Chương 3: Dòng Máu Phượng Hoàng

2170 Words
Về tới cửa phòng, Tịch Minh Nguyệt vội đưa khúc gỗ cho Chiêu Dao cầm và rút dây áo choàng, tháo ra, trả lại cho Lâm Thụy. Nhớ đến lúc nãy, vì nàng bận tay mà chàng phải giúp khoác áo, bỗng nhiên cảm thấy hơi chút thẹn thùng. Suy cho cùng, cả hai nào có cùng máu mủ, chàng lại có cái mã anh tuấn thế kia, cũng khó trách. Lúc ở thời hiện đại, sở thích của nàng là ngắm người đẹp, cả nam lẫn nữ. - Cám ơn Lâm Thụy ca ca. Huynh ngủ ngon nhé. Nàng cao hứng lên tiếng xong mới phát hiện mình bị lỡ miệng, hình như thời xưa chẳng có ai chúc nhau ngủ ngon cả. - À, huynh về cẩn thận. Muội… muội vào trong đây. Nói rồi, Tịch Minh Nguyệt mau mắn chui tọt vô phòng, Chiêu Dao và Chiêu Dung cũng gấp gáp cúi chào vương gia rồi líu ríu chạy theo. Cả hai tỳ nữ nhìn khúc gỗ có mấy cái nấm trắng bám vào một cách chăm chú. Thấy họ như vậy, nàng mỉm cười, bảo tắt bớt nến và đưa khúc gỗ vào góc tối. - Ôi, quận chúa, nó phát sáng này. – Chiêu Dung réo rắt. - Nó có phép thuật ạ? – Chiêu Dao tiếp lời. - Không, nó là một loài nấm lân tinh, tự phát sáng khi không có ánh nến. Các muội chưa thấy bao giờ ư? – Nàng thích thú giải thích và hỏi. - Chưa ạ. – Đôi tỷ muội đồng thanh đáp. Ngắm no mắt và trò chuyện hồi lâu, cả ba tản ra đi ngủ vì trời cũng quá khuya. Tịch Minh Nguyệt đem khúc gỗ đặt cẩn thận trên bàn và nhảy lên giường, trùm chăn, nhắm mắt. Bây giờ, nàng mới biết Lâm Thụy ấy có một đoạn tình bi ai nhường bao. Theo như lời của Chiêu Dao kể ban nãy thì hai tỷ muội nhà họ chưa bao giờ đặt chân vô rừng cả vì lúc trước người họ hầu hạ là quận chúa Lâm Nhu Nhi. Mà mỗi khi quận chúa vào rừng đều do Bình vương gia hộ tống, chẳng cần ai theo. Lâm Nhu Nhi vốn cũng không có huyết thống gì với Lâm Thụy, nàng ấy là nữ nhi của một tướng sĩ dưới quyền đã tử chiến sa trường. Hoàn cảnh người tướng sĩ ấy đơn chiếc vì vợ bệnh và qua đời sớm, vậy nên, khi hắn nhắm mắt xuôi tay, lão vương gia liền nhận đứa trẻ ấy làm nghĩa nữ, cho theo họ mình, đưa vào phủ nuôi nấng. Năm ấy, thái tử phi hiện tại chỉ vừa tròn mười tuổi. Thường những đêm trăng sáng, Lâm Thụy hay đưa tiểu muội ra thành dạo gió, ngắm cảnh. Tình cảm huynh muội rất thân thiết cùng khắng khít. Chàng thương Lâm Nhu Nhi đến độ đã uống say tận ba ngày ba đêm khi nàng ấy tiến cung làm thái tử phi. Cả vương phủ dường như đều hiểu tình cảm mà Lâm Thụy dành cho tiểu quận chúa kia chẳng đơn thuần là tình thân mà là tình yêu. Chỉ vì đêm ấy thái tử điện hạ đến phủ, uống say quá chén, phải ở lại rồi chẳng hiểu vì sao mà sáng tinh mơ ngày hôm sau, thái tử lẫn quận chúa lại chung một căn phòng, trên một chiếc giường. Ấy vậy là thanh danh Lâm Nhu Nhi mất hết. Tuy nhiên, thái tử gia này cũng đàng hoàng, tử tế, chẳng phải kẻ phong lưu vô tình. Vừa hay, ngài ấy tiết lộ trước giờ cũng có tình cảm và để ý Lâm Nhu Nhi, thành thử đã xin hoàng thượng ban hôn ngay lập tức. Thế rồi, nàng quận chúa một bước từ chim loan hóa thành chim phụng, đậu tuốt cành vàng cao chót vót, còn chàng tiểu vương gia thì đắm mình trong men đắng, gặm nhấm uất hận đớn đau. Thảo nào, lúc đưa nàng đến bờ hồ, Lâm Thụy lại bày ra cái bộ mặt u sầu thiểu não, như hờn như dỗi ấy. Hẳn là bị quá khứ ám ảnh đây mà. Suy đi nghĩ lại hồi lâu, nàng dần chìm sâu giấc ngủ. Tận đáy lòng vẫn nuôi hy vọng, khi ánh dương lên thì mọi thứ sẽ tan