An Chiếu lúc này tắm xong, tóc còn ướt sũng. Bộ tóc dài của cô từ nhỏ đã có màu nâu hạt dẻ, điều này nhanh chóng đượcgiải đáp là bởi vì gen di truyền. Mẹ cô từng hỏi cô xem có muốn nhuộm lại thành màu đen cho giống dân tộc không, cô nghĩ 1 lúc lại lắc đầu từ chối, cô thích như thế này hơn. Cô mặc quần short để lộ cặp chân thon, trắng nõn nà. Cô nhìn lên giường, không thấy người, chạy xung quanh nhà tìm cũng không thấy...Cô chau mày tỏ vẻ lo lắng, lại chạy sang nhà anh. Thật ra, cô không lo anh bị gì, chỉ là sợ canh hầm của cô phải bỏ uổng phí!
''Cốc cốc" "cốc cốc cốc" "Cốc cốc cốc"
An Chiếu mặt mày hậm hực gõ cửa đối diện liên hồi. 5p sau, An Dận sắc mặt xanh xao lười nhác mở cửa. Trông thấy cô, anh khẽ chau mày nhìn khó chịu
-Xem em kìa! Tắm xong, tóc còn ướt, không lau khô còn chạy sang đây làm gì?
-Em hỏi anh! Mặt mày xanh xao thế kia....."Rột rột" ..... Bụng lại đói như thế, còn chạy lung tung, làm em phải đi tìm!
-Nhóc à, anh bảo em tìm anh bao giờ?
-Ừ thì......nhưng mà em hầm canh xong rồi, giá gì em cũng bắt anh sang ăn!
Xem kìa xem kìa, người ta mới đả khẩu nhiêu đó thôi, cô đã nổi tính khí ngang bướng muốn hờn dỗi rồi! Anh cũng hết cách. Con nhóc này rất ít khi vào bếp, ngày thường chỉ là rảnh rỗi phụ bếp Hà phu nhân thôi! Thỉnh thoảng còn bị bà đuổi ra ngoài như đuổi tà, xem ra lần này cô tự tay xuống bếp, anh cũng phần nào phúc lộc rồi, anh cũng không tiện từ chối! Thôi thì đến đâu hay đến đó...Chỉ mới đây thôi, sắc mặt anh cũng nhạt đi nhiều phần, tiều tụy hẳn đi, đưa mắt đờ đẫn đi theo cô
Cô chắt canh ra 1 cái tô giữ nhiệt, tận tay đưa tới anh. An Dận tuy có thể nói là bệnh rồi nhưng vẫn thận trọng xem xét bát canh coi có thể ăn được không. Nhẹ nhàng đưa tay phà khói vào mặt, đưa mũi ngửi ngửi. Cảm thấy ổn rồi mới múc từng thìa lên thổi đưa vào miệng. Không ngờ những hành động này của anh, lại làm người nấu là cô, mất cả hứng!
-Em không dám hạ độc anh đâu! Cứ yên tâm mà ăn! Thật là vô vị!
Từ lúc bỏ vào miệng thìa đầu tiên, anh khẽ nhếch mép cười, nhưng ánh mắt lại vô cùng mông lung. Cô thấy thế liền hỏi kết quả
-Sao hả? Ngon không?
-À ừ cũng được!
An Dận nở nụ cười dịu dàng nhìn cô tỏ vẻ tán thưởng, cô thấy thế liền tươi cười như 1 đứa trẻ...Anh đờ đẫn trước nụ cười ấy của cô, rạng sáng như ánh bình minh, trái tim của anh không an phận, từng lúc từng lúc đập loạn lên, rối tung cả tâm trí anh. Anh trấn tĩnh lại bản thân, đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ
-Nếu ngon thì ăn nhiều 1 chút! Haha...
-À không, ăn hết bát này anh no rồi! Không cần đâu!
Vừa nãy mới khen ngon, giờ lại cự tuyệt, anh dùng vẻ mặt gượng gạo ấy để từ chối, xem ra canh có vấn đề rồi
-Anh xạo! Em chỉ múc cho anh 1 bát ít như thế. Anh lại đói đến bụng kêu lên, không thể nào no nhanh như vậy đc. Anh nhất định ăn thêm 1 bát rồi mới đi ngủ
An Dận nhắm mắt thầm thở dài cho qua chuyện. Anh biết có nói tiếp cũng không thể xoay chuyển tình thế, thôi thì để hơi ăn tiếp 1 bát nữa thì tốt hơn. Hồi lâu, gần ăn xong bát thứ 2, thầm vui mừng khôngxiết
-Xin lỗi....
