưng mỗi lần gặp, cô đều có vệ sĩ là An Dận nên chúng chẳng muốn động thủ làm gì.  Kể ra tên Top cũng có 1 chút mày thanh mai tú, cao ráo đẹp trai, hắn nheo mày tỏ vẻ không quan tâm. Cái tay không yên thân của hắn, cứ 1 chút lại kéo eo An Chiếu sát vào lòng, đặt khuôn mặt thon đẹp của hắn lên vai cô, mỗi lúc 1 ân cần, hắn mỉm cười, khẽ ngửi mùi hương từ cô, phút chốc nét mặt trở nên dịu dàng như 1 đứa con gái...Lời nói hắn thốt ra, tựa như gió, nhẹ nhàng thì thầm vào tai cô -Mùi thơm của em, thật dễ chịu! -Aaaaaa, tên biến thái! Bỏ tôi ra!!!!!!!! An Dận lúc này khẽ nheo mắt, mắt anh tựa như đổ ngàn lít mực, đen như hố sâu, không sao hiểu được thứ cảm giác của anh bây giờ là gì. Nhưng vẫn nhận ra, anh có biểu hiện chau mày như thế, đương nhiên người tin mắt sẽ đoán ra được anh rất khó chịu. An Dận nhìn xung quanh, dường như thấy đượcthứ gì đó, đôi chân mày thanh tú bắt đầu giãn ra, nở 1 nụ cười quỷ dị... An Dận cúi người, nhặt lên 1 cành cây, chốc lại nhìn đồng hồ, khẽ thở ra 1 tiếng nhẹ -Tôi cho các cậu 5 giây, cút khỏi đây! An Chiếu lạnh sống lưng, kì thực là chưa bao giờ cô thấy bộ dạng này của anh! Khuôn mặt tuấn tú, nho nhã, ánh mắt lơ đãng mà có thể thốt lên những lời lẽ làm người khác rợn gáy đến thế. Cô cứ nghĩ anh là 1 kẻ đoạn tụ chỉ giỏi những việc đàn bà. Xem ra, cô đã xem thường anh. Tuy nhiên, cô vẫn không nhìn ra Top có ý sợ sệt hay tức giận nào  -Tiểu tử như mày, tao thấy thân hình ốm yếu, gầy gò như thế, mày nên chạy nhanh về nhà thì tốt hơn!  Sau đó là 1 loạt tiếng cười rôm rã. An Dận khẽ chau mày tung cước lên, anh chỉ giơ chân cao hơn 1 tí, dùng cành cây lần lượt quất vài chiêu, đã có thể đá tung những tên xung quanh, bọn họ ngã lăn ra đất! Anh đã tính kĩ rồi! Bọn chúng chỉ có 5 người, ngoại trừ tên cầm đầu Top có khí thế mạnh mẽ ra, mấy tên còn lại chỉ là hạng tép riêu, 1 cú đã có thể xử lí hết toàn bộ. Tình thế bây giờ....xoay chuyển càng khôn, dù tên Top có mạnh đến đâu, nhìn đàn em của hắn lần lượt rơi lả chả, đương nhiên sẽ 1 có 1 phút lơ là. Anh sẽ dùng 1 phút đó của hắn sử dụng 1 cách tiết kiệm nhất, ra ám hiệu cho An Chiếu, sau đó kéo cô về bên mình. 1 kế hoạch lưỡng toàn kỳ mỹ như vậy, tất sẽ dẫn đến 1 kết quả tốt! Quả nhiên hắn tức giận xông lên giơ nắm đấm tiến thẳng vào khuôn mặt ''quốc sắc thiên hương'' của anh. Tên này cũng thật là, vừa ra tay đã muốn đánh 1 cú chí mạng Cũng may anh nhanh lẹ, né tránh kịp sẵn tiện bẻ nắm đấm thép của hắn ngược xuống mặt đất ''Rắc" hắn ôm tay về cả tức giận, bị đàn em kéo lên xe co chân bỏ chạy. Nhưng 1 tên nhỏ nhất trong băng nhóm của hắn thật không yên