biến như mơ. Đêm dần trôi, trăng tàn, trời tang tảng sáng, Tịch Minh Nguyệt mở mắt nhìn lên trần nhà, nàng hiểu rõ bản thân đã chẳng còn đường về ngoài cách chui ra từ tập bản thảo ấy. Đã qua một ngày, một đêm, có lý nào Lục Lam không phát hiện rằng nàng đã biến mất ư? - Nô tỳ đến hầu quận chúa rửa mặt ạ. – Chiêu Dao nhỏ giọng bên ngoài bức màn mỏng. - Được. – Nàng khẽ đáp. Tiếp đó, hai tỷ muội họ Chiêu nhẹ nhàng vén màn, cẩn thận giúp quận chúa rửa mặt. Tịch Minh Nguyệt từ nhỏ đã tự thân vận động, nay đột nhiên được kẻ khác chăm chút tỉ mỉ đâm ra hơi khó chịu, nhưng nghĩ đây vốn là công việc của tỳ nữ, họ cũng nào muốn đâu, thôi đành ăn theo thuở, ở theo thời cho hợp hoàn cảnh vậy. Chải đầu và thay xiêm áo xong xuôi thì người bên chỗ Lâm Thụy cũng sang mời Tịch Minh Nguyệt đến phòng chàng dùng bữa sáng. - Chiêu Dao, vương gia trước đây có hay ăn cơm cùng thái tử phi không? – Nàng đưa tay chỉnh lại chiếc trâm cài đầu, cất tiếng hỏi. - Bẩm quận chúa, có ạ, những lúc không ở sa trường, lão vương gia và vương gia cùng thái tử phi vẫn thường ăn uống cùng nhau. – Chiêu Dao đáp. - Nói vậy, hẳn là phụ thân cùng huynh trưởng ta thường phải đi đánh trận nhỉ? - Vâng ạ. Lúc Bình Vương gia cùng tiểu quận chúa còn nhỏ, lão vương gia thường đem họ gởi sang phủ La tướng quân cho họ có bạn, đỡ tủi thân. Sau này Bình vương gia trưởng thành, theo lão vương gia dẹp yên bờ cõi, trị quân phản loạn, còn quận chúa thì ở trong phủ, ngày ngày ngóng tin, chờ họ về. Tịch Minh Nguyệt nghe Chiêu Dao nói xong bỗng nhiên thấy xót xa thay cho nàng thái tử phi Lâm Nhu Nhi. Cha nàng ấy chết trên chiến trường, khó trách thấp thỏm lo âu khi nghĩa phụ, nghĩa huynh đều xông pha miền biên viễn. Khẽ thở nhẹ một hơi, nàng khoan thai đứng dậy, tiến ra khỏi phòng, đi đến chỗ Lâm Thụy. Phủ Bình vương gia khá là rộng rãi, từ chỗ nàng ở sang chỗ chàng phải qua một cây cầu nhỏ, một hoa viên nhỏ. Nơi đây có những loài hoa thật lạ mà nàng chưa thấy bao giờ, chỉ biết là rất đẹp. - Lâm Thụy ca ca, Nguyệt nhi tới rồi. – Tịch Minh Nguyệt khẽ cúi chào ngay khi vừa giáp mặt. - Mau ngồi xuống đi. – Lâm Thụy mỉm cười, gật đầu. - Vâng. – Nàng đáp lời, ngoan ngoãn làm y lời bảo. Vốn ở thời hiện đại, nàng ăn uống rất là thoải mái, ổi cạp nguyên trái, nước uống nguyên ca. Thế nhưng, lọt qua đây, lại rơi vào dòng tộc quyền quý nên dù không ai bảo thì nàng vẫn buộc phải nhỏ nhẹ, nhón gắp món này một ít, xong lại món kia một chút, không phải cứ thích là lùa hết vô cho đầy bụng. Trông dáng vẻ của người đối diện, Lâm Thụy chẳng thể tin rằng nàng là một cô nương lớn lên ở miền sơn cước. Bất giác thấy chàng nhìn mình lom lom, nàng thẹn thùng ngưng đũa. - Huynh sao thế? Có phải muội thô lỗ quá không? - Nào có, ta đang nghĩ phượng hoàng đúng là phượng hoàng, dòng máu quyền quý chảy trong người muội khiến cho từng cử chỉ hành động của muội đều chẳng giống bách tính bình thường. Trước lúc đón muội về, ta còn đang lo chưa biết dùng cách nào uốn nắn muội. Dùng bữa xong, Lâm Thụy bảo Tịch Minh Nguyệt theo đến từ đường Lâm gia để bái tế dòng tộc. Nàng vừa bám chân chàng vừa lo lắng, run sợ trong lòng. Cái thân xác này nào có ruột thịt gì với họ mà bái với tế, nhận với chẳng nhận chứ? Nếu cứ trương mắt cua lên tự xưng mình là con cháu họ, có khi nào bị tụt lưỡi luôn chăng? Vừa đến nơi, mớ bài vị đập vào mắt khiến