-Hửm?
Anh có nghe nhầm không? Câu xin lỗi thỏ thẻ đó là của cô sao? Trong nhà chỉ có 2 người, không phải anh nói thì đúng là cô rồi! Anh đưa mắt nhìn vào người trước mặt, chỉ thấy cô ấy cúi mặt xuống, nắm chặt 2 tay cấu cấu
-Xin lỗi....vì chuyện chiều nay! Em....không dám tự bỏ về nhà nữa! Xin anh đừng nói cho mẹ em nghe! Anh ăn hết bát này rồi vào phòng em ngủ. Tối nay em sẽ ngủ ở phòng mẹ. Anh ăn xong cứ để đấy, chốc nữa em sẽ rửa! vậy nhé! Anh ngủ ngon!
Nói đoạn, cô chạy nhanh vào phòng mẹ, đóng cửa, thờ phào nhẹ nhõm. Xưa nay cô nghĩ lời xin lỗi rất dễ nói, nhưng thật không ngờ, nó có thể trở thành 1 gánh nặng lớn đè bẹp cô! An Dận chỉ nhìn theo bóng cô, nở nụ cười ấm áp, thầm kêu tên cô. Anh nhăn mặt uống hết hớp cuối cùng, anh cũng đã quen tự phục vụ bản thân rồi nên tự rửa chén bát, xong mới vào phòng ngủ. Nằm trên giường, anh cảm thấy hình như quên cái gì đó, lại chẳng nhớ ra, lúc lâu, anh tròn mắt, anh đã nhớ ra rồi! Anh bật dậy khỏi giường, nhẹ nhàng mở cửa ra. Không ngờ có người nhanh hơn anh, anh đập tay lên trán thở ra 1 hơi dài
-Òe, khụ khụ! Canh gì thế này? Sao lại khó ăn đến thế?
An Dận đứng đó tự trách bản thân, không để ý anh đang được theo dõi bởi 1 ánh mắt đằng đằng sát khí. Anh giật mình ôm cổ, biết khó thoát nên đành đứng im đợi cô chấp vấn. Cô đi đến trước mặt anh
-Sao anh lại làm vậy?
-À....
-Đây gọi là ''cũng được'' sao? Anh muốn chơi khâm em cũng đừng dùng trò này chứ! Thật uổng công em tốt cho anh! Từ nay đừng nói chuyện với em! Em cũng không cần anh phải chăm sóc những ngày kế tiếp, ai làm việc nấy, anh cứ ngủ phòng em tạm 1 đêm, sáng mai em không muốn gặp anh!
Nói đoạn cô bỏ vào phòng đóng cửa rầm lại
Anh hít 1 hơi thật sâu, nhớ ra cô nhóc này là người rất trọng sỉ diện, tối nay thật đúng là anh có lỗi, xem ra con nhóc này đã rất mất mặt với anh ngay cả chính bản thân mình, kèm theo cái tính hay nhạy cảm của cô, không chừng anh lại trở thành tội nhân thiên cổ rồi nghĩ đến đây, anh gõ lên đầu mình vài cái
-Sao lại quên cơ chứ?
Anh vốn rất tin tưởng bản thân mình không dễ quên bất cứ gì...Sau chuyện này, anh phải tự kiểm điểm lại rồi!
Đêm đó anh thật không tài nào ngủ đc, đầu nặng trĩu, nhưng sao cứ nhắm mắt lại là hiện ngay hình ảnh tức giận ban nãy của cô. Nghe bên ngoài có tiếng rót nước, biết cô thức rồi nên vội lấy điện thoại bấm bấm bàn phím. Thao tác của anh rất chậm, bởi anh không thường nhắn tin, anh chỉ dùng để gọi là nhiều nhất. Hôm nay anh vì cô mà kiên nhẫn ngồi bấm từng chữ. Cuối cùng cũng gửi được! Bên ngoài có âm thanh báo tin nhắn, anh thầm khen thưởng đường dây kỹ thuật của đất nước rất tốt, cười nhếch 1 bên! Chưa đầy 3 giây, An Chiếu ''phụt'' phun hết nước vào màn hình điện thoại , vội lấy khăn giấy lau, chạy vào phòng cười khúc khích. Chaaaaa.....nội dung tin nhắn là gì mà có thể làm 1 cô gái đang nổi súng đùng đùng như cô cười đến lộn cả ruột? Xem nào xem nào.....