phận, từ lâu đã tranh thủ nhặt 1 cục đá tương đối to, thủ sẵn trong tay, hắn dùng lực nhắm vào sau gáy anh ''Bụp'' Bingo! Ngay chóc  -A! -An Dận! An Dận! Anh....sao rồi? An Dận đưa tay sờ lên gáy, máu ứa ra đỏ tươi. An Dận tuy khí chất lạnh lùng, trầm cảm nhưng anh vốn mắc căn bệnh sợ dơ, máu cũng là loại dơ bẩn mà anh liệt kê. Lập tức, lăn đùng ra xỉu! Báo hại An Chiếu phải chở anh về nhà. Dù gì cô cũng là con gái, anh lại cao hơn cô, trong tình trạng xỉu như thế này, thật không biết cô làm sao đưa anh về? Nhưng biết thế nào? Người cứu cô là anh, người xỉu cũng lại là anh, dù vắt hết sức lực bình sinh, cô cũng cố gắng chở anh về tận nhà. Cô đạp về tới nhà cũng mồ hôi ướt đẫm cả cái áo trắng cô đang mặc Suốt dọc đường anh luôn phải dựa vào lưng cô. Cô khó chịu chết đi được! Nhưng phải làm sao? Anh vì cứu cô mà bị thương, chỉ cần cô có 1 chút cựa nguậy, nhất định anh sẽ rơi xuống đất mất. Cũng may thời tiết ban chiều cũng khá mát mẻ, không thôi cô về nhà cũng không cần phải tắm  Về đến nhà cũng đã 7h tối, cô người ướt sũng lôi kéo anh vào nhà. Kéo anh lên sofa thì thật quá tuyệt tình, chi bằng cô chịu thiệt 1 chút, cho anh mượn tạm chiếc giường thân yêu của cô 1 đêm! Cô không đi tắm vội, chạy đi lấy khăn vắt nước lau sau gáy anh, mùi máu tanh cũng chẳng còn. Nhìn kĩ khuôn mặt anh, cũng không tồi, cô sao cảm thấy gương mặt này vừa trắng vừa đẹp 1 cách không tì vết, khuôn mặt "soái ca" khá thon thả, làn da mịn màng như tạc, khó có thể đem anh ra so sánh kém hơn 1 đứa con gái, nhưng cô không thể hiểu nổi, 1 người sắc đẹp trời phú như thế lại khó ưa, khó tiếp xúc đến vậy. Càng nhìn cô càng khó chịu. Nhìn đồng hồ, cô thử ngửi thứ mùi trên người, lè lưỡi ra vẻ chê bai, thầm trách nếu không phải do chở anh về, cô đã không mồ hôi nhễ nhãi, mùi thơm của cô cũng không nhẫn tâm trở thành mùi mồ hôi chết tiệt. Cô lục lọi tủ đồ, vơ đại 1 chiếc áo đầm hình Doremon, nhưng lại nghĩ nhà chỉ có 2 người là anh và cô, dù anh có là bán nam bán nữ thì cũng không nên xem thường, cô lại quẳng chiếc áo đầm vào, lấy 1 chiếc áo sơ mi màu trắng mỏng, 1 chiếc quần short, xong xuôi, nhìn chiếc áo len kiểu Triều Châu đang treo trên giá, nheo mắt vẻ đăm chiêu -Chốc nữa tao mới dùng mày!  ''Rầm" tiếng đóng cửa làm An Dận thức dậy. Anh bật dậy theo phản xạ, bất giác ôm gáy la đau. Nhìn xung quanh, phát hiện anh đang nằm trên giường cô. Cảm thấy bất ổn, đành xếp chăn gối lại gọn gang, lấy cặp loạng choạng về nhà.
Free reading for new users
Scan code to download app
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    Writer
  • chap_listContents
  • likeADD