nàng lạnh toát mồ hôi hột. Thật là uy nghi quá đi mất, âm khí ở đây chắc cũng hơi nhiều bởi da nàng đang nổi sần và cảm giác chân tóc cũng dựng ngược. - Nào, Nguyệt nhi, muội lại đây. Lâm Thụy khẽ gọi và tự mình đốt hương đưa cho Tịch Minh Nguyệt. Nàng mím chặt môi, tự nhủ lòng rằng bọn họ chỉ là nhân vật trong bản thảo truyện mà thôi, không phải người thật, chẳng có linh hồn. Thắp hương và nhận tổ nhận tông rồi, nàng được Lâm Thụy thả cho về, dặn dò mấy ngày tới hãy ở yên trong phủ, không được đi lung tung vì chàng phải vào cung một chuyến, nghe đâu biên cương phía Bắc báo tin, bọn phản quân lại tiếp tục dựng cờ lên, còn phía Nam thì giặc xâm lược cũng đang hăm he nhòm ngó bởi Ân Nam là mảnh đất màu mỡ, khí hậu ổn định, mưa thuận gió hòa, mùa màng bội thu, dân chúng quanh năm chẳng bị đói, trừ mỗi phương Bắc. Lúc Tịch Minh Nguyệt vừa rời khỏi thì La Mộc chẳng hiểu từ đâu hớt hải chạy tới, báo tin đương kim hoàng thượng vừa mới băng hà, quan viên các phủ hiện đang lũ lượt kéo vào trong cung. - Sao đột ngột vậy chứ? Ngày ta khải hoàn trở về, hoàng thượng ra đón đại quân vẫn còn rất khỏe mạnh kia mà? – Lâm Thụy chau mày, tỏ vẻ nghi ngại. - Bẩm vương gia, cái này… tiểu tướng cũng không biết. – La Mộc nhăn nhó đáp lời. - Đi thôi. Lâm Thụy nói và mau chóng rảo bước. La Mộc hối hả theo sau. Hắn thấy vô cùng lo lắng, tình hình Bắc, Nam đang không ổn, nay hoàng thượng lại bất ngờ quy tiên, thái tử hãy còn quá trẻ, chẳng biết có gánh vác nổi đại cuộc hay chăng nữa. Hắn thấy khổ thân cho Bình vương gia và chính mình quá, mới dẹp loạn phía Tây chưa lâu thì giờ lại phải tiếp tục, cũng may phía Đông Ân Nam giáp nước Cửu Lục, quốc mẫu của hoàng hậu nương nương, nếu không thì ví như biên cương nơi ấy cũng xảy ra chuyện luôn một thể thì khốn đốn lắm. Lúc cả hai vào đến nơi thì quan viên đã tề tựu đông đủ cả. Trong điện, hoàng hậu cố nén nỗi đau, cùng các đại thần bàn bạc quốc sự, chuẩn bị mọi thứ để thái tử đăng cơ vì đất nước không thể một ngày không có vua. Khi nghe Tôn công công thông báo Bình vương gia đã tới, bà liền cho gọi ngay vào. Bản thân Lâm Thụy nói riêng và Lâm gia nói chung là công thần, trọng thần rất có uy trên chốn quan trường. Năm xưa, tiên đế vì biết ơn đại tướng quân Lâm Thành, cũng chính là nội tổ phụ của Lâm Thụy đã năm lần bảy lượt cứu người thoát khỏi cái chết trong gang tấc và kề vai sát cánh phò tá đại nghiệp nên đã phong vương, ban đất, đồng thời cho Lâm gia nắm giữ binh quyền. Hoàng ân ấy truyền từ đời này sang đời khác, đến khi nào không có con trai nối dõi, kế tục thì mới trao trả lại cho triều đình quyết định. - Dật nhi hãy còn non trẻ, sau này, mong các ái khanh sau này dốc sức phò tá. – Hoàng hậu lên tiếng để kết thúc buổi bàn đại sự. - Chúng thần nguyện sẽ toàn tâm toàn ý phò tá tân hoàng đế. – Đám quan đại thần đồng loạt đáp. - Bình vương gia, quốc sự rối ren, giặc thù đang ngấp nghé ngoài bờ cõi, vẫn mong vương gia hy sinh vì đại nghiệp. – Bà đưa ánh nhìn về phía Lâm Thụy dịu giọng. - Thần tuân chỉ. Nghe Lâm Thụy đáp vậy, hoàng hậu hài lòng gật đầu. Bình vương gia xưa nay vốn chẳng nói nhiều, chỉ hành động thôi. Gọi thì dạ, bảo thì vâng, ai cũng hiểu nên đã quen cả rồi.
Free reading for new users
Scan code to download app
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    Writer
  • chap_listContents
  • likeADD