"Được rồi, là anh sai, anh xin lỗi! Ngày mai anh sẽ xin nghỉ đưa em đi chơi, xem như đền tội! Không giận nữa nhé, nhóc con! Ngủ sớm đi, 8h ngày mai khởi hành"
Anh nghe thôi cũng biết người ở phòng kế bên đang vui khoái chí, cười đến không nhịn được. Anh cũng mở miệng vừa cười vừa lắc đầu. Con nhóc này cũng thật là đầu óc đơn giản, 15 tuổi đầu rồi mà cứ như con nít, lúc nào cũng ham chơi! Nhưng anh nghĩ, cô cứ như thế này đi, không lo âu, không suy nghĩ mới đúng là cô, người ''em gái'' mà anh yêu mến. Không lâu sau, điện anh có tin nhắn
"Anh tưởng dẫn em đi chơi là được rồi sao? Nhưng mà, để xem em có hứng thú không đã! Anh ngủ ngon!"
Coi đi! Anh vừa mới khen cô, cô lại làm phá hình tượng của cô trong anh, không biết cô học đâu cái tính ma lanh này! == Ngày mai không biết cô lại giở trò ương nạnh gì. Xem ra, anh phải chuẩn bị tâm lý trước rồi!
"À mà....."
"Có chuyện gì ? "
"Nghe nói được ăn sandwich anh mua là phúc phận của em ? "
".....Vô lại ! Đừng có mơ ! Tạm biệt, em ngủ đây ! "
Mới nhắm mắt, đã 7h sáng rồi. Cũng là anh dậy trước cô nên chuẩn bị đồ đạc xong xuôi, anh gõ cửa phòng bên cạnh mà chẳng thấy mở cửa. Cửa lại không khóa, anh mở cửa đi vào trong. Anh lắc đầu đi đến cạnh giường, khẽ lay vai cô dậy. Cô chau đôi chân mày thanh tú lại, khó chịu cựa quậy quay vào tường. Anh cúi người áp xuống tai cô, nghe mùi hương từ tóc cô, gật đầu vui vẻ
-Em không dậy thì anh đi 1 mình nhé!
Chỉ là giọng nói trầm tính và nhẹ nhàng bay bỗng thế thôi đã mang cô trở về với thực tại. Cô mở mắt to, nhìn thấy người trước mặt sao lại gần đến thế, giơ tay đẩy anh ra, thân hình cũng tiện thể lết vào sát tường. Anh mỉm cười nhìn cô, vẻ mặt này của cô thật là khôi hài chết đi đc! Anh chỉ vào đồng hồ, lặng lẽ bước ra
An Chiếu nãy giờ túm chăn mặt mày thất thần, lúc này mới trấn tĩnh lại. Nhìn đồng hồ, cô vội thay quần áo, làm vệ sinh cá nhân
Hôm nay cô mặc 1 chiếc áo sơ mi đen, bên ngoài khoác thêm áo len màu xám sọc đơn sơ, kèm theo 1 quần dài màu đen hợp tông cổ áo sơ mi. Cô lấy vội cái nón snapbackhôngmàu xánh, càng làm tôn lên màu tóc hạt dẻ của cô. Phối hợp quần áo tông xuyệt tông như thế, cô thấy thật là hoàn hảo, vui vẻ bước ra cửa phòng
1 người đứng trước cửa giơ tay chuẩn bị gõ cửa, người bên trong lại chuẩn bị mở cửa, khó tránh chạm mặt nhau 1 cách thân mật!
-A!
Cả 2 hết hồn trợn mắt nhìn nhau. Anh nhìn cô, cô nhìn anh nhưng sao chỉ mình anh là rung động! Lướt từ trên xuống, chẳng chỗ nào là khác cô, ngoài mái tóc đen nhánh của anh
-Anh....anh nhìn em thay đồ sao?
Anh đang đợi cô nghĩ ra 1 lý do nào hay ho 1 chút để hỏi anh. Không ngờ lại có thể nêu 1 cái lý do ngớ ngẩn đến thế! Anh đưa mắt nhìn cô, tỏ vẻ không quan tâm, lười nhác đặt câu hỏi
-Thế anh nhìn em bằng cách nào?
Anh đưa mắt nhìn sang chỗ khác. Cô nghĩ do cô nhạy cảm quá thôi! Anh làm sao mà nhìn cô thay đồ được cơ chứ? Cô cũng không có ý định thay đồ cho mất thời gian, cứ thế mà cùng nhau đi chơi
Cái gọi là đi chơi của anh, cô thật sự nghi ngờ quá! 1 người nhạt nhẽo như anh cũng biết được những địa điểm nào hay ho mà dẫn cô đi à? Cô nghĩ kĩ rồi, nếu hôm nay cô đi theo anh mà cảm thấy không vui, cô sẽ không tha lỗi cho anh! Nhưng mà cô cũng rất hối hận tại sao lại không thay đồ, tốn thời gian gì chứ? 1 ngày dài đăng đẳng thế cơ mà. Càng hối hận hơn là sao cô lại đưa cho anh cái nón màu xám khác của mình cơ chứ? Do cô tốt bụng thấy anh không mang nón nên vơ đại 1 cái nón đưa cho anh, không ngờ nó cũng lại là màu xám. Giờ nhìn lại, tự trách mình sao lại chọn nón vô vị đến thế? Chỉ có 1 màu! Giờ thì tốt rồi, cô và anh hoàn toàn là 1 cặp, biết bao nhiêu người đi đường nhìn! Có người thì cười vui vẻ thầm ngưỡng mộ, người thì tỏ vẻ chê bai người ''bạn gái'' là cô không xứng với nhan sắc phi thường của An Dận. cô không hơi đâu mà quan tâm đến những kẻ đó. Cô cười nói vui vẻ với anh, có những lúc phấn khích quá, cô xoay mặt đối diện anh trổ tài vừa nói chuyện vừa đi lùi. Cô đã mém đâm phải mấy cây cột rồi, do anh nhanh nhẹn túm lấy tay cô kéo lại thôi. Nhiều lần như thế anh chau mày khiến cô không dám nữa
-Anh tính đưa em đi đâu?
-Ăn sáng
-Hơ....không phải đi chơi sao?
-Ăn no rồi đi!
Tuy không cam tâm nhưng cô cũng cảm thấy đói. Vào quán ăn mà cô chọn, anh nhìn sơ cũng không muốn ăn. Đây là quán cô chọn, tên gì gì đó, a là "Đại Tràng Bì Quán", món mà cô thích nhất. Anh đã từng biết qua món này rồi! Đại tràng là thứ thấp kém nhất của loài heo, sâu bên trong chứa đầy phân dư thãi, là loại hạ đẳng của hạ đẳng của hạ đẳng. Anh sợ dơ như thế, đương nhiên sẽ không ăn rồi
-Ông chủ! Cho tôi 2 tô....
-Không không! Chỉ cần 1 tô thôi! Anh không ăn, An Chiếu!
-Vậy sao được? Anh không ăn sẽ đói mất!
-Không! Không sao! Em ăn đi!
Cô nhìn nét mặt xanh xao của anh thôi thì chẳng lẽ không biết anh muốn gì sao? Cô chỉ là trêu chọc anh chút thôi! Nhưng cô vẫn chưa muốn kết thúc, trêu thêm 1 chút nữa xem sao
-Vậy được! Em ăn đây! Ông chủ, tôi 1 tô ĐẠI TRÀNG BÌ!
Đại tràng bì cô cố ý nhấn mạnh là để anh chú ý nên sắc mặt anh đã xanh lại càng xanh hơn
-Có ngay!
Chưa đầy 5 phút, ông chủ đích thân bưng 1 tô đại tràng bì nóng hổi ra cho cô. Cô phà hương thơm vào mặt, tận hưởng mùi vị của thức ăn, nhanh nhẹn lấy đũa vơ lên ăn. Anh nhìn đã muốn buồn nôn, nhưng vẫn cố kiềm nén để cô được ăn ngon miệng hơn, anh xoay sang chỗ khác. Nhưng mùi của đại tràng bì khắp nơi, không ổn rồi! Anh không thể chịu được, chạy nhanh vào nhà vệ sinh, nôn hết những thứ trong bụng, nôn luôn cả canh từ tối qua. Cô đang ăn, thấy thế cười tủm tỉm, cảm thấy vậy là đủ rồi! Anh có chuyện, cô cũng chẳng được đi chơi! Cô đi vào trong, lôi trong túi ra 1 tờ khăn giấy, giơ tay đưa cho anh
-Em kêu cho anh 1 tô soup gà rồi! Anh ra ngoài ăn kìa! Hahahah =))))
Từ đầu anh đã biết cô cố tình trêu anh rồi nhưng không muốn vạch mặt cô thôi. Anh cũng không đoán ra được trò chơi này đến khi nào mới kết thúc. Không ngờ nó lại nhanh đến thế, thầm tạ ơn người cha đã mất trên trời linh thiêng, phù hộ cho con trai!
Anh ăn xong soup, sắc mặt xanh xao dần cũng không còn nữa, trở nên hồng hào hơn!
"Reeng Reeng Reeng"
-Hi! Yên Nhi, có chuyện gì?
-Cậu làm sao mà nghỉ thế?
-À không....khụ khụ! Tớ bị cảm thôi!
-Tớ nghe nói, anh An Dận cũng nghỉ! Anh ấy cũng bệnh sao?
-Khụ khụ, à tớ cũng không biết nữa! Chắc anh ta trốn học đi chơi ấy mà!Khụ khụ
An Dận liếc ngang An Chiếu, đúng là anh có trốn học đi chơi, nhưng cô cũng có phần! Cô lập tức lạnh sóng lưng. Anh lại chống cằm nhìn cô đang diễn trò, ánh mắt lạnh lùng đến nỗi bắn ra 1 tia nhìn là có thể đóng băng tất cả!
-Nếu đúng là vậy thì chắc anh ấy đi cùng tiểu thư nhà họ Giang rồi....
-Ý cậu là, Giang Ái Lan ấy à?
-Chị ấy là hoa khôi mà, lại đứng nhất khối nữ, chị ta vốn rất thích anh An Dận, hôm nay chị ấy cũng nghỉ, chẳng phải bọn họ đi cùng nhau sao?
Cô đưa mắt nhìn An Dận, lòng bỗng chùng xuống mà không biết vì sao....chẳng phải anh đang ngồi trước mặt cô sao? Cớ gì cô lại có thứ cảm giác đó?
-Hahaa, cậu cứ suy nghĩ lung tung! Nếu anh ấy đi cùng chị ta thì ai đang ngồi.....à không! Ý tớ là chắc anh ấy đang ngồi ở đâu đó! Thôi tớ mệt rồi! Cúp máy nhé! Khụ khụ....
An Dận bình thản ngửa cổ uống hớp nước lọc trong chai
-Em diễn trò thật tốt quá! Yên Nhi nói anh và Giang Ái Lan đi chơi cùng nhau sao?
Anh khẽ nhếch mép cười giễu
-Không...không đó chỉ là tin đồn! Anh đừng lo! Nhưng mà, anh và chị ta cũng hợp nhau lắm, nếu ghép 2 người lại thì thật là trời sinh 1 cặp! Hahaha
Đáp lại cô là cái nhìn lạnh sương khói. Cô nói anh đoạn tụ, anh không chấp nhất, cô chấp vấn anh, anh không để tâm, nhưng cô lại nói anh và người con gái khác là 1 cặp, sao anh lại cảm thấy trái tim đang nhói lên từng cơn! Anh đã từng gặp cô tiểu thư họ Giang này rồi, tính tình hiền lành, khuôn mặt đẹp như tiên nữ, thành tích học tập rất cao, cô ấy học cùng khối với anh, khi chạm mặt anh, đôi lông mi cô khẽ cụp xuống, đôi má ửng hồng, thẹn thùng lẻn đi chỗ khác! Anh cũng cảm thấy Ái Lan rất hợp với mình, nhưng khônghiểu sao anh lại chẳng có cảm giác gì đặc biệt! Hiếu Thâm cũng nhiều lần chọc anh, nói nếu anh không nhanh tay thì cậu ta sẽ chộp lấy cô nàng này...Anh không quan tâm, chỉ hờ hững quẳng lại cho cậu ta 1 câu
-Cậu thích thì tự đi mà lấy! Tôi chẳng hứng thú!
Anh kêu tính tiền, kéo tay cô tiếp tục đi! Mái tóc dài hạt dẻ của cô, tung bay trong gió, tựa như làn mây mềm mại khẽ lướt qua da mặt anh, mùi hương từ tóc cô rất dễ chịu, làm anh muốn quấn lấy không cách nào rời........